Việc có nặng có nhẹ.
Nghe Liễu thị nói đến đây, Trịnh Sĩ cũng biết bà đã hạ quyết tâm.
Hơn nữa có lẽ thiếu niên cũng nhìn ra ý đồ của Liễu thị, tuy rằng không có đồng ý với lời nói của bà, nhưng cũng không có phản đối, bởi vậy liền không nói nhiều nữa, đáp một tiếng xoay người rời đi.
Thiếu niên thu kiếm vào trong vỏ, gọi một tiếng:
"Trường Nhai.”
Hắn hô xong, trong đầu Diêu Thủ Ninh nhất thời hiện ra giọng nói lúc trước mình nghe được: "Cố Trường Nhai, đệ nhất võ giáp bên người Lục Chấp, xuất thân Thần Võ môn. . ."
Nàng nhíu nhíu mày, lại dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, môi giật giật, không lên tiếng.
"Gọi hai nha sai kia tới.”
Thiếu niên đã nhìn thấy hai gã sai dịch ở xa xa, sau khi xảy ra chuyện, bọn họ không thể chuồn được, bị chặn lại nơi này, vẻ mặt như đưa đám.
Xảy ra đại sự như vậy, hai người này cũng sẽ chịu liên lụy, nếu vận khí tốt, có lẽ mất chức không vào đại lao. Nếu vận khí không tốt, chỉ sợ mạng cũng phải lấp vào.
Người được gọi là Trường Nhai đáp một tiếng, vẫy vẫy tay với hai người kia, gọi hai người lại đây.
Hắn hỏi về nguyên nhân và hậu quả của sự tình, Liễu thị liền có chút chột dạ.
Chuyện này nói đến cũng xác thực có liên quan đến bà, ba người bắt đầu gây sự cũng đúng là Diêu Hồng tìm.
Hiện tại xảy ra vụ kiện mạng người, bà cũng sợ hai người này chịu không nổi, khai ra hết, gây ra phiền toái cho Diêu Hồng.
Thế nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, Liễu thị đã bắt đầu suy nghĩ, phải giải quyết thích đáng việc này như thế nào.
Nhưng ngoài dự liệu của Liễu thị, hai nha sai này tuy nói sợ hãi, nhưng lại vô cùng nghĩa khí.
Nghe được nam nhân mặc nhuyễn giáp kia hỏi, chỉ nói nghe được động tĩnh, lại đây tuần tra mà thôi, cũng không có đề cập đến nửa chữ Diêu Hồng.
Những lời hắn nói không khác gì lời Liễu thị nói lúc trước, nói ba ông cháu lão hán đến tìm Tôn thần y xui xẻo, sau lại có Liễu thị ra mặt chỉ chứng.
"Sau khi vào thành, con ngựa đột nhiên phát điên, đâm vào đám đông, khiến mọi người kinh hãi.”
Chuyện sau đó, nhóm thiếu niên vào thành cũng có thể biết.
"Có người đột phát động kinh, cầm đao hành hung trên đường phố, may mà ngài gặp chuyện bất bình, ra tay cứu một mạng người, mới không gây ra tai họa lớn hơn.”
Đối với nha sai lấy lòng khen ngợi, thiếu niên thần thái lạnh lùng, cũng không có bởi vì được khen mà lâng lâng.
"Tóm lại, nguyên nhân của sự việc chính là lang băm hại người này!”
Lời nói của nha sai kia, khiến Diêu Thủ Ninh không tự giác thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ mặt cười như không cười, liếc nhìn Diêu Thủ Ninh một cái, giống như đã hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Ánh mắt của hắn có chút khϊếp người, Diêu Thủ Ninh nghĩ đến luồng khí đen quỷ dị lúc trước, có chút chột dạ cúi đầu.
"Oan uổng a đại nhân!”
Tôn thần y vừa nghe lời này, nhất thời lại không phục:
"Vị phu nhân này miệng nói chồng bà ta là Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử bắc thành, nói không chừng hai người này chính là thông đồng với bà ta.”
Đầu óc y xoay cũng nhanh, cãi lại:
"Huống chi, con ngựa này phát điên, có người hành hung trên đường phố, lại có liên quan gì đến tiểu nhân chứ?”
Nói đến đây, y không khỏi lộ ra vài phần chua xót.
Y vào Thần Đô, nghe nói nơi này người giàu có nhiều tiền, muốn đến kiếm chút dầu nước.
Nếu sớm biết sẽ gây ra phiền toái như vậy, còn không bằng ở lại Giang Nam, sống cuộc sống thoải mái của mình.
"Người này nói không chừng đã sớm có bệnh điên, bị kí©h thí©ɧ phát điên mới gϊếŧ người, tiểu nhân thật sự oan uổng mà!”
Nói xong, y ngược lại khóc lên.
Nhớ tới lúc này cửa hàng của mình bị đập phá, thanh danh bị hủy, lần này nói không chừng còn có tai ương lao ngục, nước mắt này lại có thêm vài phần chân tình thực ý.
"Bệnh điên?" Nam nhân trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh hỏi một câu, đồng thời nhìn thiếu niên một cái.
"Đúng vậy, đúng vậy.”
Tôn thần y còn tưởng rằng có đường sống, nghe được lời này, vội vàng gật đầu:
"Nhất định là bình thường có bệnh cũ trong người, thời khắc mấu chốt mới phát tác.”
Y giơ tay áo lên lau nước mắt, phía trên môi bị mình bóp đến bầm đen rách da rướm máu, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.
"Ngươi đã chẩn đoán rồi?"
Nam tử áo xanh được xưng là Tử Văn mỉm cười hỏi y một câu.
Cũng không biết vì sao, người này thoạt nhìn không quá hai mươi lăm sáu tuổi, ăn mặc lịch lãm, nhưng nụ cười này lại khiến Tôn thần y cảm thấy vô cùng có áp lực.
Nếu chiếu theo bản tính trước kia của y, nghe người ta hỏi như vậy, mặc kệ có thật sự chẩn đoán ra hay không, nhất định phải ba hoa chích choè một phen, trước tiên khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ rồi mới nói sau.
Nhưng ở trước mặt nam tử áo xanh này, trong lòng y lại có chút chột dạ, không dám nói quá vẹn toàn.
"Cái này, người này đều đã chết, cho dù có bệnh, làm sao chẩn đoán được?”
Vừa nghe Tôn thần y nói, nam nhân lúc trước còn mỉm cười liền thần sắc thay đổi bất thường:
"Chẩn đoán không ra sao?”
Mặc dù hắn vẫn đang cười, lại tạo cho mọi người khác một cảm giác rùng rợn:
"Nếu không chẩn đoán được, vì sao nói người ta phát tác bệnh điên?”
Người này ngữ khí ôn hòa, thái độ cũng không có khí thế bức người, nhưng Tôn thần y lại bị ép hỏi đến đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói:
"Ta chỉ đoán... đoán..."
"Đoán?”
Nam tử áo xanh kia nghe đến đó, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ:
"Được xưng là thần y, đi khám chữa bệnh lại dựa vào đoán, có thể thấy được quả nhiên là lang băm không thể nghi ngờ. "
Hắn vừa nói, làm Tôn thần y có chút không biết làm sao, lại nghe nam tử mặc áo xanh phân phó hai nha sai:
"Người này lừa gạt, nên do người của binh mã tư bắt đi, thẩm vấn xử lý. "
Về phần xe ngựa phía sau va chạm tạo thành hỗn loạn, "Thì trước tiên ghi danh sách người bị thương, việc bồi thường tiếp theo thì chờ sau khi xem xét xong rồi nói sau."
Ánh mắt của hắn dừng lại ở con ngựa bị thiếu niên áo đen một kiếm chém rơi đầu, thi thể ngựa không đầu nằm trên mặt đất, trên xe có một thiếu nữ sợ hãi ngồi, một thiếu niên khác khom lưng nôn mửa.
Người đánh xe có lẽ là biết gây họa, thừa dịp loạn không biết đã chạy trốn đi đâu.
Thế nhưng chuyện liên quan quá lớn, có chạy cũng ko chạy thoát, nhất là thiếu nữ kia tự báo gia môn, đến lúc đó lại tìm Diêu gia tra hỏi là được.
Phiền toái nhất, ngược lại là thi thể trên mặt đất này.
Tuy nói trước mắt bao người, tất cả mọi người đều nhìn thấy người này cầm dao gϊếŧ người ngay trên đường ——
Thế nhưng thân phận thiếu niên đặc thù, hiện giờ dính vào một vụ án như vậy, chỉ sợ sẽ phiền toái quấn thân.
"Thi thể này, sau này ta sẽ mang nó đi, lại tự mình đưa đến Hình bộ.”
Nói xong, hắn lại hỏi:
"Không biết có người nào quen biết người này không, biết hắn là ai, nhà ở nơi nào?”
Nam tử áo xanh được xưng là Tử Văn vừa hỏi, mọi người bị chặn trên đường lại hai mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
"Nếu có người biết được manh mối, có thể được thưởng mười đồng.”
Vừa nghe có tiền, mọi người lúc trước còn trầm mặc lập tức quét qua vẻ uể oải.
Không bao lâu sau, một nam nhân cầm khăn tay ấn lên má sợ hãi đứng dậy:
"Không biết hắn là ai ..."
Máu trên mặt hắn còn chưa khô, kẽ ngón tay đều có vết máu.
Người này chính là người xui xẻo đầu tiên bị cắn xé má trước khi nam tử nổi điên chém người.
"Nhưng khi hắn ta cắn ta, ta nghe thấy hắn ta hỏi, hình như là đang hỏi nương hắn ta ở chỗ nào?"
Lúc nói chuyện làm động đến vết thương trên mặt, lại đau đến mức hắn nâng hai má không ngừng hít vào —— nếu không phải trước mặt còn có đại nhân hỏi, hắn cũng muốn chửi má nó.