Ý niệm này vừa xuất hiện, Diêu Thủ Ninh nhất thời ngồi không nổi nữa.
"Trịnh thúc..." Nàng theo bản năng kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó, một âm thanh đột ngột vang lên đè xuống lời nói của nàng.
"Đắc đắc đắc. . ."
Trong đầu, giống như có tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe vang lên, ảo giác cùng hiện thực kết hợp, làm cho Diêu Thủ Ninh kinh ngạc một lát, lời nói ra khỏi miệng đột nhiên dừng lại.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Có một tiếng hô tinh tế từ xa truyền tới, nhất thời kéo lực chú ý của Diêu Thủ Ninh từ trong ảo cảnh trở về.
Tiếng vó ngựa từ hư ảo biến thành chân thật, truyền vào tai nàng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tim đập mạnh và loạn nhịp của nàng giống như chỉ trong chốc lát, lập tức phục hồi tinh thần lại.
Vừa tỉnh lại, lại phát hiện xe ngựa dưới thân mình thật sự giống như đang lắc lư.
Đông Quỳ ngồi trước mặt nàng, nhìn thần sắc, giống như không chú ý tới một tiếng nàng vừa gọi Trịnh Sĩ.
Cũng không biết là giọng nói của nàng quá nhỏ, hoặc chỉ là ảo giác trong đầu, cũng không có thật sự hô lên.
"Trong này có quá nhiều người."
Trịnh Sĩ vốn canh giữ ở một bên buồng xe ngựa không biết lúc nào đã ngồi xuống vị trí đánh xe, sau khi nghe nàng nói, mở miệng giải thích:
"Phòng ngừa ngoài ý muốn, chúng ta phải rời khỏi đây trước rồi mới nói."
Nơi này vốn cách cửa nội thành không xa, người ra vào nhiều cho nên rất hỗn tạp.
Chuyện của Tôn thần y càng náo loạn càng lớn, trong đám người có đủ hạng người, Trịnh Sĩ đã nhìn thấy bọn đạo chích xuất hiện.
Diêu Thủ Ninh là viên ngọc quý của phu phụ Diêu Hồng, hắn cũng sợ tiểu cô nương này bị va chạm, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, trở về sẽ khó giải thích.
"Không."
Diêu Thủ Ninh nghe hắn nói như vậy, theo bản năng liền nói:
"Cũng mang theo nương ta luôn đi."
Cửa xe ngựa đóng lại, cho nên vẻ mờ mịt, hoang mang trên mặt Diêu Thủ Ninh lúc này, chỉ có Đông Quỳ ở trong xe nhìn thấy.
Hai tay nàng nắm chặt, lúc này trong lòng hiện ra một ý niệm khó hiểu: nàng luôn cảm thấy kế tiếp sẽ phát sinh một chuyện vô cùng không ổn.
Mặc dù có một đạo ý thức khác nhắc nhở nàng, chuyện này vô cùng trọng yếu, có liên quan mật thiết đến bước tiếp theo của nàng.
Loại cảm giác này không có nửa điểm lý do, nhưng nàng lại đối với chuyện này thập phần chắc chắn.
Diêu Thủ Ninh bị loại tâm tính mâu thuẫn này làm cho rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thế nhưng cuối cùng xuất phát từ lo lắng cho Liễu thị. Nàng vẫn quyết định cùng mẫu thân rời khỏi nơi này trước.
"Phu nhân lúc này đi không được."
Trịnh Sĩ có chút bất đắc dĩ.
Chuyện đập cửa hàng Tôn Thần Y đã trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay mưa ngừng cùng với lễ đông chí tới sớm, khiến cho dân chúng ra đường nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc này lối vào cửa tiệm vây kín người, vây kín cả tiệm thuốc.
Cũng may hai nha sai Diêu Hồng phái tới đã tới, miễn cưỡng còn có thể trấn trụ được, có bọn họ ở đây, hẳn là có thể bảo đảm Liễu thị an toàn không lo.
"Không bằng ta đưa tiểu thư về nhà trước, sau đó lại đón phu nhân rời khỏi nơi này."
"Không được!"
Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, quả quyết phủ quyết:
"Vậy ta cũng không đi, chúng ta lưu lại một lát."
Nàng vừa nói như vậy, khiến Trịnh Sĩ đánh xe ngây ngẩn cả người.
"Nhưng mà..."
Tay Trịnh Sĩ giơ roi dừng lại, ngữ khí có chút do dự.
"Đợi thêm một lát nữa!"
Liễu thị bị vây trong đám người không cách nào rời đi, dường như thiên ý lựa chọn, muốn Diêu Thủ Ninh lưu lại.
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, tiếp theo rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện đại sự gì có liên quan mật thiết với nàng.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng đẩy cửa sổ xe ngựa lên, lộ ra gần nửa cái đầu, nhìn về phía cửa thành.
Nàng luôn cảm thấy nguồn gốc của những gì xảy ra sau đó sẽ bắt đầu từ cổng thành.
"Tiểu thư..."
Đông Quỳ thấy nàng như vậy, không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cùng lúc này, theo phương hướng cửa nội thành, lại có mấy người gồng gánh đi vào.
"Phiền toái nhường một chút. . ."
Một giọng nam hét một câu, người đi đường vội vàng không ngừng nhỏ giọng oán trách né tránh.
"Đắc đắc đắc -- "
Tiếng vó ngựa vang lên, khi bánh xe lăn trên mặt đất phát ra âm thanh rất có tiết tấu.
Một chiếc xe cũ kỹ xuyên qua cửa đá nội thành, hiện ra trong tầm mắt Diêu Thủ Ninh.
Giờ khắc này, tiếng vó ngựa và bánh xe chuyển động hiện ra trong đầu lúc trước, kết nối với âm thanh chân thật của xe ngựa lăn bánh, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho nàng không phân biệt được hiện thực hay ảo giác.
"Mở cửa nha, mở cửa đi..."
"Tiểu nữ tử họ Hồ, đến từ Giang Ninh. Đến đây nương tựa thân thích..."
"......"
Giấc mơ và hiện thực đan xen, khiến Diêu Thủ Ninh hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đông Quỳ.
Trịnh Sĩ nghe được Đông Quỳ hô hoán, theo bản năng siết chặt dây cương, xuống xe ngựa muốn xem xét chuyện gì xảy ra.
Diêu Thủ Ninh đã không thể chú ý đến Đông Quỳ và Trịnh Sĩ, nàng trừng lớn mắt, trong đầu vang lên tiếng chuông "Đông, đông, đông".
Đó là dư âm chuông vang của lễ đông chí mà Thần Đô gõ lúc trước.
Tiểu Liễu thị không qua nổi đông chí, khi chuông vang lên, tất sẽ truyền tới tin tức bà ấy chết.
Vừa nghĩ tới đây, Diêu Thủ Ninh chợt cảm thấy tiếng chuông này vang lên, như thể nó là hồi chuông tang của tiểu Liễu thị.
"Chợt có một đêm. Một nữ tử tuổi xuân gõ cửa, tự xưng họ Hồ..."
Vốn chỉ là một đoạn chuyện xưa của Vọng Giác Lâu, bất ngờ hiện ra, tiếng nói chuyện của Lạc Diệp tiên sinh vừa nhanh vừa vội, nói tới nói lui lại nói đến trước khi Thái Tổ khai quốc, là câu chuyện yêu họa của Ly huyện.
Điều này quấy rầy suy nghĩ của Diêu Thủ Ninh, khiến ý thức của nàng nhất thời bị mê hoặc, không phân biệt được hư ảo cùng hiện thực, dường như trong khoảng thời gian ngắn nàng vẫn đang ở trong Vọng Giác trà lâu, nghe giọng nói của người kể chuyện.
Xe ngựa lều xám xuyên qua phố chạy về phía nàng, mang theo một cỗ khí tức khiến Diêu Thủ Ninh cảm thấy tâm thần bất an ——
Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, phá vỡ tất cả ảo giác của Diêu Thủ Ninh!
Sương mù trong mắt nàng đã hết, khôi phục thanh minh.
Mặt đất chấn động không thôi, giống như có người đang giục ngựa chạy như điên tới.
"Trấn Quốc Thần Võ tướng quân phủ, người không phận sự tránh ra!"
"Trấn Quốc Thần Võ tướng quân phủ, người không phận sự tránh ra!"
"Trấn Quốc Thần Võ tướng quân phủ, người không phận sự tránh ra!"
Một nam tử mở đường cao giọng quát, kèm theo vó ngựa phi nước đại, dân chúng ở cửa thành nghe thấy tiếng hô, đã nhanh chóng tránh sang hai bên.
Cùng lúc đó, những người lính thủ thành nhạy bén dời di chướng ngại vật trên đường.
Duy chỉ có chiếc xe ngựa lều xám lắc lư vào thành, giống như sau khi nghe được la hét, con ngựa kia đã kinh hãi, bắt đầu cất vó tấn công dòng người.
Cửa thành cách Dược Vương phố không xa, vốn nơi này đang hỗn loạn, đã tụ tập không ít người nhàn rỗi xem náo nhiệt.
Lúc này xe ngựa xông tới, nhất thời làm cho người ta kinh hãi.
"Ah——"
Mọi người vội vàng không ngừng chen chúc né tránh, trong lúc bối rối có người ngã xuống đất bị giẫm đạp, có người kêu lên, có người kêu thảm thiết.
Hai gã nha sai vốn lộ vẻ mặt không kiên nhẫn vừa nhìn thấy cảnh này, theo bản năng muốn đi che chở Liễu thị.
"Nương ——"
Diêu Thủ Ninh từ xa nhìn đám đông hỗn loạn, không khỏi vội vàng gọi Liễu thị một tiếng.
Dự cảm không ổn dâng lên.
Nàng lo lắng Liễu thị sẽ xảy ra chuyện, nhưng tiếng la hét của nàng lập tức bị bao chìm trong tiếng kêu sợ hãi của vô số người, tiếng ngựa gào thét cùng với tiếng vang thật lớn phát ra khi bánh xe xông lên.