Lúc nãy còn phá tiệm bắt người, lão hán hung hăng càn quấy không ai sánh được giống như trở mặt, ném Tôn thần y đang bắt lấy trong tay xuống, tiếp theo gào khóc:
"Quan gia cứu mạng ah!"
Ông ta vội vàng cáo trạng:
"Tên lang băm này chẩn sai, suýt nữa hại tính mạng con ta, hiện giờ chơi xấu không nhận, cầu quan gia thay tiểu nhân làm chủ!"
Tôn thần y bị ông ta nhấc lên suýt nữa tắt thở, sau khi ngã xuống đất, xương cốt toàn thân giống như muốn rụng rời.
Còn chưa kịp thở dốc đã nghe lời lão hán nói, nhất thời lại tức giận trợn trắng mắt, dường như có tư thế ngất xỉu tại chỗ.
Thế nhưng đúng lúc này, nếu hắn ta hôn mê, y quán sẽ như rắn mất đầu, những người còn lại đều không dùng được, có thể sẽ không dám lên tiếng.
Mà người trong quan phủ nếu như nghe ba tiểu nhân này phỉ báng, sợ là sẽ trực tiếp định tội của hắn ta.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn thần y khàn khàn nói:
"Dìu ta đứng lên..."
Học đồ, đại phu trong y quán đồng loạt xông lên, đỡ hắn ta dậy, xoa lưng ấn ngực, thiếu chút nữa đã tiễn Tôn thần y cất bước luôn rồi.
Trong lúc nguy cấp, hắn ta vội vàng ấn vào nhân trung của mình, trong cơn đau đớn cuối cùng cũng giữ vững được lý trí.
"Nói bậy, y nói bậy!"
Tôn thần y hai tay treo trên hai vị học đồ, tức giận dậm chân:
"Người này là lưu hành vô lại, ý đồ sinh sự, đập y quán của ta, muốn lừa tiền, kính xin quan gia bắt bọn hắn đi.”
"Ta không cần tiền!" Khi lão hán nghe hắn ta lên án xong, ông ta hét lên:
"Nếu con trai ta xảy ra chuyện, ta muốn tên lang băm này đền mạng!"
"Ngậm máu phun người! Ngậm máu phun người!"
Tôn thần y vừa nghe lời này, nhất thời vô cùng tức giận.
Song phương lại một lần nữa cãi nhau, náo loạn đến mức khiến hai nha sai đau đầu, quát mắng bọn họ an tĩnh.
Đợi một hồi, cảm xúc của song phương bình tĩnh một chút, nha sai chỉ vào Tôn thần y nói:
"Ngươi nói trước."
Tôn thần y tức giận đến run rẩy, hai tay treo trên người hai học đồ, hai chân đạp loạn, run rẩy không ngừng.
Nghe nha sai bảo mình nói trước, hốc mắt không khỏi nóng lên, nước mắt chảy ra, cuối cùng lại bị lão hán cướp tiên cơ:
" Tên lang băm này, sao có thể nói ra nguyên nhân, lừa gạt tiền tài mà thôi!"
"Nói bậy!"
Vừa nghe lời này, Tôn thần y lại tức giận đến mức chân đạp loạn giữa không trung, lại bị tức đến nỗi liên tục bấm mấy cái lên nhân trung của mình, ấn đến da chảy máu, mới nói:
"Tiểu nhân vốn là nhân sĩ Dương Châu, chính là con cháu Tôn Dược Vương đời thứ mười hai hai trăm năm trước, hành y mấy chục năm, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy."
"Chưa từng xảy ra chuyện, cũng không phải nói sẽ không xảy ra chuyện..."
"Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân..."
"Một cây làm chẳng nên non..."
"Người ta không cần tiền, nói vậy thật sự là con trai độc nhất của ông ta xảy ra vấn đề."
Trong đám người, liên tiếp có người nói chuyện, rõ ràng trải qua chuyện náo loạn này, một ít người xem náo nhiệt gần đó đều bị lão hán ảnh hưởng, đối với y thuật của Tôn thần y này sinh ra hoài nghi.
Những lời đồn đãi này khiến Tôn thần y vừa sợ vừa hoảng, còn mang theo vài phần sốt ruột.
Nhưng Tôn thần y từ khi vào Thần Đô tới nay, bệnh nhân trước cửa nối liền không dứt, ở phụ cận cũng rất có danh tiếng.
Có lẽ nhiều người đối với chuyện này không tin tưởng lắm, song phương tranh chấp, ngược lại so với song phương náo loạn càng hung dữ hơn một chút.
Cả con đường bị vây chặt đến không lọt một giọt nước, càng làm cho con đường vào thành bị chặn lại, có vài người phàn nàn liên tục, có người thì dừng chân quan sát, ý đồ chen vào bên trong.
Nhiều người liền dễ xảy ra chuyện, gần đây lũ lụt chưa bình ổn, Thần đang vào thời buổi rối loạn, hai gã nha sai lĩnh mệnh đến đây, không muốn sinh sự ở đây, liền muốn mang Tôn thần y kia về nha môn trước.
"Ta không đi... Không đi..."
Vừa nghe phải vào binh mã tư, lão đầu kia liền sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Nha môn không phải là đất dễ vào, cho dù vô tội, không thể thiếu phải chịu chút khổ sở.
Nếu gặp phải quan hồ đồ, chỉ vì dẹp loạn sự tình, chỉ sợ sẽ oan uổng khiến hắn ta chịu thiệt.
Nam nhân trung niên này có tướng đoản mệnh, làm không tốt dính vào kiện cáo nhân mạng, một khi dùng hình, nếu hắn ta không chịu nổi, sợ là phải vu oan giá hoạ.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn thần y lúc này liền nói:
"Ta hành y nhiều năm, xác thực có thể học nghệ không tinh, nhưng kê đơn thuốc, cho dù không trị được bệnh, nhưng đều là bổ thân, tuyệt đối uống không chết người."
Hắn ta đối với bản lĩnh của mình trong lòng hiểu rõ, lúc này dưới cơn sợ hãi, cũng bất chấp lộ ra vấn đề của bản thân, vội vàng nói: "
"Ba người này tuyệt đối là cố ý giả bệnh lừa ta, muốn lừa gạt tiền tài của ta mà thôi, cầu sai gia điều tra rõ ràng."
Lời này vừa dứt, không ít quần chúng vây xem vốn cho rằng Tôn thần y có bản lĩnh thật sự đều trợn mắt há hốc mồm.
Liễu thị chờ ở một bên xem náo nhiệt nghe được chỗ này, tức giận đến hai mắt trợn tròn.
"Họ Tôn này!"
Bà vừa mở miệng, nhất thời khiến cho hai gã bộ đầu chú ý, Tôn thần y cũng giống như gặp quỷ, trợn to hai mắt.
Mọi người quay đầu lại, thấy Liễu thị ăn mặc cầu kỳ, khí độ bất phàm, liền không lên tiếng, tiếp theo nghe bà nói:
"Ta bị ngươi lừa gạt, mấy ngày trước dẫn nữ nhi đến chỗ ngươi khám bệnh, kê chút thuốc, uống cũng không thấy tốt, hoài nghi ngươi là kẻ lừa gạt, ngươi quả nhiên là gạt người!”
Lời nói của Liễu thị, tự nhiên không phải ba tên gây sự lúc trước có thể so sánh được.
Bà thoạt nhìn không giàu thì quý, không giống như muốn lừa bịp.
Ngay cả Tôn thần y vừa nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Hắn ta lúc trước sở dĩ dám liều chết không nhận, ngoại trừ là bởi vì người trung niên gầy yếu hộc máu kia bệnh nặng, có thể liên quan đến kiện cáo liên quan đến mạng người, cùng lúc đó hắn ta còn có một điểm rất chắc chắn, chính là cho rằng ba người nhà này bần hàn, không có khả năng là thượng khách của hắn ta.
Thời điểm ở Giang Nam, Tôn thần y có chút nổi tiếng, lui tới đều là phú thương, ra vào nhà đại hộ.
Cho nên khi ba người lão hán tới tìm, hắn ta nhận định ba người này đang gây sự.
Nhưng Liễu thị thì khác.
Bà xác thực từng tìm Tôn thần y khám bệnh, nghe Liễu thị nói, hắn ta liền nhớ lại.
Ngày mình khai trương, phụ nhân này mang theo không ít hậu lễ đến cửa, còn mang theo một thiếu nữ bệnh tật, lúc đó mời hắn ta bắt mạch chữa bệnh.
Nói đến cũng lạ, tuy rằng y thuật của hắn ta không tính là tinh diệu cỡ nào, nhưng nhiều năm thăm khám, cũng có chút kinh nghiệm.
Ngày đó sờ mạch của thiếu nữ kia, dù thế nào cũng không đoán được, khi có khi không, giống như người đang hấp hối còn treo một hơi thở.
Lại một lần nữa thăm khám, nghe nói nàng từ nhỏ đã có bệnh lạnh, thân thể cho tới nay chính là như vậy, đến lúc đổi mùa, càng là bệnh lớn nhỏ không ngừng.
Nghe những lời này, trong lòng hắn ta mặc dù khám không ra bệnh, nhưng lại cảm thấy triệu chứng của Diêu Uyển Ninh giống như chứng bệnh thể hư.
Liễu thị cho thật sự nhiều lắm!
Trọng lễ bà mang tới khiến Tôn thần y thèm nhỏ dãi ba thước, hơn nữa bà ẩn ẩn triển lộ khí thế, càng làm cho Tôn thần y chắc chắn hai mẹ con bà là đầu dê béo, làm sao chịu buông tha các nàng.
Lúc này nói bậy một trận, liền để cho học đồ bên người kê đơn thuốc.
Lại sợ Liễu thị hỏi nhiều, đến lúc đó mình học nghệ không tinh lộ ra chân tướng, bởi vậy vội vàng đuổi bà đi.
Vốn cho là những loại thuốc mình kê đều là thuốc bổ quý, theo lý mà nói cho dù uống không hiệu quả thì cũng không sao, không ngờ Liễu thị lại tới cửa tìm phiền toái.
Nếu là thời điểm khác, lấy ba tấc lưỡi không nát của hắn ta, cũng có thể đuổi người đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Liễu thị xuất hiện không thể nghi ngờ là đã chứng minh được danh tiếng lang băm của hắn ta.
Tôn thần y lúc này còn không biết đại họa hôm nay của mình là do ngày đó nhất thời trỗi lòng tham gây ra, còn âm thầm kêu khổ trong lòng, lại oán giận mình năm hạn bất lợi, tất cả những chuyện xấu đều cùng lúc tiến tới.
Mắt thấy người chung quanh lộ vẻ khinh bỉ, trong lòng Tôn thần y thầm kêu không ổn.
Tình thế vốn đã không thuận lợi cho hắn ta, hôm nay là tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện Liễu thị này nữa, nếu không nam nhân trung niên lừa bịp kia mà chết, trận tai họa lao ngục này hắn ta chỉ sợ hắn trốn cũng trốn không thoát.
Trong lúc bối rối, Tôn thần y hạ quyết tâm, lúc này mở miệng:
"Vị phu nhân này, ngươi cũng không cần nói bậy."
Hắn ta thề thốt phủ nhận:
"Ta xem bệnh, kê thuốc cho nữ nhi nhà ngươi khi nào?"
"Không có chuyện này."
"Ta thấy ngươi và ba tên vô lại này là chung một giuộc, muốn lừa ta!"
Nói xong, hai chân lơ lửng của hắn ta đạp loạn, gào khóc:
"Có lẽ là thấy tiệm thuốc nhà ta buôn bán phát đạt, liền có đồng nghiệp ghen tị, mời lưu manh đến làm hỏng thanh danh của ta, đập phá cửa hàng của ta. Cầu sai gia làm chủ!”
Lời nói của hắn ta nhất thời khiến Liễu thị tức đến ngã ngửa.
Mặc dù nói ba lão hán náo loạn kia quả thật là Diêu Hồng tìm tới trút giận cho bà, nhưng trừ chuyện đó ra, thì Họ Tôn này rõ ràng chính là há mồm nói bậy.
Nếu ngay từ đầu chỉ hận lão đầu nhi này giả danh lừa bịp, hiện tại thật sự là cảm thấy họ Tôn này đảo lộn trắng đen, cực kỳ đáng ghét.
"Ngươi là tên lừa gạt."
Liễu thị trong cơn giận dữ, mở miệng mắng:
"Không có kim cương toản, cũng dám ôm đồ sứ này sống [1]. Xưng là cháu đời đời thứ mười hai của Dược vương, lừa tiền không đức, suýt nữa làm hại nữ nhi của ta..."
[1]: làm việc phải lượng sức mình
......
Bên này ồn ào huyên náo, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Liễu thị tính cách mạnh mẽ, lại biết nói chuyện, há miệng mắng Tôn thần y ngay cả cơ hội xen vào cũng không có.
Theo lý mà nói chính là một vở kịch hay, Diêu Thủ Ninh vốn nên xem say sưa mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại có một loại cảm giác tâm thần không yên.
Trong bóng tối, dường như có một chuyện lớn sắp xảy ra.