Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 1: Người kể chuyện

Chương Tiếp »
Mới tới giờ Thìn, trong một gian trà lâu tên là "Vọng Giác" ở phía bắc thành Thần Đô, trong đại sảnh đã đầy khách nhân lo lắng chờ đợi.

Trà lâu được xây dựng sát hồ, từ xà nhà gỗ nhìn ra được đã có chút tuổi đời, nước sơn phía trên đều đã hơi bong tróc, hiện ra vài phần cổ xưa, thâm hậu.

Thời tiết đang vào cuối tháng mười, bên ngoài mưa nhỏ lác đác, màn cỏ nửa cuộn lên ở bốn phía căn bản không ngăn được gió lạnh "vù vù", nhưng tất cả những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của khách nhân đang chờ đợi trong trà lâu.

"Hầu bàn, Lạc Diệp tiên sinh bao giờ mới đi ra vậy?"

Có người ngồi lâu, nước trà đã uống hai ấm liên tiếp, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi:

"Chúng ta đã tới gần nửa canh giờ, từ Tây thành chạy tới, chỉ vì nghe thuyết thư của Lạc Diệp tiên sinh này thôi đó!"

" Đúng đó đúng đó!"

Những vị khách khác vừa thấy có người dẫn dắt, cũng hét lớn theo:

"Mấy giờ mới tới đây? Đợi lâu lắm rồi.”

"Sẽ tới, sẽ tới!"

Tiểu nhị mang theo một ấm trà miệng dài nghe được khách thúc giục, không khỏi vén khăn đặt trên vai lau mặt, cười dỗ dành một câu.

"Lời này đều nói năm lần rồi, không một lần nào thiệt cả, trà lâu của ngươi có phải gạt người hay không?"

Có người vừa nghe lời này, nhất thời mất hứng.

Những người khác đang muốn náo loạn, mắt thấy hầu bàn sắp áp chế không được ——

Một giọng nói to lớn đột nhiên át đi tiếng oán giận ồn ào, vang lên bên tai mọi người:

“...... Lại nói năm đó trong Ly huyện, có hậu sinh họ Vương, cha mẹ mất sớm, cùng huynh trưởng nương tựa lẫn nhau..."

"Đợi đến khi trưởng thành, tẩu tử nhìn hắn không ưa, đuổi vào nhà củi ở, mỗi ngày làm không hết công việc, chỉ đổi lấy một bữa cơm, bởi vì trong tay không có tiền, cho nên đến tuổi thành gia lập thất vẫn không cưới vợ."

"Cứ như vậy, Vương Sinh này rất nhanh đã đến tuổi ba mươi, mỗi ngày đều âm thầm thương tâm không thôi."

"Chợt có một đêm, đang trằn trọc khó yên, có một nữ tử tuổi xuân gõ cửa, tự xưng họ Hồ, nói là bé gái mồ côi chạy nạn ở huyện bên, chạy tới nơi này, sắc trời đã tối, muốn ở lại nhà củi Vương gia một đêm."

"Thanh niên nghe nàng nói đáng thương, lúc này thiện tâm đại phát, liền mở cửa ra."

"Dưới ánh trăng, chỉ thấy nữ tử kia mỹ mạo phi phàm, ăn mặc giống như xuất thân từ thế gia vọng tộc, liền vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy vinh hạnh, nghênh đón nữ tử kia vào trong phòng củi."

Một đoạn mở đầu này, nhất thời trấn an cảm xúc nôn nóng của mọi người xuống, trong nháy mắt giải quyết được lửa sém lông mày trong cửa tiệm kia.

Hầu bàn thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng xuyên qua đám người, thay mọi người đổ đầy trà nước.

Đúng lúc này, một ông già gầy gò đặt quạt gấp ở sau lưng đầu đầy mồ hôi, từ trong hậu đường sải bước đi ra, vừa mở miệng liền kể chuyện xưa, dẫn tới tiếng hoan hô của mọi người:

"Hay!"

"Hay!"

Mọi người liên tiếp vỗ tay, lão giả cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm lại, cười khom người hành lễ với người chung quanh.

"Xin lỗi, lão hủ đến muộn, để cho các vị chờ lâu, ở chỗ này bồi tội với các vị!"

"Thứ lỗi! Thứ lỗi!"

Trong một gian phòng trên lầu hai, hai thiếu nữ tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều đứng trước rèm cỏ buông xuống, cách khoảng trống của rèm cửa, nhìn tình cảnh dưới lầu.

Một nữ hài trong đó chải song nha kế, tuổi chừng mười tám mười chín tuổi thì thầm:

"Lạc Diệp tiên sinh này ở trong Bắc thành rất có danh tiếng, kể chuyện xưa rất là mới lạ thú vị, không ít người cố ý chạy tới nơi này, chỉ vì muốn nghe ông ta nói vài câu."

Một thiếu nữ khác cũng chỉ chải kiểu tóc đơn giản, mặc áo màu quýt, phối với váy nâu sẫm.

Nàng cao hơn nữ hài đang nói nửa cái đầu, duỗi bàn tay trắng như ngọc, đè lên một góc rèm cỏ, nhìn người kể chuyện đang khom người cười rạng rỡ.

"Ài, đợi cả buổi..." Thiếu nữ thở dài một hơi, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

"Không nghĩ tới Lạc Diệp tiên sinh vang danh khắp Bắc thành, lại là một ông già."

Cùng lúc nói chuyện, nàng xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Thiếu nữ kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chải kiểu tóc thiếu nữ đang phổ biến đương thời, vén tóc trên trán lên, búi thành một búi đơn giản, chỉ chừa hai lọn tóc đen sau tai, buông xuống hai bên ngực.

Kiểu tóc này hoàn toàn làm lộ ra khuôn mặt giống như trứng ngỗng của nàng, da thịt trắng nõn mịn màng, tựa như mỹ ngọc thượng hạng, không thấy nửa phần tỳ vết.

Đáng chú ý nhất chính là đôi mắt càng nhìn càng đẹp của nàng.

Đôi mắt kia to mà dài, tựa như trên khuôn mặt hai hồ nước trắng đen rõ ràng.

Đuôi mắt xếch lên, làm nổi bật hàng mi dài phía dưới, trong con ngươi tựa như tràn đầy ánh sáng, trong lúc nói chuyện sóng mắt lưu chuyển, lúc nhìn người dường như mỉm cười quyến rũ, lại giống như là thiếu nữ không hiểu chuyện ngây thơ.

Nàng là tiểu nữ nhi của Chỉ Huy Sứ Binh Mã Tư Diêu Hồng, tên là Diêu Thủ Ninh, hôm nay thật vất vả mới ra khỏi cửa, mang theo nha hoàn Đông Quỳ bên người đến Vọng Giác trà lâu nổi tiếng ở Bắc thành nghe người kể chuyện xưa.

Thời gian Diêu Thủ Ninh đến đã không còn sớm, vốn cho là mình đã bỏ lỡ câu chuyện mở đầu.

Nào ngờ nàng đến muộn, người kể chuyện kia thế nhưng lại càng muộn hơn, để cho nàng chờ hai ba khắc đồng hồ, người kể chuyện kia còn chưa thấy hiện thân, thẳng đến khi tất cả mọi người chờ đến có chút không chịu nổi, mới khoan thai đến muộn.

"Lớn lên cũng không có gì đặc biệt. . ."

Diêu Thủ Ninh có chút thất vọng thở dài.

Nàng đã sớm nghe nói đến người kể chuyện tên là “Lạc Diệp tiên sinh” trong Vọng Giác trà lâu, vẫn hết sức tò mò đối với y, ai ngờ chờ một chút lâu, kết quả thấy lại là một ông già trên năm mươi, dáng người gầy gò mà thôi.

"Giọng nói nghe cũng rõ ràng, chỉ là không biết câu chuyện phía sau này có thú vị hay không."

Vốn cũng vì chuyện xưa mà đến, sau khi thất vọng ban đầu, Diêu Thủ Ninh nhanh chóng đặt suy nghĩ của mình trở lại câu chuyện do Lạc Diệp tiên sinh kể.

Nàng nâng váy, đi trở lại bàn ngồi xuống, nhớ lại câu chuyện mở đầu, không khỏi đùa một tiếng:

"Vương gia hậu sinh này có thể sẽ xui xẻo."

"Cái gì thiện tâm đại phát, ta thấy hắn là sắc dục huân tâm, không biết sống chết mới đúng."

"Ngài cần phải nói năng cẩn thận!"

Đông Quỳ đứng bên cửa sổ vừa nghe lời này, khóe miệng giống như co rút vài cái, im lặng nhấc rèm cỏ nhã gian lên, tròng mắt đảo đảo nhìn thoáng qua.

Diêu Thủ Ninh vừa thấy hành động của nàng, lúc này tỉnh ngộ lại, thu nụ cười trên mặt lại, eo nhỏ ưỡn lên, giả bộ dáng vẻ đoan trang hiền thục.

Hôm nay nàng cùng mẫu thân ra ngoài, thế nhưng mẫu thân có việc, khuyên can mãi, cầu mẫu thân tạm thời để mình chờ ở Trà lâu này mà thôi.

Tính toán thời gian, mẫu thân nàng đã đi một lúc lâu, lúc nào cũng có thể trở về.

Mẫu thân của nàng xuất thân từ Liễu gia huyện Nam Chiêu, cha là học sinh đại danh đỉnh đỉnh của thư viện năm đó, hiện giờ là đại nho vang danh khắp Nam Chiêu, lui tới với không ít người đọc sách có học thức xuất chúng của Đại Khánh.

Liễu thị xuất thân thư hương môn đệ, tuy nói gả cho võ phu tính cách thô lỗ, nhưng làm người lại nặng nhất quy củ, thể diện.

Nếu bà nghe được lời vừa rồi của nữ nhi, chỉ sợ trở về không thể thiếu phạt nàng sao chép "Thận Ngôn".

Trong lúc hai người chủ tớ đang nói chuyện, Đông Quỳ đứng bên cửa sổ giống như nhìn thấy cái gì đó, thân thể chấn động, buông rèm cỏ lên, quay đầu nháy mắt về phía nàng.

Đồng thời bước chân một bước, như viên đạn bắn qua liền đứng bên cạnh Diêu Thủ Ninh.

Đúng lúc này, dưới lầu nghe thấy tiếng bánh xe ngựa, tiếng hầu bàn ân cần trong quán trà vang lên:

"Phu nhân đến rồi! Trên lầu đã sớm lưu lại chỗ ngồi trang nhã, mời ngài qua bên này!”
Chương Tiếp »