Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mỹ Nhân Rắc Rối Xuyên Thư

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoắc Khê Hoài im lặng, một tay nâng chân Thẩm Vân Đường, tay kia đẩy đôi dép lụa lên chân cô.

Đôi chân này rất đẹp, dài và thon, da thịt mềm mại, không có chút tì vết nào, được nuôi dưỡng trong sự sung túc.

Làn da mềm mại và đôi dép lụa, không biết cái nào trơn hơn.

Sau khi xỏ xong dép, Hoắc Khê Hoài nhẹ nhàng đặt chân Thẩm Vân Đường xuống sàn.

Chiếc váy ngủ dài rủ từ trên đầu gối xuống.

Hoắc Khê Hoài nhìn chằm chằm xuống sàn, lưng bắt đầu căng cứng, tay nắm chặt thành nắm đấm.

... Sắp rồi, cơn bão sắp ập đến.

Trên gương mặt cậu, đã không biết bao nhiêu lần in hằn dấu vết bàn tay của cô.

Lần này, cô sẽ dùng lý do gì để gây sự đây?

Thẩm Vân Đường đứng dậy.

Cô bước qua Hoắc Khê Hoài, đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa uốn éo.

Cửa đang đóng chặt, cô liếc nhìn tay nắm cửa không có bọc cách nhiệt, nhíu mày, khẽ nghiêng đầu nói: “Mở cửa cho tôi.”

Hoắc Khê Hoài sững người.

Không thèm để ý đến cậu?

Cậu đã tưởng tượng ra hàng trăm phản ứng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kết quả phản công.

Nhưng không có. Không có bất kỳ diễn biến nào giống như cậu tưởng tượng. Thậm chí, Thẩm Vân Đường còn kiêu kỳ nói với cậu: Mở cửa cho tôi.

Trong lúc bối rối, ánh mắt của Hoắc Khê Hoài chạm phải ánh mắt của cô.

Hoắc Khê Hoài bình tĩnh lại, duỗi thẳng chân đứng dậy, bước đến bên cô, xoay tay nắm mở cửa ra.

Thẩm Vân Đường bước qua cậu, đi thẳng ra ngoài.

Không liếc mắt lấy một lần.

Hoắc Khê Hoài nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.

Lần này là chiêu gì?

Thay đổi chiến thuật phớt lờ? Hay cô định cô lập cậu, biến cậu thành kẻ vô hình trong nhà?

Kiếp trước có đoạn này không?

Ký ức của Hoắc Khê Hoài dần trở nên hỗn loạn.

Thẩm Vân Đường bước xuống cầu thang xoắn, mắt đang săm soi chiếc đèn chùm treo ở trung tâm, bên dưới đã có một đám người rối rít chào hỏi.

"Chào bà chủ!"

"Chào bà chủ!"

Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ e nói chậm một bước sẽ làm vị tổ tông này phật ý.

Thẩm Vân Đường khựng lại một chút, lạnh mặt đi xuyên qua sảnh.

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, mừng húm: Thật may mắn, thật may mắn, hôm nay bà chủ không bắt bẻ gì cả! Tính tình bà chủ tốt lên rồi!

Quản gia vội vàng bước đến đón, nói: “Bà chủ muốn tắm trước hay ăn trước? Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Thẩm Vân Đường vô cùng khó chịu khi phải dùng cơ thể và quần áo của người khác, không chút do dự, cô chọn tắm trước.

“Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo mới.” Thẩm Vân Đường nói.

Quản gia gật đầu đồng ý, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thao tác thường ngày, quá quen rồi, chẳng phải chuẩn bị ngay một bộ lễ phục đặt may thủ công là được sao.

Sau khi cô được mọi người vây quanh đưa vào phòng tắm, Thẩm Vân Đường nhìn bồn tắm đầy sữa tươi trắng đυ.c, lập tức: “……”

Quên mất, nguyên chủ là kiểu người quái đản thích tắm bằng sữa tươi.

Cô không thể chịu nổi, giữa lựa chọn bỏ đi ngay lập tức hoặc ở lại, cuối cùng cô quyết định tắm qua một lượt.

Khi ra ngoài, nhất định cô sẽ mua ngay loại tinh dầu cô hay dùng.

Tuy nhiên, khi cởϊ qυầи áo ra, Thẩm Vân Đường phát hiện ra điều gì đó không đúng.

— Quá giống.

Từ đầu đến chân, từ mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng đến móng chân sơn gel đắt tiền, thậm chí cả nốt ruồi và số đo trên cơ thể, tất cả đều giống y hệt cô, không hề có điểm khác biệt.

Đây là cơ thể của cô.

Không phải của nguyên chủ.

Thẩm Vân Đường khựng lại.

Hoắc trạch chứa lượng quần áo khổng lồ, không thua kém gì một trung tâm mua sắm. Nữ giúp việc tìm ra bốn bộ quần áo mới, là lượt cẩn thận, treo gọn gàng trên giá đẩy ra.

Trong phòng tắm, một vài cô giúp việc đang ôm những chiếc khăn tắm mới tinh, lo lắng chờ Thẩm Vân Đường bước ra.

“Cô nghĩ bà chủ hôm nay sẽ dùng khăn lông cừu hay khăn sợi tre?”

“Không biết, nhưng ai mà trúng may mắn thì những người khác cũng không bị bỏ sót đâu.”

“Gặp phải chủ nhân thế này, đúng là số khổ mà.”

“Chỉ mong ông chủ sớm ly hôn với cô ấy.”

Theo như thiết lập trong truyện, nữ phụ này mỗi ngày sẽ chọn khăn tắm theo tâm trạng, nếu ai đưa nhầm loại cô không thích thì sẽ bị đuổi việc.

Nếu Thẩm Vân Đường biết điều này, chắc chắn cô sẽ muốn trợn trắng mắt.

Đúng là thiết lập ngớ ngẩn.

Một gia đình có bề dày nền tảng thì chẳng ai để người giúp việc ra vào như chợ.

Khi mấy người giúp việc đang thì thầm với nhau, bà chủ Thẩm đã bước ra.

Giữa những chiếc khăn được họ cung kính dâng lên, Thẩm Vân Đường chọn chiếc mềm nhất. Mấy cô giúp việc ngay lập tức vô cùng cẩn thận giúp cô lau khô người.

Một cô gái khác thì mặt mày xám xịt.

Khi Thẩm Vân Đường đã lau khô và thay đồ xong, cô gái kia suýt nữa bật khóc, nhưng không dám, đành phải nén lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »