Cô không quá cao, khi giẫm lên mũi giày của anh thì chỉ đứng ngang mũi anh.
Cả người Hoắc Duật Ngôn giật thót, suýt nữa không đứng vững, anh nắm chặt cánh tay của cô, "Thẩm Vân Đường!"
Người này hoàn toàn không có ý định giữ khoảng cách với anh!
Tuy nhiên, Hoắc Duật Ngôn không có cơ hội để tỏ vẻ bực tức.
Cô lại bắt thóp anh, ngẩng đầu lên chất vấn, "Người ta gọi tôi là Đường Đường mà anh lại gọi tôi là Thẩm Vân Đường?"
Góc độ này anh chưa từng nghĩ đến, Hoắc Duật Ngôn không hiểu mình đã làm gì để đáng bị trừng phạt thế này.
Anh hít một hơi sâu, kìm nén cảm giác khó chịu và cố gắng giữ bình tĩnh, nhẫn nhịn gọi với giọng nhỏ nhẹ có hơi miễn cưỡng: "… Đường Đường."
Gọi xong anh nổi cả da gà.
Chắc cô đã hài lòng rồi chứ.
Thẩm Vân Đường đột nhiên cười lạnh một cái, "Anh cũng xứng sao?"
Hoắc Duật Ngôn: "..."
Hoắc Khê Hoài dậy từ rất sớm, nhưng cậu luôn thu mình trong phòng, không có chút cảm giác tồn tại.
Hôm nay cậu vẫn thức dậy sớm như thường lệ, mở cuốn sổ tay ôn tập các bài thi hóa học và bắt đầu làm lại các bài tập.
Trên cuốn sổ gọn gàng là những phép tính chi chít, nét chữ cẩn thận và non nớt, đều là cậu viết khi còn 15 tuổi.
Bây giờ các đề thi đã thay đổi, nhưng cậu vẫn cứng đầu dùng cuốn sổ này để liên tục tính toán lại, kiểm tra, hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi có thể thuộc lòng từng phép tính.
Kể từ sau khi cha qua đời, cậu đã không đến trường nữa.
Tâm lý của cậu gặp phải vấn đề nghiêm trọng, dưới tác động của gia đình, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, cho đến khi cậu không ăn không uống, nằm trên giường cố gắng tự sát và bị đưa vào bệnh viện.
Lúc đó, những người thân khác mới nhận ra rằng cậu thực sự đã mắc bệnh, không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà tan nát ấy nữa.
Nhưng những người lớn trong gia tộc vẫn ghi nhớ những mâu thuẫn trong quá khứ, không ai muốn chăm sóc cậu hàng ngày, nên họ đã gửi cậu đến nhà của Hoắc Duật Ngôn.
Cũng may có Hoắc Duật Ngôn đồng ý nhận nuôi cậu.
Hoắc Khê Hoài thực sự biết ơn.
Chỉ cần có một nơi để ở là đủ, cậu không mong đợi gì hơn.
Vì vậy, kiếp trước cậu luôn nhẫn nhịn chịu đựng sự hành hạ của Thẩm Vân Đường, không một lời phản kháng, cho đến khi Hoắc Duật Ngôn phát hiện ra thì đã quá muộn.
Hoắc Khê Hoài siết chặt cây bút.
Cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Im lặng không phải là sự tử tế, mà là sự yếu đuối.
Cậu sẽ bảo vệ bản thân và cũng sẽ không để anh trai mình bị tổn thương.
Hoắc Khê Hoài đang miệt mài viết thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn từ dưới nhà: "Thẩm Vân Đường!"
Cây bút của cậu ngừng lại trong bất ngờ.
Anh trai về rồi?
Thẩm Vân Đường lại làm gì nữa?
Trái tim Hoắc Khê Hoài đập mạnh, ngay lập tức đặt bút xuống, đứng dậy mặc áo khoác và lao ra ngoài.
Cậu nhanh chóng chạy xuống cầu thang xoắn, tim đập thình thịch, lo sợ sẽ thấy một cảnh tượng đầy căng thẳng.
Hoắc Khê Hoài chạy đến góc cuối cùng của cầu thang, thò nửa người ra ngoài, gọi: "Anh trai! ——"
Chưa kịp nói xong.
Hai người dưới lầu đồng thời ngẩng đầu lên.
Họ đang ôm nhau, một người mắt rưng rưng, đỏ hoe, trông vô cùng ủy khuất.
Người kia thì bất đắc dĩ, đang dỗ dành cô.
Đúng là rất "căng thẳng".
Hoắc Khê Hoài: "..."
Ba người im lặng, đối diện nhau trong bối rối.
Hoắc Khê Hoài đứng sững tại chỗ.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy anh trai và người kia xuất hiện trước mặt mình trong tư thế thân mật như vậy.
Cú sốc quá lớn khiến cậu tê liệt, không thể di chuyển.
Hoắc Duật Ngôn vừa mới nhớ ra trong nhà còn có người này, đầu óc anh như nổ tung, cứng đờ muốn buông Thẩm Vân Đường xuống, nhưng Thẩm Vân Đường vẫn bám chặt không chịu buông.
Hoắc Duật Ngôn nghiến chặt răng, bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: "… Tiểu Hoài, em ăn sáng chưa? Đi ăn đi."
Anh và Hoắc Khê Hoài không nói chuyện nhiều, cũng không biết nói gì, chỉ đành cứng ngắc buông lời khách sáo vài câu, chỉ mong cậu không tiếp tục chứng kiến cảnh tượng khó xử này.
Hoắc Khê Hoài mở miệng, rồi lại ngậm lại, im lặng.
Quản gia không biết từ đâu chui ra, nhanh nhẹn kéo cậu đi: "Đi đi, trẻ con đừng xem những thứ này."
Hoắc Khê Hoài vừa bị kéo đi vừa ngoái đầu lại nhìn, dường như vẫn không thể chấp nhận nổi những gì vừa thấy.
Hoắc Duật Ngôn: "..."
Anh có làm gì sai trái đâu!