Chương 4

Mặt Giang Cẩn càng đỏ hơn, thở hổn hển liên tục.

Lục Đinh Hàn duỗi tay lau bên môi cậu, như là rất vừa lòng, không đợi cậu thở đủ, đã cúi người hôn tiếp.

Một tay anh giữ chặt Giang Cẩn, tay còn lại đặt lên người cậu, Giang Cẩn hơi run, Lục Đinh Hàn có mắt không tròng, thuần thục tiếp tục hành động trên tay.

Giang Cẩn bị anh đốt lửa, giọng nói trở nên mềm nhũn, thở gấp nói: “Không được… Hành…”

Nhưng Lục Đinh Hàn phát điên sao có thể nghe cậu nói, giọng nói khàn khàn: “Ngoại trừ nói không, em còn biết nói gì khác không? Hửm?”

Hai chân Giang Cẩn nhũn ra, thở ra hơi nóng ái muội, đầu cậu hỗn loạn: “Không… Không phải…”

Lục Đinh Hàn ôm cậu xuống dưới, xoay người để bên cạnh bệ rửa mặt, chống từ phía sau, trở tay đóng cửa phòng tắm lại: “Vẫn kêu dễ nghe lắm.”

Ngay sau đó, trong phòng tắm truyền ra một loạt tiếng đè nén, xen lẫn tiếng nước bao trùm lên đêm dài vô tận.

Ngày hôm sau, khi Giang Cẩn tỉnh lại đã là buổi chiều, cũng không biết Lục Đinh Hàn đi khi nào.

Cậu lôi thân thể mỏi mệt của mình đi rửa mặt rồi xuống lầu.

Quản gia đang tưới hoa, thấy cậu xuống, mỉm cười nói: “Chào buổi chiều cậu Giang, trong phòng bếp có đồ ăn nóng, hiện tại cậu muốn ăn không?”

Giang Cẩn dừng một chút, sau đó gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Cẩn vẫn không có tinh thần, eo đau, chân đau, cơ thể trên dưới mang đầy dấu vết Lục Đinh Hàn để lại, khi rửa mặt, cậu còn thấy trên cổ mình còn ấn ký chưa mất đi do Lục Đinh Hàn để lại.

Chính là như thế, Lục Đinh Hàn thích cắn chỗ anh thấy được, điên cuồng, cho đến khi khiến da thịt cậu rách ra. Mới đầu Giang Cẩn rất bài xích nhưng sau lại bị Lục Đinh Hàn phạt mấy lần, cũng học được cách ngoan ngoãn.

Một tuần Lục Đinh Hàn sẽ trở về hai đến ba lần, lần nào cũng phải lăn lộn cậu suốt đêm mới bỏ qua, hơn nữa hiển nhiên Lục Đinh Hàn không phải là một tình nhân dịu dàng, lúc ở trên giường chỉ biết giống như một con dã thú động dục, Giang Cẩn rất không thích nhưng mỗi lần chỉ cần cậu phản kháng, Lục Đinh Hàn sẽ làm cậu ác hơn.

Lúc ban đầu, Lục Đinh Hàn thậm chí khiến cho cậu không thể xuống giường trong cả tuần. Sau đó lại vô cùng dịu dàng với cậu, ngày nào cũng trở về ăn cơm cùng cậu, ôm cậu lên lầu xuống lầu.

Nhưng mà Giang Cẩn vẫn rất sợ anh.

Có vài thứ không phải một lần là xong mà tích lũy theo ngày tháng, tích lũy từng giọt từng giọt, khi bạn gặp được một mặt cực kỳ ác liệt tàn bạo của một người chỉ bày ra cho bạn thấy, sao có thể không sợ chứ.