Lục Đinh Hàn xắn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay màu lúa mạch rắn chắc, giọng điệu không mặn không nhạt: “Em ấy ngủ rồi?”
Quản gia từ mười sáu tuổi đã bắt đầu làm việc ở Lục gia, tất nhiên biết anh đang hỏi vị trên lầu, vội vàng đáp trả: “Vừa mới uống thuốc, nói là mệt mỏi.”
Lục Đinh Hàn hờ hững trả lời một câu: “Biết rồi.” Sau đó lên lầu.
Giang Cẩn khóa trái phòng từ bên trong, Lục Đinh Hàn gõ vài cái không ai trả lời, biểu cảm lập tức trở nên không tốt.
Anh hạ giọng, kìm nén cơn giận, nói: “Giang Cẩn, mở cửa.”
Bên trong cánh cửa vẫn không hề có động tĩnh.
Giang Cẩn cuộn tròn trong ổ chăn, nghe giọng nói của người đàn ông ngoài cửa, thân thể không kìm được rùng mình.
“Nghe không thấy…”
Làm bộ nghe không thấy thì tốt rồi, Giang Cẩn nói với chính mình.
Ngay khi Lục Đinh Hàn sắp mất đi kiên nhẫn, chuẩn bị đá cửa, quản gia đưa chìa khóa tới, anh mở cửa, bước nhanh đến gần mép giường, xốc lên chăn, thấy Giang Cẩn co người thành một cục đưa lưng về phía anh, còn đang run rẩy.
Lục Đinh Hàn hơi sửng sốt, giúp Giang Cẩn đắp chăn đàng hoàng lần, thở dài như là không thể nghe thấy, sau đó ngồi xuống ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, buổi tối không được khóa cửa nhưng em luôn không nghe lời, muốn khiến tôi khó chịu phải không?”
Giang Cẩn đưa lưng về phía anh, không nói chuyện.
Lục Đinh Hàn nhìn chằm chằm người trong chăn trong chốc lát, rồi cúi người xuống, ý cười mang theo chút tàn nhẫn: “Em không ngủ, đừng giả bộ, em không biết tôi trở về làm gì sao?”
Nói trúng tim đen, quả nhiên người trong chăn nghe thế phản xạ có điều kiện quay người qua, dùng ánh mắt vừa hoảng sợ vừa không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Lục Đinh Hàn không đứng dậy, khoảng cách của hai người rất gần, mũi Giang Cẩn tràn ngập mùi rượu trên người Lục Đinh Hàn, xen lẫn mùi nước hoa hương Cologne, rất gay mũi.
Hơi thở ẩm ướt của Lục Đinh Hàn dừng ở trên mặt cậu, cậu không khoẻ nhẹ nhàng quay mặt đi.
Lục Đinh Hàn thấy hành động này, không bực mình chỉ cười, một tay chống giường, xoay mặt Giang Cẩn lại, cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó luồn tay vào trong chăn, sờ lên eo Giang Cẩn, nói: “Em trốn cái gì?”
Giang Cẩn bị anh giữ chặt eo, cả người như bị điện giật, mặt lập tức đỏ lên, cố tình Lục Đinh Hàn còn chê không đủ, một bàn tay kéo áo ngủ của cậu lên, xoa eo gầy nhưng rắn chắc của cậu.
Giang Cẩn bị anh làm cho giật mình run run, lập tức duỗi tay giữ tay Lục Đinh Hàn lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng…”