Đêm tối, hoa Thược Dược bên cửa sổ rũ đầu xuống, tỏa ra mùi tanh tưởi hư thối, ánh trăng chiếu lên những bông hoa tàn thông qua khe hở nho nhỏ của bức màn, như thể ánh sáng bạc cũng bốc mùi.
Chân trần của Giang Cẩn đạp lên tấm ván gỗ lạnh lẽo, làn da trắng giống như ánh trăng trong bóng đêm, đôi mắt phản chiếu ra ánh đèn bên ngoài cửa sổ, phát ra ánh sáng mờ ảo vào ban đêm. Cậu đi chân trần đến bên cửa sổ, trốn ở phía sau bức màn nhìn siêu xe màu đen đang lái về phía biệt thự ở dưới lầu.
Tay cậu nắm chặt tấm màn màu gỗ, đầu ngón tay trắng bệch, cậu thở hổn hền dồn dập, sau đó kéo phăng bức màn lại, chui vào trong chăn, cậu cắn tay mình, cong lưng, một lớp mồ hôi lạnh chảy ra.
Dưới lầu, cửa biệt thự, một người đàn ông mặc tây trang màu đen mở cửa xe đi xuống.
Người đàn ông có thân hình cao gầy, gần 1m9, chân dài, vai rộng eo thon, diện mạo cũng vô cùng tuấn mỹ, khuôn mặt gầy gò nhưng sắc bén, tựa như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. Cho dù mặc tây trang màu đen không chút cẩu thả cũng khó có thể che dấu sự hoang dã dưới vẻ ngoài này, toàn thân tỏa khí chất có thể khiến người ta nhìn một cái là nhớ kỹ dù ở trong đám đông nhưng lại cao quý đến mức không có ai dám đến gần. Có lẽ do quá mệt mỏi, tóc của anh có hơi lộn xộn, nút ở cổ áo cũng được cởi ra hai cái, chỉ có đôi mắt giống như chim Ưng, vừa giương mắt đã nhìn thấy bức màn đang đong đưa ở lầu ba.
Ngay sau đó, phía sau anh lại có một người đàn ông đi xuống, dáng vẻ trông như mười tám mười chín tuổi, tóc dài màu hạt dẻ được vuốt lên một cách tùy tiện, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Đây là nam diễn viên trẻ tuổi đang nổi tiếng, Lâm Du.
Lâm Du dựa sát vào người đàn ông, ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu lên, khi nói chuyện còn mang theo sự trong trẻo của thiếu niên, tiếng nói ngọt ngào, dường như còn có hơi mừng thầm: “Anh Lục, anh muốn mang em về nhà à.”
Lục Đinh Hàn không để ý tới người bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm màn ở lầu ba.
Qua sau một lúc lâu, anh rút tay mình ra, nhìn cũng không nhìn người bên cạnh một cái, ném cho tài xế một câu: “Đưa cậu ta trở về.” Hoàn toàn không quan tâm tới tình nhân đang đỏ mắt phía sau.
Quản gia mở cửa cho Lục Đinh Hàn, đèn phòng khách còn sáng, anh xả tùng cà vạt, bỏ đi tây trang đầy mùi rượu, quản gia vội tiến lên nhận lấy.