Quyển 1 - Chương 6: Trường trung học tư thục Minh Quang

Phòng phát sóng chính hiếm khi tập trung vào một tân thủ như vậy.

Dòng bình luận im lặng như nín thở.

Gần như cùng lúc Johnson lên tiếng, Ôn Sở Ninh bắt đầu hành động.

Cậu ngửa đầu, không do dự uống cạn lọ thuốc trong tay.

Đúng lúc này!

"Rắc!" Một tiếng vang nhỏ nhưng rõ ràng.

Ôn Sở Ninh đã tháo rời khớp cổ tay và ngón tay của mình, rồi kéo bàn tay ra khỏi ổ khóa của sợi xích.

【Trời ơi, chắc đau lắm...】

Johnson, lần đầu tiên chứng kiến hành động quyết liệt như vậy, sững sờ một phút không thốt nổi lời nào.

“Hành động này... đúng kiểu tân thủ ngây thơ nhỉ?”

Dư Hằng gật đầu đồng tình: “Phải, thuốc giảm đau này chỉ có tác dụng trong 10 giây, chặn đứng mọi cảm giác đau đớn. Dù chỉ cần 1 điểm ái mộ, nhưng rất ít ai đổi vì thời gian quá ngắn.”

“10 giây là quá ít.” Ôn Sở Ninh cau mày.

Dù đã nhanh tay hết sức, quá trình vẫn kéo dài hơn 10 giây.

Nhưng thế là đủ rồi.

Cậu thành thục điều chỉnh lại khớp xương, chỉ trong một cái chớp mắt, cổ tay và ngón tay đã trở về vị trí cũ. Khuôn mặt của cậu chỉ tái đi một chút.

Johnson im lặng. Sau đó, hắn cười gượng: “Xem ra tân thủ này cũng có chút tài cán.”

Phía hậu trường bắt đầu thúc giục Johnson chuyển hướng chú ý sang các tuyển thủ khác, đặc biệt là những người chơi có kinh nghiệm.

“Dù sao thì giờ cậu ấy cũng chỉ đang ngang hàng với những người khác thôi. Nhìn xem, mấy người chơi khác đã tìm được lối ra và chuẩn bị băng qua hành lang để đến phòng 404 rồi.”

Trong các phòng phát sóng, người chơi khác thực sự đã lần lượt tìm được lối thoát.

Có tân thủ may mắn gặp phải người chơi kinh nghiệm sẵn sàng bảo vệ mình.

Những tuyển thủ kỳ cựu thì thản nhiên, không có chút căng thẳng nào. Với họ, việc tham gia vào một phó bản cấp thấp như thế này chẳng hề khó khăn. Họ ung dung tiến về phía phòng 404, dù Johnson cố gắng khuấy động không khí, nhưng nhiệt độ vẫn không thể bùng lên.

Nhìn lượng người xem dần giảm, Johnson lo lắng trong lòng, vô thức liếc nhìn về phía Ôn Sở Ninh.

Ngay lập tức, hắn như phát hiện ra điều mới mẻ, bật cười nói: “Chàng tân thủ có 30 điểm ái mộ của chúng ta vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng xem ra cậu ta không mấy bận tâm đến sự an toàn của mình nhỉ.”

Johnson thường có giọng điệu mỉa mai như vậy khi người chơi phạm phải lỗi cơ bản nào đó.

Ôn Sở Ninh vừa rời khỏi nhà tắm, đi qua hai căn phòng để kiểm tra. Mặc dù không quen thuộc với môi trường học đường của thời đại này, cậu vẫn nhận ra nơi mình đang đứng là khu ký túc xá của học sinh.

Phòng 404 được nhắc đến trong nhiệm vụ chắc chắn nằm ở một tòa nhà khác.

Khi đến ngã ba, Ôn Sở Ninh do dự một lát, rồi dứt khoát chọn một trong những con đường. Đó là con đường hoàn toàn ngược lại với hướng đúng.

Ôn Sở Ninh vốn dĩ là người không giỏi xác định phương hướng. Nói như thế cũng chưa thật sự chuẩn xác, bởi cậu xuất thân cao quý, chưa bao giờ phải tự mình tìm đường.

Trên đường đi, cậu không gặp vị khách mời nào khác.

Ôn Sở Ninh khẽ nhíu mày, nhận ra rất có thể cậu lại đi sai đường.

Cậu dừng lại trước một hành lang tối tăm. Ở đầu kia của hành lang có vài tia sáng lác đác, có lẽ nếu đi qua đó sẽ đến một tòa nhà khác.

Tính toán thời gian, cậu biết nếu quay lại thì đã không kịp.

Ôn Sở Ninh mím môi, bước vào bóng tối.

【Nếu tôi nhớ không nhầm, hành lang này sẽ làm tổn hại tinh thần đúng không?】

【Đúng vậy, ai đi qua sẽ nhìn thấy tất cả những đau khổ mình từng trải qua, mà còn là loại cảm nhận chân thực, toàn cảnh 5D.】

【Có người đi ra đã phát điên ngay lập tức.】

Tất cả những bình luận tiết lộ nội dung đều bị hệ thống tự động chặn lại, vì vậy dù có người cảm thấy xót xa cho vẻ đẹp của Ôn Sở Ninh, không muốn cậu chết ở đây, cũng chẳng thể giúp gì được.