Chương 4: Nhân ngư bờ biển

?

Đều nói cái gì vậy?

Làn đạn vui sướиɠ khi người gặp họa chọc đến vết thương của Sở Mộ, cậu cố ý chuyển trang chủ sang chế độ toàn màn hình.

Dù là nhân ngư nhưng may mắn thay cậu có thế tự biến cái đuôi thành hai chân.

Sở Mộ tìm thấy một bộ quần áo lao động màu vàng thông thường trong thanh công cụ, sau đó chọn chuyển đổi kiểu trên bệ điều khiển, nhấp để chuyển sang chế độ hai chân, chớp mắt cái đuôi nhân màu lam đã trở thành một đôi chân trắng nõn, quần áo cũng tự động mặc vào.

Tiếp theo cậu chọn dùng card chuyển đổi thân phận, khuôn mặt liền biến hóa thành mặt của Trần Tiểu Mộ.

Có thân phận mới, lần này cậu cảm thấy vô cùng tự tin.

Sở Mộ vừa định bơi vào bờ để tìm Lâm Tụng Hàn thì giây tiếp theo cậu đột nhiên chìm xuống, nghẹn ngào sặc một ngụm nước.

Cậu mới nhớ tới.... Cậu chưa từng học bơi!

Ôi trời!

Hai tay Sở Mộ vỗ lung tung lên mặt nước, trước mặt là một mảnh đại dương mênh mông vô tận, cậu bị sặc đến nỗi trong mắt toàn là sao.

Sở Mộ sắp chết đuối.

Ngay khi cậu chuẩn bị dùng ý thức để yêu cầu 121 điều chỉnh trở lại chế độ nhân ngư, thì phía sau vang lên một tiếng gầm rú ầm ầm mà du dương, rung chuyển cả mặt biển.

!

Dọa chết cá!

Cơ thể Sở Mộ run lên, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.

Vừa quay người lại liền thấy một cái phao cứu sinh màu vàng từ trên không ném xuống chỗ mình, bóng dáng khổng lồ của con tàu nó che khuất cậu.

Sở Mộ vội vàng cầm lấy phao cứu sinh, cậu muốn đi theo cốt truyện của thân phận mới.

Trần Tiểu Mộ là chết đuối cho nên nhân thiết của cậu cũng không thể băng, thông qua việc được thuyền đánh cá cứu viện lên bờ mới hợp lý.

Vì thế Sở Mộ liền hướng tới đám người trên tàu phất tay hô to: “Cứu mạng a.... Cứu mạng!”

Người trên tàu chậm rãi kéo phao cứu sinh lại, bọn họ đều ăn mặc quần áo màu đen giống nhau như đúc, Sở Mộ cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Có lẽ là bởi vì cá có một sự gắn bó không thể tách rời với biển, yêu ai yêu cả đường đi nên đối với mọi thứ trên biển đều có cảm giác thân thuộc. Con tàu khổng lồ trước mặt cho cậu một cảm giác rất thân thiết.

Sở Mộ còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc đã bị một đám hắc y nhân gần đó kéo lại gần, mặt cậu vẫn còn nước chưa lau.

Sở Mộ không thấy rõ, lắc lắc mặt, phun nước biển trong miệng ra, lau hết nước trên mặt, lúc này mới nhìn thấy cách đó không xa nhóm cứu viện đưa tay về phía cậu.

Khi Sở Mộ nhìn đến thân ảnh cao lớn giữa đám người kia, nháy mắt mặt trắng bệch, quăng phao cứu sinh đi vô thức mà xoay người theo hướng ngược lại.

“Không cần cứu, không cần cứu!” Sở Mộ kêu: “Tôi, tôi biết bơi!”

Chết tiệt!

Cái gì mà cảm giác thân thiết....

Bảo sao nó lại trong quen mắt như thế.

Con tàu này cậu không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Trước kia ở trên con tàu này Tần Trầm từng bắt cậu mặc một bộ thủy thủ, nhốt cậu ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Tần Trầm không biết mệt mỏi mà chiếm hữu cậu, điên cuồng bày tỏ tình yêu của mình.

Chẳng phân biệt ngày đêm.

Sở Mộ lập tức hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

121 vì cậu đổ mồ hôi, nhắc nhở:【ký chủ, ký chủ ngài bình tĩnh một chút, ngài hiện tại đã có thân phận mới! Không còn là Sở Mộ, hiện tại ngài là Trần Tiểu Mộ! Bình tĩnh, chúng ta hãy bình tĩnh!】

Sở Mộ miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, nhưng cậu thực sự không muốn lên con tàu cướp biển đó.

"Bây giờ tôi có thể mua thẻ dịch chuyển không? Tôi sẽ trực tiếp tìm bến tàu để lên bờ!"

Bởi vì luôn có các fan sủng vô điều kiện nên Sở Mộ vẫn là có tiền, hiện tại chỉ nghĩ cách dùng đạo cụ để giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

【không được nha, ngài đang sử dụng thân phân mới nên phải tuân theo hướng phát triển bình thường của cốt truyện.】

Ý của 121 là nếu một người bình thường tự dưng biến mất, giả thiết của thế giới liền không hợp lý sẽ sinh ra trục trặc.

Tần Trầm đứng trên boong tàu, hắn đá văng trợ lý cọ tới cọ lui bên người, cầm kính viễn vọng xem người sắp chết đuối trên biển: “Cút ngay.”

Sau khi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ và bình thường, cảm xúc dồn dập nháy mắt trầm xuống, đáy mắt Tần Trầm hiện lên một mạt thất vọng cùng cô đơn.

“Hắn không chịu lên thuyền đúng không” Tần Trầm đem kính viễn vọng ném cho Lý bí thư, xoay người đi vào bên trong.

“Trực tiếp dùng lưới đem hắn vớt đi lên.”

Sở Mộ không nghĩ tới, hiện tại cậu không phải là nhân ngư cũng sẽ bị người khác dùng loại phương thức thô lỗ này bắt được.

Huống hồ.

Chẳng lẽ là cá thì không có tôn nghiêm sao!

Sở Mộ rũ đầu ngồi ở lưới đánh cá không dám ngẩng đầu, cậu hất hất nước trên đầu, theo bản năng đem túi nhỏ giấu vào trong quần áo.

Hỏng rồi.

Cậu quên đem đá quý bỏ vào không gian hệ thống.

Sở Mộ không còn thời gian để ý nữa, trước mặt đang có người hung hãn nhìn chằm chằm cậu như rắn độc.

Đây có thể coi như là lần gặp lại đầu tiên giữa cậu và Tần Trầm.

Tần Trầm ngồi xổm xuống trước mặt Sở Mộ, ánh mắt không hề thay đổi, đôi mắt thâm thúy, một đôi mắt xếch có vẻ lại hung lại xa cách, chỉ là đáy mắt có nhàn nhạt âm u.

Xem ra mấy ngày nay kẻ điên không ngủ đủ giấc.

Tần Trầm xem kĩ cậu từ đầu tới đuôi khiến da đầu Sở Mộ căng chặt, cuối đầu không dám nhìn.

Tần Trầm dùng gậy bóng chày chống cằm Sở Mộ, đầu của cậu chậm rãi nâng lên: “Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng biển này?"

Sở Mộ lập tức nói tên, công ty cùng với nguyên nhân chết đuối của thân phận này, thư ký Lý đằng sau nghe được điều này, liền sử dụng máy tính bảng tìm kiếm thông tin cá nhân của Sở Mộ một cách nhanh chóng.

Tần Trầm tiếp nhận máy tính, quan sát Sở Mộ cẩn thận để xác minh.

Sở Mộ cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Tần Trầm kiểm tra hai lần, thông tin cá nhân cùng với mặt hoàn toàn trùng khớp, không có bất kỳ sai lầm nào.

Tần Trầm âm trầm hít một hơi, đem máy tính quăng đi, đứng dậy nói: “Tiếp tục tìm kiếm, chỉnh sóng âm phản xạ hệ thống đến phạm vi lớn nhất."

“Vâng.”

Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Tần Trầm xoay người, cậu bò dậy rũ nước ra khỏi người.

“Cảm ơn nha.” Sở Mộ cúi đầu xoắn ống tay áo ướt đẫm: “Tới bến tàu phía trước thả tôi xuống là được rồi."

Sở Mộ còn chưa nói xong, liền thấy Tần Trầm không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh lưới đánh cá vừa vớt cậu lên, duỗi tay cầm lên một mảnh vảy cá phát ra ánh sáng màu lam nhạt.

Tần Trầm nhìn vảy cá xinh đẹp trước mắt, đặt nó dưới ánh mặt mà xem xét.

Trong mắt hiện ra sự hưng phấn tột cùng, cong môi lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, hắn giống như sợi dây đằng gần chết khô lại bắt được nguồn nước duy nhất.

Tần Trầm cúi đầu cười lớn, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve chiếc vảy cá mỹ lệ này.

Ánh sáng vảy rực rỡ, màu sắc mộng ảo, cảm xúc chân thật nhắc nhở hắn đây không phải là mơ.

Tiếng cười của Tần Trầm thẳng tắp chọc vào trái tim cậu, Sở Mộ sững sờ tại chỗ, đàu óc trống rỗng.

Cuộc sống của cá muốn kết thúc a!

Đột nhiên Tần Trầm hỏi cậu: “Đây là cái gì?”