Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mỹ Nhân Bị Lưu Luyến Si Mê Trở Lại

Chương 14: Nhân ngư bờ biển (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọt nước trong bể bắn tung toé, sóng gợn lăn tăn, bể nước trong suốt giờ phút này lại lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, làm Sở Mộ cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Thẻ căn cước của cậu đã hết hiệu lực, bây giờ cậu đã khôi phục lại vẻ ngoài của mình, lộ ra gương mặt tươi đẹp hồng hào, môi mỏng óng ánh nước, yếu đuối lại quyến rũ.

Đuôi cá xinh đẹp mềm mại như tơ lụa đang bị bàn tay to lớn của Tần Trầm vuốt ve, kiểm tra mỗi một tấc trên người cậu.

Ngay cả khoang sinh sản được bao phủ bởi lớp vảy ở giữa xương mu cũng không ngoại lệ.

Sở Mộ ngửa cổ run rẩy, trên hàng mi đọng lại giọt nước, có thể là nước biển hoặc là nước mắt.

“Đau không?” Ánh mắt Tần Trầm dừng lại trên vết thương nhỏ của Sở Mộ, vết thương đã đóng vảy, nhưng trong mắt Tần Trầm lại cực kỳ nghiêm trọng.

Vết thương chưa tới hai centimet, Sở Mộ đã không còn cảm giác gì nữa.

Cậu cố gắng đẩy Tần Trầm ra, đuôi cá giãy giụa vỗ vỗ mặt nước nhưng lại bị Tần Trầm áp chế dễ dàng.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng Tần Trầm lạnh lẽo, đôi mắt hắn đỏ lên do say rượu, hắn đau lòng vì vết thương trên đuôi cá của Sở Mộ: “Lát nữa chồng bôi thuốc cho em.”

Mặt Sở Mộ đỏ bừng.

Cậu trừng mắt nhìn Tần Trầm, quyết định đánh đòn phủ đầu; “Đều tại anh! Nếu không phải anh nghiên cứu cái Sonar gì kia, tôi sẽ bị thương sao? Anh nhìn đuôi tôi nè, đều là do anh.”

“Trách anh, trách anh…” Tần Trầm áy náy, lại cúi người hôn lên vết thương nhỏ, hai tay ôm cái đuôi dài mềm mềm của Sở Mộ, say mê tựa vào vai cậu.

Người mà hắn ngày nhớ đêm mong bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt hắn, lúc này đây hắn chỉ cảm thấy mãn nguyện.

“Bé cưng.” Một tay Tần Trầm vuốt mái tóc dài của cậu, đột nhiên lạnh giọng nói: “Anh đợi em ba năm, sao em vẫn chưa từng đến gặp anh… Anh rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, thế nhưng trong mắt em chỉ có Lâm Tụng Hàn, rốt cuộc gã có cái gì tốt? Em nói xem, rốt cuộc gã có cái gì tốt?”

Tức khắc Sở Mộ không dám làm loạn nữa, cậu rủ mắt.

Ngay sau đó, Tần Trầm bóp cằm cậu, một tay hắn vuốt ve môi dưới ẩm ướt của Sở Mộ, hơi thở nóng hổi tràn ngập mùi rượu quanh quẩn bên chóp mũi cậu.

Ánh mắt Tần Trầm đen kịt, lộ ra vẻ cố chấp và bất an, đột nhiên hắn nắm chặt cánh tay Sở Mộ, trầm giọng chất vấn cậu: “Có phải cho tới bây giờ em chưa từng thích anh, em hối hận vì đã cứu anh, phải không?”

Đôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ, cảm giác áp bức ngập tràn xương cốt.

Lâm Tụng Hàn mãi mãi là cái gai mà Tần Trầm không nhổ bỏ được, chỉ cần Lâm Tụng Hàn còn sống, Tần Trầm sẽ luôn cảm thấy mình là thế thân bị nhận lầm, mà cái lần bọn họ gặp nhau trên bờ biển, dưới ánh hoàng hôn lờ mờ, vĩnh viễn chỉ là một sai lầm buồn cười.

Sở Mộ không dám nhìn vào mắt Tần Trầm.

Cậu biết nếu bây giờ cậu trả lời phải, nói không chừng Tần trầm sẽ tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp chết cậu.

“Anh làm đau em!” Sở Mộ cúi đầu nhìn cánh tay mình, giọng đầy tủi thân: “Tay đau quá.”

Sở Mộ chín diễn một thật, nhưng đủ để mê hoặc con ma men điên này là được.

Tần Trầm lập tức bình tĩnh lại, theo bản năng kiểm tra cánh tay bị siết đỏ của Sở Mộ: “Anh xem nào, nơi này sao?”

Sở Mộ giơ cánh tay trắng nõn, uất ức muốn xỉu, dùng giọng mũi trả lời: “Ừm.”

Tần Trầm hôn lên khuỷu tay trắng xinh của cậu, dịu giọng dỗ dành nói: “Thật xin lỗi, chồng không cố ý.”

Sở Mộ cụp mắt, cậu giả vờ tức giận, trong lòng lại cực kỳ lo lắng, hốt hoảng suy nghĩ xem hiện tại nên xử lý như thế nào.

Đuôi cậu đã bổ sung đủ độ ẩm, áp vào cơ bụng săn chắc của Tần Trầm, chóp đuôi rụt lại một cách yếu ớt.

Trong thời khắc nguy nan thế này, phát sóng trực tiếp vừa hay tự động bật lên.

【Đệt mợ… Bể nước play?!!!!】

【A a a a a a】

【Thật kí©h thí©ɧ… Hí hí hí…】

【Vừa bước vào là thấy cảnh nóng xịt máu mũi (sắc)】

【Không phải chứ, thật sự là phòng tối phiên bản 2.0 nha】

【Dáng người của công này thật đẹp, cơ bụng tám múi nha, gu tôi là mấy kiểu hình thể chênh lệch thế này!】

【Trời ơi đuôi cá của vợ thật xinh đẹp, còn toả ra ánh sáng màu lam huyền ảo! Khiến cho tôi ưm ưm a a rồi】

【《Quay trở lại trò chơi bị chồng điên phê ch!ch hung hăng》】

【Không ngờ Mộ Mộ chinh chiến nửa đời người, khi trở về vẫn không thoát nổi phòng tối ha ha ha ha ha ha ha】

【Lầu trên đừng có quá đáng như vậy, đả kích người khác là có một bao (bcs) nha】

【Ha ha ha ha ha】

【Ha ha ha ha ha】

【Ha ha ha ha ha】

……

Sở Mộ thật sự bị đả kích, cậu tự động bật chế độ làm sạch màn hình như thường lệ.

Cậu dùng ý thức biến trạng thái đuôi cá thành hai chân.

Cánh tay Tần Trầm bỗng dưng trống trơn, hắn rủ mắt nhìn.

Hắn nhìn đôi thon chân dài tinh tế của Sở Mộ, ánh mắt hắn sửng sốt, sau đó thì càng trở nên đáng sợ hơn.

Tần Trầm nhìn gương mặt Sở Mộ, si mê nói: “Thật đẹp.”

Hắn cúi người hôn lên bờ môi cậu, mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng Sở Mộ, quấn quýt cùng đầu lưỡi đáng thương của cậu.

Chờ hắn hôn đủ rồi, Sở Mộ đẩy mạnh hắn ra: “Anh uống say rồi, trên người toàn là mùi rượu, khó ngửi lắm.”

“Phải, chồng uống say.” Tần Trầm nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn đôi chân trắng ngần của Sở Mộ, ánh sáng sáng rực trong phòng khiến nó càng thêm chói mắt..

Sau đó, màn hình phát sóng trực tiếp lập tức đen thui.

【(Phát hiện nội dung chứa thông tin riêng tư của người chơi, hệ thống đã chu đáo bật chế độ màn hình đen cho ngài.)】

【? Ý gì đây.】

【Có cái gì mà VIP tôn quý như tôi không thể xem, hả?】

【A a a a a a vì sao lại không cho tôi xem!】

【Giọng vợ đáng yêu quá.】

【Oa oa oa oa trải qua vô số lần thì tôi đã nghe ra rồi, thật biếи ŧɦái.】

【Đệt mợ… Giống như đang nghe kịch truyền thanh vậy đó.】

【Sao có thể dùng đôi chân nhỏ sạch sẽ mềm mại non mịn của vợ để làm cái chuyện đó!!】

【Tên biếи ŧɦái điên cuồng.】

【Đâm… Kí©h thí©ɧ.】

【Hu hu hu hu hu vợ ơi tôi cũng rất muốn như thế.】

……

Một phút sau.

【(Đã tự động đóng phát sóng)】

———

Một giờ sau.

Tần Trầm ôm Sở Mộ từ bể nước đi lên giường, hắn say đến mức ngủ thϊếp đi.

Sở Mộ giẫm lên khăn và lau qua lau lại trên sàn nhiều lần, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Trầm.

Thật sự là bắt nạt cá quá mức!

Nhưng hiện tại cậu không dám vì trả thù mà đánh Tần Trầm, sợ sẽ đánh thức tên điên này.

Cậu lại mua một thẻ tàng hình, quay người lén la lén lút rời khỏi phòng.

Chờ tới khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên đầu giường, Tần Trầm mới thức giấc, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm xung quanh mình.

Đầu hắn đau như búa bổ, hỗn loạn đến mức hơi khó để phân biệt đâu là mơ đâu là thực, hắn thử gọi: “Mộ Mộ?”

Hắn vén chăn lên, tìm trong phòng một vòng, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của Sở Mộ.

Tần Trầm đi tới trước bể nước, dáng người hắn cao ráo, mặc đại một cái áo ngủ màu đen, đôi mắt hẹp dài chứa đựng chút cô đơn.

Hắn đặt tay lên mép kính bể nước, dùng sức nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch và run rẩy.

Hoá ra hắn chỉ là mơ một giấc mơ đẹp.

Trong mộng Sở Mộ vẫn đáng yêu như vậy, bọn họ ôm hôn ngọt ngào trong bể, Sở Mộ không thích mùi rượu trên người hắn, còn dùng chóp đuôi nhỏ xinh sờ mặt của hắn.

Tần Trầm cụp mắt nhớ lại, môi cong lên trông có hơi bệnh hoạn.

Hắn hối hận mình đã thức dậy quá sớm.

Đột nhiên, bộ đàm phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

“Alo?”

Tần Trầm đanh mặt ấn trả lời, hắn ngồi trên ghế sofa, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

Đầu dây bên kia là người phụ trách kiểm tra con tàu khổng lồ ở trụ sở chính: “Tần tổng, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, tôi liên lạc là muốn báo cáo số liệu hệ thống thay nước của con tàu hôm nay.”

Tần Trầm bực bội nói: “Mấy chuyện này anh liên lạc với thư ký Lý là được.”

“Thật sự xin lỗi ngài, vốn dĩ tôi muốn liên lạc với thư ký Lý như thường lệ, chỉ là… hôm nay lượng nước được thay trong phòng trên tầng cao nhất có vẻ rất bất thường.”

Tần Trầm đứng phắt dậy, hắn hỏi: “Anh nói cái gì?”

Người phụ trách bên kia cung kính lại cẩn thận nói: “Tần tổng, lượng nước thay hôm nay của hệ thống thay nước ở phòng A trên tầng cao nhất của trụ sở cao hơn 70% so với bình thường. Chúng tôi lo rằng hệ thống đã xảy ra trục trặc, ngài xem có cần cho nhân viên sửa chữa lên kiểm tra một chút không?”

“Không cần.” Đáy mắt Tần Trầm chứa đựng nét cười đáng sợ, hắn cúp bộ đàm, cụp mắt cười nham hiểm.

……

Cùng lúc đó.

Sở Mộ đang bận đổ nước biển mà mình trộm được vào bồn rửa trong phòng tắm.

Sau khi làm xong, cậu chống nạnh hài lòng nhìn số nước mà mình đã tích trữ được.

Không hiểu sao cậu lại đột nhiên hắt hơi một cái.

“Hắt xì!”

Sở Mộ hít hít mũi.

Có người đang mắng cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »