Chương 6

"Bạn bè của anh Trương đều là ai vậy, tôi có quen không nhỉ." Ứng Hoài khẽ chớp mắt, vẻ mặt giả vờ do dự: "Như vậy... không được tốt lắm."

Ban đầu anh chỉ muốn dò hỏi từ miệng Trương Hi xem trong hội trường có những ai, không ngờ tên ngốc trước mặt này lại sốt ruột lên tiếng.

"Anh đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Trương Hi đã khoe khoang trước mặt đám cậu ấm nhà giàu kia, nhất định sẽ đưa được Ứng Hoài về cho bọn họ chơi đùa.

Anh ta âm trầm tiến lên một bước: "Anh đến đây làm gì, chắc chắn công ty của anh cũng đã dặn dò anh rồi chứ?"

Ứng Hoài khẽ nheo mắt lại.

Trương Hi ghé sát vào Ứng Hoài: "Anh phải lấy lòng các ông lớn trong giới kinh doanh, tận dụng tốt giá trị cuối cùng của mình. Bây giờ vẫn là tôi "mời" anh, đừng để đến lúc tôi trở mặt..."

Trương Hi còn chưa nói hết lời, đã thấy cánh tay Ứng Hoài đột nhiên động đậy.

Trương Hi theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn Ứng Hoài đưa tay lên —— che môi ngáp một cái.

Chỗ vừa rồi chịu hai cái tát khó hiểu kia vẫn còn đau rát, Trương Hi giật giật lông mày, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe nói lát nữa Lương Sĩ Ninh cũng sẽ vào bên trong hội trường."

Động tác của Ứng Hoài khựng lại.

Trương Hi đang bồn chồn trong lòng, không hề chú ý đến sự khác thường của Ứng Hoài, chỉ kiên trì tiếp tục lừa gạt: "Anh Ứng bây giờ đang vướng phải scandal, nhưng Lương Sĩ Ninh lại đang trên đà nổi tiếng. Lát nữa nếu tôi giúp anh Ứng giới thiệu trước mặt Lương Sĩ Ninh..."

"Anh Lương cũng đến sao?" Ứng Hoài còn chưa lên tiếng, Lạc Tỉ bên cạnh đã đột nhiên nắm lấy cánh tay anh.

Ứng Hoài giật mình, theo bản năng hất tay cậu ta ra.

Lạc Tỉ có hơi sửng sốt, nhưng cũng không để ý, nhanh chóng đổi sang vẻ mặt ngoan ngoãn: "Sư phụ, ngài có thể dẫn em vào hội trường bên trong không?"

"Sư phụ của cậu không vào được đâu, nhưng chúng tôi có thể dẫn cả hai người vào."

Trương Hi thầm đắc ý, anh ta cũng quay đầu nhìn về phía Ứng Hoài: "Thế nào, anh..."

Anh ta còn chưa nói hết lời, sắc mặt đột nhiên sững lại: "Anh làm sao vậy?"

Người trước mặt sắc mặt trắng bệch, chống tay lên thành ghế bên cạnh, thân hình có hơi lảo đảo như sắp ngã.

Phản ứng đầu tiên của anh khi nghe thấy ba chữ "Lương Sĩ Ninh", chính là xoay người bỏ đi.

Trương Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta nhìn Ứng Hoài, vẻ mặt do dự: "Này, anh đừng có giả vờ ở đây, có đi hay không?"

Ứng Hoài nhắm mắt lại: "Đi."

Anh quay đầu nhìn về phía những người bên trong hội trường in logo tập đoàn Lục thị, đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi đi."

—— Dựa theo tính cách kiệm lời của Lương Sĩ Ninh, có đến bữa tiệc này hay không còn chưa chắc chắn.

Anh không thể vì chuyện không đâu này mà từ bỏ những thứ khác.

Ứng Hoài khẽ hít vào một hơi.

Anh muốn để cho những người đời trước không chịu nghe anh giải thích, đều phải tự mình giải thích cho anh.

Anh muốn để cho những kẻ đã hủy hoại anh, cũng bị hủy hoại thứ mà bọn họ trân trọng nhất!

...

Lạc Tỉ chưa từng đến loại yến tiệc nội bộ này, vừa vào đã reo hò một tiếng rồi biến mất tăm, cũng không biết đi đâu.

Ứng Hoài cũng không để ý.

Anh đảo mắt nhìn một vòng camera xung quanh, khóe môi khẽ nhếch lên.

Bữa tiệc này tuy ngầm là cuộc vui của đám con nhà giàu, nhưng bề ngoài vẫn là loại tiệc tối cao cấp trang trọng, sau khi vào hội trường bên trong thậm chí còn có cả livestream trực tiếp.

Nhưng Ứng Hoài nhớ rõ, kiếp trước anh hoàn toàn không thể vào được hội trường bên trong, chỉ vì thuốc trị bệnh tim bị người ta âm thầm đánh tráo, tối hôm đó phải vào thẳng bệnh viện.

Nhưng cuối cùng khi điều tra camera giám sát, lại không có một chiếc camera nào quay được ai là người đã đánh tráo thuốc của anh.

Lúc này, khi Ứng Hoài xuất hiện trong khung hình, phòng livestream đã trở nên sôi sục chớp mắt.

[? ? Tôi không nhìn nhầm chứ, loại người đầy tai tiếng như Ứng Hoài thế này mà cũng vào được hội trường bên trong? Ban tổ chức còn quản lý không vậy?]

[Chắc là ngủ với người ta để vào đây, hoặc là bỏ tiền ra mua vé vào.]

[Hình như tôi thấy là cậu hai nhà họ Trương dẫn vào, anh ta nhìn trúng Ứng Hoài rồi à?]

[Tuy nhà họ Trương không có địa vị gì trong giới, nhưng cũng không đến mức đói đến mức ăn bừa như vậy chứ, cậu hai nhà họ Trương hãy chọn thứ tươi ngon hơn đi.]

[Buồn cười chết mất, người ta rõ ràng là muốn lấy Ứng Hoài ra để ra oai, Ứng Hoài còn tưởng rằng có được vé vào hội trường bên trong là có thể leo lên quan hệ để lật ngược tình thế, không ngờ người ta chỉ coi anh ta là trò tiêu khiển thôi.]

[Ha ha ha ha nếu vậy thì Ứng Hoài đúng là đáng đời.]