Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Cảnh ngẩn người.

Anh ta nhanh chóng nhận ra Ứng Hoài tưởng rằng mình muốn bất lợi cho anh, vội vàng lên tiếng giải thích: "Không phải, Tiểu Hoài, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi nghe người khác nói tim em không tốt..."

"Sư huynh lại nghe được tin đồn nhảm về tôi từ đâu vậy?"

Ứng Hoài mân mê viên ngọc đỏ trên tóc, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên: “Chẳng phải tôi đã nói với sư huynh rồi sao, tin đồn không thể tin hết được."

"Có vẻ như cái gì sư huynh cũng tin, chỉ là không tin lời tôi nói."

Trong lòng Lục Cảnh cũng có chút nóng vội, anh ta định mở miệng tiếp tục giải thích với Ứng Hoài.

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Ứng Hoài, lời nói đến bên miệng trong nháy mắt một câu cũng không thốt ra được.

Anh ta dựa vào đâu mà giận Ứng Hoài chứ?

Người kiếp trước làm sai chuyện là anh ta, người hối hận không kịp ở kiếp này cũng là anh ta, hiện tại Ứng Hoài cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà phải vì anh ta mà chịu đựng những điều này.

Lục Cảnh nhắm mắt lại.

Kiếp trước anh ta luôn chọc giận Ứng Hoài, kiếp này không dám, cũng không muốn làm như vậy nữa.

"Tôi biết hiện tại em không tin tưởng tôi , Tiểu Hoài," Lục Cảnh vịn gối chậm rãi đứng dậy, anh ta nhìn Ứng Hoài, gượng cười, "Là lỗi của tôi, xin lỗi, Tiểu Hoài."

Hốc mắt Lục Cảnh hơi nóng lên, anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

***

Lục Cảnh ngẩn ngơ đi trên hành lang bệnh viện.

Ứng Hoài vẫn còn ở trong bệnh viện, anh ta không yên tâm rời đi như vậy, nhưng cũng không dám vào phòng bệnh chọc người ta tức giận nữa.

Hành lang rất nhanh lại đi đến cuối.

Lục Cảnh hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè.

"Lục thúc?"

Lục Cảnh quay đầu lại.

Lạc Tỉ nửa mặt đỏ ửng trốn ở cầu thang, có chút lúng túng nhìn anh ta: "Lục thúc đi xem tình hình của sư phụ sao?"

"Là sư phụ vẫn còn đang giận sao?"

Lạc Tỉ nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Lục thúc dạy dỗ em là đúng, là do em quá sợ hãi, đã hiểu lầm sư phụ."

"Nhưng mà sư phụ không nên, không nên... giận Lục thúc."

Lục Cảnh khựng lại, cau mày nhìn người trước mặt lại một lần nữa có ý đồ chia rẽ ly gián.

Kiếp trước Lục Cảnh chưa bao giờ nhận ra Lạc Tỉ lại trơ trẽn đến như vậy.

Nhưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, anh ta dần dần hiểu được tại sao Lạc Tỉ lại làm như vậy.

Anh ta nhớ rõ kiếp trước, chính là trước khi Lạc Tỉ trước khi tham gia chương trình tạp kỹ này, đột nhiên tung ra "bằng chứng" phốt của Ứng Hoài, cuối cùng mới dẫn đến một loạt kết quả không thể cứu vãn sau này.

Lục Cảnh nhớ rõ những "phốt" của Ứng Hoài mà Lạc Tỉ tung ra ở kiếp trước, là do cậu ta lấy trộm từ chỗ mình, sau đó cắt xén bóp méo sự thật rồi đăng lên mạng.

Nhưng lúc đó anh ta chán ghét Ứng Hoài đến cực điểm, đối với hành vi này của Lạc Tỉ chỉ nhắm mắt làm ngơ, không hề quản đến.

Hiện tại Lục Cảnh có thể trực tiếp đuổi Lạc Tỉ đi, nhưng anh ta không rõ kiếp trước Lạc Tỉ đã lấy trộm bằng cách nào, cũng không thể đảm bảo kiếp này nhất định có thể đề phòng được cậu ta.

Anh ta có thể kiên nhẫn chờ đợi Lạc Tỉ lộ ra sơ hở từng chút một, nhưng anh ta không dám để Ứng Hoài phải đối mặt với nguy hiểm không thể cứu vãn thêm một lần nữa.

Lục Cảnh nhìn chằm chằm Lạc Tỉ, trong lòng dần dần có một suy nghĩ.

"Đúng vậy, cậu ấy dựa vào đâu mà giận tôi." Lục Cảnh hít sâu một hơi, thấp giọng nói.

Lạc Tỉ ngẩn người, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: "Đúng vậy, sư phụ sao có thể đối xử với Lục thúc như vậy."

Cậu ta nhìn thấy Lục Cảnh dường như thật sự bị Ứng Hoài chọc giận, chậm rãi mở miệng thăm dò: "Lại nói tại sao Lục thúc lại giận sư phụ vậy?"

Cậu ta cẩn thận từng li từng tí nói: "Là bởi vì chuyện sư phụ lúc debut đột nhiên đổi công ty sao?"

"Ừ." Lục Cảnh day day giữa trán, đột nhiên cau mày nhìn Lạc Tỉ, "Ứng Hoài chưa từng nói với cậu chuyện này sao?"

Lạc Tỉ vội vàng lắc đầu: "Không có."

"Sư phụ chỉ nói với em, đó là hiểu lầm, Lục thúc không nên tức giận..."

Cậu ta còn chưa nói xong, thì nghe thấy Lục Cảnh đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Ứng Hoài nói với cậu như vậy?"

Anh ta đột nhiên cúi đầu nhìn Lạc Tỉ: "Tôi có tất cả tư liệu về chuyện đã xảy ra lúc đó, cậu có muốn xem không?"

Lạc Tỉ ngẩn người, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

***

Lục Cảnh đồng ý mấy ngày nữa sẽ sắp xếp tư liệu rồi gửi qua, Lạc Tỉ rời đi với vẻ mặt vui mừng không thể kìm nén, Lục Cảnh nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Trong lòng anh ta hơi yên tâm một chút, xoay người muốn quay lại phòng bệnh xem tình hình của Ứng Hoài một chút, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói mang theo ý cười.

"Sư huynh?"

Ứng Hoài được Lương Sĩ Ninh dìu, cười tủm tỉm đứng ở hành lang.

Anh nhìn về phía Lạc Tỉ rời đi với ánh mắt đầy ẩn ý, thản nhiên nói: "Sư huynh thật là, công việc bận rộn quá nhỉ."
« Chương TrướcChương Tiếp »