Chương 4

Nam ca sĩ nổi tiếng Ứng Hoài vào tối sinh nhật đầu năm, do tai nạn bất ngờ dẫn đến bệnh tim bẩm sinh tái phát, không kịp uống thuốc, tử vong tại chỗ.

Đồng đội và học trò của anh lúc sinh thời đều không đến dự tang lễ của anh.

Cuối năm đó, kẻ gây tai nạn bỏ trốn bỗng nhiên bị bắt, đồng thời tất cả những tin đồn thất thiệt về Ứng Hoài bỗng chốc được một người nào đó làm sáng tỏ, không ai biết người đó là ai.

Đầu năm sau, ảnh đế nổi tiếng Lương Sĩ Ninh vào ngày Ứng Hoài qua đời, cũng bất ngờ qua đời.

·

"Ứng Hoài!"

Một giọng nói ngông cuồng vang lên bên tai, ồn ào đến mức đầu Ứng Hoài đau như muốn nứt ra.

Anh nghiêng đầu muốn né tránh, không ngờ giọng nói đó càng thêm quá đáng, trực tiếp đưa tay muốn kéo anh dậy: "Đừng có giả chết với tôi, hôm nay anh không uống với tôi ly rượu này ——"

Bên cạnh có người do dự nói: "Anh ta như vậy có sao không anh Trương Hi, vừa nãy em thấy môi anh ta hơi tím tái..."

"Sợ cái gì, không chịu nổi thì trị cho anh ta luôn." Người tên Trương Hi kia hoàn toàn không để ý: "Bây giờ anh ta đang dính đầy tin đồn thất thiệt, nếu muốn làm sáng tỏ, không phải phải cầu xin chúng ta sao, tôi bảo anh ta qua uống với tôi ly rượu mà cũng không được..."

Ứng Hoài mê man, cả người vẫn còn chìm trong cảm xúc đau đớn và hỗn loạn khi cận kề cái chết.

Người phía sau vẫn không ngừng lôi kéo, Ứng Hoài nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên ——

Bốp ——

Mọi âm thanh ồn ào đều đột ngột dừng lại sau cái tát này.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn, thanh niên bên cạnh bàn chậm rãi chống tay ngồi nhổm dậy, nheo mắt lại, rồi lại nằm xuống: "Xin lỗi."

"Tôi sắp chết rồi, làm ơn tránh đường cho tôi."



Xung quanh hoàn toàn im lặng, Trương Hi bị tát một cái cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng.

Anh ta lập tức nổi giận, cũng giơ tay lên: "Ứng Hoài, mày có bị điên không ——"

Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên nhìn thấy thanh niên tóc đen trước mặt nhíu mày ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn mình.

Trương Hi khẽ giật mình.

Ứng Hoài trước mặt mọi người luôn là một bộ dáng thờ ơ, cười tủm tỉm như thể vĩnh viễn sẽ không tức giận.

Nhưng ánh mắt đó lại xen lẫn sự lạnh lùng và chán ghét khó hiểu, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Động tác tiến lên của Trương Hi trong nháy mắt cứng đờ.

Anh ta từng nghe người ta nói, người lúc nào cũng cười tủm tỉm một khi tức giận mới là đáng sợ nhất.

Anh ta theo bản năng rụt cổ lại, lại thấy thanh niên trước mặt chỉ liếc mình một cái, giơ tay lên chậm rãi xoa xoa thái dương.

Ứng Hoài phục hồi tinh thần một lúc, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.

Cơn mờ mắt do thiếu máu đã biến mất, tuy ngực vẫn khó chịu nhưng lại là cảm giác ngột ngạt quen thuộc thường ngày, chứ không phải là cơn đau như bị dao đâm.

Hơn nữa hiện tại rõ ràng anh không phải đang ở trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo đầy mùi máu tanh đó, mà là đang ở trong một bữa tiệc rượu.

Trong đầu Ứng Hoài có hơi mơ hồ suy nghĩ, trong lòng có hơi hoảng sợ, chống tay lên bàn chậm rãi đứng dậy, theo bản năng đưa tay sờ sờ mắt kính của mình, nhưng lại sờ vào khoảng không.

Anh sững sờ một chút, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhiệt tình từ bên cạnh truyền đến.

"Sư phụ!"

Một thanh niên mặc vest trắng, đang lễ phép chào hỏi mọi người xung quanh, vừa đi vừa nhảy chân sáo đến trước mặt anh.

Đó là Lạc Tỉ.

—— Người học trò duy nhất của anh đời trước, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến anh bị cả mạng xã hội bôi đen sau này.

Nhưng lúc này cậu ta lại tràn đầy sự ngây thơ trong sáng, đúng chuẩn một đóa hoa trắng nhỏ* thuần khiết.

*Hoa trắng nhỏ: thường dùng để chỉ những người có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, yếu đuối, mỏng manh, thường để gây thiện cảm với người khác, đặc biệt là nam giới.

Ứng Hoài nhìn Lạc Tỉ đi đến trước mặt mình, nhìn Trương Hi trước mặt tò mò lên tiếng: "Sư phụ, vị này là ai vậy ạ?"

Bàn tay buông thõng bên người Ứng Hoài run lên, im lặng thở ra một hơi.

—— Vậy là anh thật sự, đã được sống lại.

Lạc Tỉ thấy Ứng Hoài không trả lời, lại tiến gần thêm một chút, đột nhiên kêu lên: "Sư phụ, sao mặt anh ta lại đỏ một mảng vậy, có phải va phải đâu rồi không. . . ."

Vừa nói cậu ta vừa đưa tay muốn chạm vào Trương Hi, giữa mày Trương Hi giật giật, cuối cùng không nhịn được đột nhiên giơ tay lên: “Mày con mẹ nó ——"

Lạc Tỉ kêu lên một tiếng, ngay sau đó xoay người, run rẩy trốn sau lưng Ứng Hoài.

"Sư phụ, anh ta muốn đánh em, cứu em với ——"

Ứng Hoài: . . .

Nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ ra mặt chắn cho Lạc Tỉ, nhưng bây giờ. . .

Lời Lạc Tỉ còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt ôm ngực lảo đảo, ngã phịch xuống ghế sofa.

—— Vừa vặn lộ ra một khoảng trống cho Lạc Tỉ.

Lạc Tỉ: ??

Cậu ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trên mặt đã bị Trương Hi giáng cho một cái tát.