Lần đầu tiên Ứng Hoài gặp Lương Sĩ Ninh là trong một chương trình tạp kỹ kết hợp.
Lúc đó, anh đang là cố vấn của chương trình, ban tổ chức yêu cầu mỗi cố vấn dẫn dắt một đội, thông qua lựa chọn hai chiều để xác định đội hình cuối cùng.
Ứng Hoài khi đó mới hai mươi tuổi, là cố vấn trẻ tuổi nhất chương trình, chỉ hơn những thí sinh kia hai ba tuổi.
Thêm vào đó, tính cách anh vốn lười biếng, không hề có khoảng cách nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Hầu như tất cả các thí sinh đều muốn vào đội của anh.
Ngoại trừ Lương Sĩ Ninh, một người ít nói.
Nhưng không hiểu sao Ứng Hoài lại nhắm trúng Lương Sĩ Ninh, cứ bám theo sau "quấy rầy" người ta.
"Giọng hát của cậu Lương thật hay," Ứng Hoài dựa vào cửa phòng thu, mỉm cười nói, "Du dương trầm lắng, giống như con người của cậu Lương vậy."
"Vừa hay có thể gia nhập đội của tôi để chúng ta bổ sung cho nhau."
Anh vừa dứt lời, liền thấy người trong phòng thu tháo tai nghe xuống, chẳng thèm quay đầu lại mà bỏ đi mất.
Ứng Hoài: ?
"Cảm xúc của cậu Lương thật dạt dào, nhập tâm quá." Trong phòng tập, Ứng Hoài dựa vào dàn âm thanh, lười biếng lên tiếng, "Quả nhiên là diễn viên."
"Đội của chúng tôi vừa hay thiếu một cao thủ như cậu Lương."
Anh còn chưa nói hết lời, bỗng cảm thấy trước mặt có bóng người phủ xuống.
Anh ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Lương Sĩ Ninh đang nhìn xuống.
Ứng Hoài "quấy rầy" Lương Sĩ Ninh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được phản hồi trực tiếp từ cậu.
Anh có chút bất ngờ ngẩng đầu lên: "Cậu đồng ý rồi sao?"
"Không phải," Lương Sĩ Ninh thấp giọng nói, "Anh chắn mất nút điều chỉnh âm thanh rồi."
Ứng Hoài: ? ?
Lương Sĩ Ninh: "Phiền anh tránh ra một chút."
Ứng Hoài: . . .
Ứng Hoài đã từng nghi ngờ có phải Lương Sĩ Ninh ghét mình hay không.
"Sư phụ, chẳng lẽ ngài nghĩ anh ta thích ngài sao?" Lạc Tỉ đã gia nhập đội của anh nhỏ giọng lên tiếng.
Ứng Hoài ngẩng đầu liếc Lạc Tỉ một cái, Lạc Tỉ le lưỡi, nhanh chóng đổi cách nói: "Ý của em là -- anh ta không phải gu của thầy, sư phụ, thầy đổi người khác đi."
"Cậu biết cái gì, dưa ép ăn mới ngọt." Ứng Hoài lười biếng lên tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lạc Tỉ bên cạnh, anh không nhịn được lại nổi lên ý muốn trêu chọc.
"Nói cho cậu biết, kiểu người ít nói này trêu chọc mới thú vị nhất."
Ánh mắt Lạc Tỉ không ngừng liếc về phía cửa, nhỏ giọng ngắt lời: "Sư phụ, ngài đợi chút…"
Nhưng Ứng Hoài đang nói hăng say, đôi mắt đào hoa cong lên: "Điều thú vị nhất là khi cậu trêu chọc cậu ta mười câu, cuối cùng cậu ta cũng đáp lại cậu một câu, điều này chứng tỏ cậu đang dần đi đúng hướng, hũ nút sắp được khai thông rồi."
Mắt Lạc Tỉ sắp trở thành mắt lé đến nơi rồi.
Ứng Hoài lừa người ta đủ rồi, cuối cùng cũng chậm rãi chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc: "Nhưng mà đó đều không phải là trọng điểm, quan trọng nhất là…"
Anh còn chưa nói hết lời, Lạc Tỉ bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng: "Sư phụ!"
Ứng Hoài sửng sốt.
"Sư phụ," Lạc Tỉ hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Hay là ngài quay đầu lại trước đã."
"Quay đầu cái gì? Tôi đã quyết định một việc thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. . ." Ứng Hoài khó hiểu quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt của Lương Sĩ Ninh đang đứng ở cửa.
Ứng Hoài: ??!
Lương Sĩ Ninh xoay người bỏ đi, Ứng Hoài không còn tâm trí đâu mà lo lắng nữa, lập tức bật dậy khỏi ghế.
Lạc Tỉ thề rằng cậu ta chưa bao giờ thấy sư phụ lười biếng của mình hành động nhanh nhẹn như vậy.
"Cậu Lương, thầy Lương…”
"Lương Sĩ Ninh!"
Người phía trước đột nhiên dừng bước.
Ứng Hoài ôm ngực thở hổn hển, vừa ho khan vừa nhanh chóng chắn trước mặt Lương Sĩ Ninh: "Chạy nhanh như vậy làm gì, không thể thông cảm cho một người già yếu bệnh tật như tôi sao?"
Ban đầu anh còn tưởng Lương Sĩ Ninh sẽ mỉa mai mình vài câu, không ngờ người trước mặt lại cau mày nhìn anh vài giây, đột nhiên lên tiếng: "Anh bị bệnh sao?"
Ứng Hoài sững sờ, chợt bật cười: "Đó là trọng điểm bây giờ sao, cậu Lương?"
"Tôi không bị bệnh -- không không, chỉ là sức khỏe tôi không được tốt." Ứng Hoài theo thói quen phủ nhận theo bản năng, nhưng lại phát hiện sắc mặt Lương Sĩ Ninh lại càng thêm lạnh lùng.
Anh vội vàng sửa lời: "Tôi không lừa cậu, vừa rồi tôi chỉ là đang nói đùa thôi, những lời chưa nói ra mới là trọng điểm…"
"Chắc hẳn thầy Ứng có thể nói đùa như vậy với tất cả mọi người," Lương Sĩ Ninh đột nhiên lên tiếng: "Chắc hẳn cũng không thiếu tôi."
Ứng Hoài hơi sững sờ: "Cái gì?"
Lương Sĩ Ninh không nói gì, cậu cụp mắt xuống, lại định rời đi.
Nhưng cậu vừa đi được một bước, bỗng nghe thấy người trước mặt đột nhiên lên tiếng: "Tôi thật sự rất thích cậu."
Cơ thể Lương Sĩ Ninh trong nháy mắt cứng đờ.
Ứng Hoài không hề nhận ra điều này.
Anh thực sự không đi nổi nữa, nghiêng người dựa vào bức tường bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Chất giọng của cậu rất tốt, trầm ấm, dù không trải qua huấn luyện bài bản nhưng vẫn rất tự nhiên trôi chảy, tôi rất thích giọng nói như vậy."
Lương Sĩ Ninh sững sờ, cơ thể căng thẳng bỗng chốc thả lỏng.
Cậu nghe thấy giọng nói trong trẻo của Ứng Hoài mang theo chút bất đắc dĩ: "Tính cách tôi là vậy đấy, mười câu thì khó có được một câu thật lòng."
"Nhưng những lời tôi vừa nói đều là thật lòng."
Lương Sĩ Ninh ngẩn người.