Chương 22

Lục Cảnh chỉ có thể quy kết cảm xúc này là do anh ta vẫn chưa làm rõ với Ứng Hoài về người đã giúp anh ta rốt cuộc là ai.

Trong lòng Lục Cảnh hơi chùng xuống.

Anh ta vừa định mở miệng trả lời thì người trước mặt lại hoàn toàn phớt lờ anh ta, tự mình đi đến tủ quần áo bắt đầu lục tung đồ đạc.

Lục Cảnh chưa bao giờ bị Ứng Hoài phớt lờ như vậy, tức đến mức sững sờ: "... Tại sao tôi phải đi?"

Người trước mặt cúi đầu tìm quần áo như chú mèo mò đầu len, đến một cái liếc mắt cũng lười tặng cho anh ta.

Sắc mặt Lương Sĩ Ninh bỗng nhiên dịu đi, còn mặt Lục Cảnh thì càng lúc càng đen.

"Cậu là nghệ sĩ của tập đoàn Lục thị, cậu bị bệnh tôi không thể nào cứ thế bỏ mặc cậu được," Lục Cảnh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, "Ứng Hoài, không phải ai cũng vô tình như cậu..."

"Nhưng trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện bỏ mặc tôi như vậy rồi," Ứng Hoài khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Lục Cảnh, "Nguyên văn gửi trả anh."

Lục Cảnh sững người.

Anh ta theo bản năng muốn phản bác, nhưng đoạn ký ức hiện lên ở buổi tiệc lại khiến anh ta không thể mở miệng.

"Vậy nên sư huynh muốn đi thì đi, không cần phải giả vờ giả vịt ở đây nữa," Ứng Hoài cuối cùng cũng tìm được bộ quần áo mặc khi đến đây, hài lòng cong cong khóe mắt, "Đi chậm rãi, không tiễn."

Lục Cảnh nhíu mày, anh ta bỗng nhiên quay đầu nhìn Lương Sĩ Ninh: "Dựa vào đâu mà nói cậu ta không phải đang giả vờ?"

Ứng Hoài không hiểu tại sao Lục Cảnh làm gì cũng lôi Lương Sĩ Ninh vào, anh khó hiểu quay đầu lại: "Tôi đâu có nói cậu ta không giả vờ?"

Sắc mặt Lương Sĩ Ninh vừa mới dịu đi lại lập tức đen xì, Lục Cảnh hơi thả lỏng, giây tiếp theo, lại nghe thấy Ứng Hoài chậm rãi mở miệng: "Vậy hai người cùng nhau ra ngoài đi."

Lương Sĩ Ninh, Lục Cảnh: ??

"Dựa vào cái gì" Lục Cảnh nhíu mày nói.

Anh ta còn chưa nói hết câu, cửa phòng bệnh bỗng nhiên lại bị người ta đẩy ra: "Sư phụ!"

Trong tay Lạc Tỉ cầm một xấp tài liệu, không kịp đóng cửa, hưng phấn chạy thẳng vào trong.

Ứng Hoài: ...

Sao anh không biết phòng bệnh của anh đắt khách như vậy từ khi nào nhỉ?

Ứng Hoài thật lòng than thở một tiếng.

Nhưng Lạc Tỉ vừa đến, lại khiến anh vô thức nhớ đến một chuyện ở kiếp trước.

Ứng Hoài liếc nhìn cánh cửa đang mở toang, nghiêng đầu ho khan một tiếng, lông mày Lương Sĩ Ninh cũng đồng thời nhíu lại.

Cậu đứng dậy muốn đi đóng cửa, nhưng cổ tay áo bỗng nhiên bị kéo lại.

Ngay sau đó, một giọng nói đầy mong đợi vang lên từ phía sau: "Khi nào cậu Lương ra ngoài thì làm phiền mang theo hai người này ra ngoài luôn được không?"

Ứng Hoài kéo tay áo cậu, đôi mắt hoa đào cong lên như đang nịnh nọt.

Lương Sĩ Ninh khựng lại.

Cậu dừng bước, xoay người che chắn gió cho Ứng Hoài, nhìn anh thản nhiên nói: "Tôi không ra ngoài."

Vẻ mặt Ứng Hoài lập tức ủ rũ.

"Vậy cậu cứ ở lại đi, không cần đóng cửa," Anh buông tay ra, thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Say rồi mà vẫn không nghe lời."

Lương Sĩ Ninh cúi đầu nhìn tay áo của mình, sắc mặt bỗng nhiên dịu đi rất nhiều.

Cậu nhìn sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt của Ứng Hoài, do dự một chút, xoay người đi vào phòng trong.

Lục Cảnh nghe thấy lời Ứng Hoài nói, vẻ mặt kỳ quái quay đầu lại: "Cậu nói gì cơ?"

Anh ta nhớ rõ tửu lượng của Lương Sĩ Ninh...

"Không có gì." Ứng Hoài giữ thể diện cho Lương Sĩ Ninh, vừa nghịch điện thoại vừa qua loa cho qua chuyện.

Anh vừa dứt lời, Lạc Tỉ bên cạnh đã nôn nóng lên tiếng: "Sư phụ, em có một tin tốt muốn báo cho ngài..."

"Hửm?" Ứng Hoài thản nhiên quay đầu lại, "Cậu mang hợp đồng giải trừ quan hệ thầy trò với tôi rồi à?"

Lạc Tỉ sững người: "Không phải, sư phụ..."

"Vậy thì cậu đợi chút đi, đừng vội."

Ứng Hoài nhẹ nhàng làm động tác "suỵt", chậm rãi nói: "Chờ thêm một lát nữa, có khi không cần phải nói đâu."

Lạc Tỉ khó hiểu cúi đầu, lại thấy Ứng Hoài hoàn toàn không để ý đến mình, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Lạc Tỉ sốt ruột trong lòng, cậu ta ấp úng một chút, bỗng nhiên nhìn Lục Cảnh với vẻ mặt uất ức: "Lục thúc, sư phụ vì chuyện ở buổi tiệc nên giận em sao?"

Cậu ta nhỏ giọng nói: "Hay là ngài khuyên sư phụ giúp em một chút..."

"Ứng Hoài, cậu đang làm cái gì vậy?" Lục Cảnh cũng có chút bực bội, "Tiểu Lạc cố tình chạy đến thăm cậu, cậu đừng có trẻ con như vậy..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, cửa phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào: "Anh Ứng! Anh Ứng…”

Lục Cảnh sững người.

Ứng Hoài cười như không cười ngẩng đầu lên, lặng lẽ mấp máy môi: "Tới rồi."

Một đám phóng viên không biết từ đâu ùa vào, hoàn toàn mặc kệ sự ngăn cản của y tá, nháy mắt lấp đầy phòng bệnh.

"Anh Ứng, xin hỏi lý do anh nhập viện lần này là gì? Có phải vì không chịu nổi sự công kích của những lời lẽ ác ý trên mạng hay không?"

"Anh Ứng, hiện tại trên mạng đều là những cuộc thảo luận về việc anh nhập viện, có người nói anh cố tình giả bệnh để chuyển hướng dư luận, anh có gì muốn nói không?"

"Đương nhiên là có," Ứng Hoài thản nhiên nói, "Nhưng không phải là về tôi."