Chương 20

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Lương Sĩ Ninh nhìn người đang hôn mê trên giường bệnh, thở dài một hơi nặng nề.

Cậu chống tay lên trán, một lúc sau, bất chợt đưa tay ra, lần nữa đặt đầu ngón tay lên cổ tay của Ứng Hoài.

Mạch máu dưới da nhẹ nhàng phập phồng, theo nhịp tim mệt mỏi đập vào đầu ngón tay Lương Sĩ Ninh.

Nhưng dù sao, vẫn có thể cảm nhận được.

Bờ vai căng thẳng của Lương Sĩ Ninh thả lỏng, thu tay về.

"Anh đừng lo lắng, tình hình bệnh nhân hiện tại vẫn ổn định." Cô y tá bước vào vừa lúc chứng kiến

cảnh tượng này.

Gần như mỗi lần vào phòng, cô đều thấy Lương Sĩ Ninh nắm lấy tay Ứng Hoài một cách nâng niu.

Cô vừa thay túi truyền dịch, vừa không được nhịn lên tiếng: "Có phải anh sợ tay anh ấy lạnh không? Bệnh viện có bán túi giữ nhiệt, anh không cần phải cứ như vậy..."

"Không sao." Lương Sĩ Ninh nhỏ giọng ngắt lời cô.

"Anh không mệt sao?" Cô y tá không nhịn được hỏi.

Cô chờ đợi Lương Sĩ Ninh tiếp tục lên tiếng, nhưng chàng trai trước mặt lại cúi đầu xuống, cúi đầu mân mê thứ gì đó.

Lúc quay người rời đi, cô y tá liếc mắt nhìn, lờ mờ thấy, dường như là một viên ngọc bích đỏ có vân nứt li ti.

Khoảnh khắc đóng cửa phòng, cô dường như nghe thấy, một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến: "Tôi chỉ muốn xác nhận, xác nhận anh ấy còn sống."

***

Ứng Hoài mơ một giấc mơ.

Trong mơ có vô số tiếng người ồn ào bên tai anh.

[Ứng Hoài, mày đáng đời lắm.]

[Ứng Hoài, mày cướp đi cơ hội của người khác, mày phải đền mạng! Sao mày còn chưa chết đi!]

[Sư phụ, những vết nhơ này ngài vĩnh viễn không bao giờ gột rửa được, ngài cứ chờ mà không ngừng rơi xuống địa ngục đi!]

Cuối giấc mơ, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lương Sĩ Ninh ở kiếp trước: [Ứng Hoài, anh khiến tôi thấy ghê tởm.]

"Khụ khụ khụ..."

Ứng Hoài đột nhiên tỉnh giấc trên giường bệnh.

Những lời mắng chửi trong mơ vẫn còn văng vẳng bên tai, Ứng Hoài ôm ngực thở hổn hển vài hơi, đảo mắt nhìn xung quanh.

Phòng bệnh trống trải u ám, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến người ta buồn nôn, giống hệt như mỗi lần anh tỉnh dậy ở kiếp trước.

Cổ họng Ứng Hoài đau rát, anh nhất thời không phân biệt được hiện thực và giấc mơ, chống người ngồi dậy, loạng choạng bước xuống giường.

Nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay bất ngờ bị người ta nắm chặt.

"Buông tay…" Ứng Hoài thấp giọng nói.

Anh không nhìn xem phía sau là ai, tự mình đưa tay với lấy cốc nước phía trước.

Người phía sau không nói, nhưng siết chặt tay anh hơn.

Ứng Hoài giãy dụa một hồi thì hết hơi, anh loạng choạng dựa vào tường, thở nhẹ một hơi.

"Tôi sẽ không chạy ra khỏi "viện điều dưỡng" đâu..." Ứng Hoài khép hờ mắt, vô thức dịu giọng.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc quanh năm trong "viện điều dưỡng" ở kiếp trước và trong phòng bệnh lúc này hòa vào nhau, khiến người ta buồn nôn.

Ứng Hoài không nhịn được nôn khan một tiếng, cố gắng gượng người không ngã xuống đất: "Tôi chỉ đi uống chút nước thôi, uống xong tôi sẽ quay lại --"

"Ứng Hoài."

Anh còn chưa nói xong, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai.

Ứng Hoài ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Lương Sĩ Ninh: "Tỉnh lại đi, Ứng Hoài."

Anh sững người, buột miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Lương Sĩ Ninh không trả lời ngay, anh nhìn Ứng Hoài vài giây, chậm rãi lên tiếng: "Tôi vẫn luôn ở đây."

Vừa rồi lúc Ứng Hoài tỉnh dậy, rõ ràng cậu đang ở ngay bên giường, nhưng Ứng Hoài lại như không nhìn thấy cậu, loạng choạng đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Lương Sĩ Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu nhạt trước mặt, chậm rãi lên tiếng: "Vừa rồi anh tưởng... anh đang ở đâu?"

Ánh mắt Ứng Hoài mất tập trung, như thể không nghe thấy Lương Sĩ Ninh đang nói gì.

Sắc mặt anh có chút tái nhợt, tự lẩm bẩm trả lời câu hỏi vừa rồi của mình: "Không đúng, cậu không thể nào vào được "viện điều dưỡng", đây là ảo giác..."

Anh loạng choạng lùi lại một bước, chân sau vô tình đá phải thứ gì đó, phát ra tiếng "ầm" trầm đυ.c.

Ứng Hoài ngơ ngác quay đầu lại.

-- Đó là một chiếc ghế xếp đơn giản, được đặt bên cạnh giường bệnh.

Ứng Hoài hơi ngây người.

-- Ở "viện điều dưỡng" kiếp trước không thể nào xuất hiện những thứ có thể giúp anh trốn thoát hay phải gọi là... giải thoát.

"Ứng Hoài?"

Giọng nói trầm thấp của Lương Sĩ Ninh từ phía sau truyền đến, cơ thể Ứng Hoài run lên, anh đột ngột quay đầu lại, ngay sau đó, trong tay bị nhét vào một thứ gì đó.

Anh theo bản năng muốn ném thứ trong tay ra ngoài, nhưng ngay sau đó, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến anh chợt nhận ra, đó là một cốc nước ấm đã được pha sẵn.

"Anh sao vậy?" Lương Sĩ Ninh tiến lên một bước, như muốn đỡ lấy anh.

Ứng Hoài khẽ thở phào, anh lùi lại một bước, đôi mắt hoa đào cong lên: "Không có gì."

Anh cụp mắt xuống, chậm rãi nhấp một ngụm nước, khẽ hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Anh hôn mê, hơn hai tiếng rồi." Lương Sĩ Ninh chậm rãi lên tiếng, dường như vẫn đang quan sát hành động của Ứng Hoài, "Vừa rồi anh..."

Cậu còn chưa nói xong, liền thấy chàng trai trước mặt ngẩng đầu lên như có điều suy nghĩ: "Vậy là cậu vẫn chưa tỉnh rượu?"

Lương Sĩ Ninh khẽ giật mình.

Cậu còn chưa kịp nói gì, liền thấy Ứng Hoài nhìn chằm chằm mình mấy giây, sau đó gật đầu chắc chắn: "Vẫn còn ngốc nghếch."

Lương Sĩ Ninh: "..."