Chương 17

Biểu cảm của Ứng Hoài có chút bất ngờ.

Anh nhớ rõ Lương Sĩ Ninh chưa bao giờ động đến một giọt rượu nào.

"Thầy Lương, cậu…"

"Xin lỗi, đi gấp nên có hơi khát, nên tôi không nhịn được ." Lương Sĩ Ninh tiện tay nhét ly rượu lại vào tay Trương Hi: "Nhưng vừa hay có thể dùng để đổi thuốc với anh Trương."

Trương Hi luống cuống tay chân nhận lấy ly rượu, trong chốc lát không biết Lương Sĩ Ninh nói vậy là có ý gì: "Cậu nói gì cơ?"

Ứng Hoài khẽ ho một tiếng, khóe môi vô thức nở nụ cười, ngay sau đó, ánh mắt Lương Sĩ Ninh lại đột nhiên nhìn về phía bên này.

Ứng Hoài sững người, vội vàng dời mắt.

Ánh mắt Lương Sĩ Ninh bỗng tối sầm một cách khó hiểu, cậu lập tức quay đầu lại, lấy luôn lọ thuốc từ tay Trương Hi.

"Tôi đã nói "anh ấy sẽ uống nó", nhưng không nói "anh ấy" rốt cuộc là ai."

Cậu xoay người đưa lọ thuốc cho Ứng Hoài, ngẩng mắt nhìn Trương Hi: "Anh Trương chắc không ngại chứ?"

Trương Hi hoàn toàn ngây người.

"Tôi không ngại... Tôi con mẹ nó ngại đấy!"

Rốt cuộc Trương Hi cũng phản ứng lại.

Anh ta đưa tay muốn giật lấy lọ thuốc trong tay Ứng Hoài: "Hai người các người gian lận! Không tính, trả thuốc cho tôi!"

"Anh Trương nói đúng, làm người phải giữ chữ tín, nếu không tất cả đều không tính." Ứng Hoài đột nhiên lên tiếng.

Anh dựa vào tường, giơ lọ thuốc trong tay lên lắc lắc: "Vậy thứ anh Trương đưa cho tôi, tại sao lại là thuốc giả?"

"Không thể nào!" Trên mặt Trương Hi thoáng hiện vẻ không thể tin được.

"Con mẹ nó mày đừng hòng lừa tao, trả thuốc cho tao…"

"Đây là thuốc của tôi," Ứng Hoài xoay ngón tay, lấy điện thoại ra mở một tấm hình: "Anh Trương xem xem có giống cái này không?"

Mưa bình luận trên livestream cũng nhanh chóng tràn ngập.

[Nhìn thế này, hai lọ thuốc tuy có bề ngoài giống nhau, nhưng hình như viên thuốc có màu sắc hơi khác nhau.]

[Vậy là Trương Hi thật sự đã đánh tráo thuốc của Ứng Hoài?]

Cuối cùng cũng có người trên livestream nhận ra điều bất thường.

[Hơn nữa nhìn hình dạng viên thuốc này... Hình như là thuốc kí©ɧ ɖụ©.]

[Nếu là thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy thì không thể nào tính là tự nguyện được, nếu bị xác định là cưỡиɠ ɖâʍ hoặc bỏ thuốc phi pháp thì tính chất đã khác nhau...]

Ngày thường Trương Hi cũng lén chơi loại thuốc này với đám cậu ấm cô chiêu kia nhiều rồi, hiển nhiên cũng nhanh chóng nhận ra.

Trán anh ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lên tiếng ngay: "Không thể nào, lọ thuốc này nhất định là thật!"

Trương Hi nhìn chằm chằm Ứng Hoài: "Nhất định là mày! Nhất định là lúc nãy khi mày cầm đã nhân cơ hội lén đổi, mày cố ý muốn hãm hại tao…"

Anh ta vừa nói vừa muốn đưa tay lục túi Ứng Hoài, Ứng Hoài muốn tránh, nhưng ngực lại đột nhiên có cơn đau nhói.

Vốn dĩ anh đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này đã đau đến mức trước mắt tối sầm, cố gắng lắm mới không ngất xỉu tại chỗ, cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Bóng người trước mặt trong nháy mắt bao phủ lấy anh, Ứng Hoài cười khổ một tiếng, cố gắng nghiêng người, giây tiếp theo lại nghe thấy Trương Hi kêu lên một tiếng đau đớn.

Lương Sĩ Ninh chắn trước người Ứng Hoài, chậm chạp buông bàn tay đang giữ Trương Hi ra: "Anh Trương xin tự trọng."

Trương Hi quay phắt đầu lại: "Tôi tự trọng cái gì? Cậu có bằng chứng không? Bây giờ Ứng Hoài đầy rẫy scandal, tại sao không thể là anh ta vì muốn trèo cao mà cố ý tự chuốc thuốc mình chứ…"

Trương Hi còn chưa nói hết thì đã nghe thấy Lương Sĩ Ninh quả quyết lên tiếng: "Anh ấy sẽ không."

"Hơn nữa, bây giờ người cần tự chứng minh là anh, không phải Ứng Hoài."

Giây tiếp theo, cửa đại sảnh đột nhiên bị đẩy ra, mấy cảnh sát nhanh chóng ùa vào, đảo mắt một vòng rồi chạy thẳng đến chỗ Trương Hi.

"Mày dám báo cảnh sát?" Mắt Trương Hi như muốn tóe máu, anh ta nghiến răng nhìn Ứng Hoài.

Ứng Hoài thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh lóe lên, quay đầu nhìn Lương Sĩ Ninh một cái rồi không nói gì.

Trương Hi như phát điên, vẻ mặt vặn vẹo: "Mày nghĩ cảnh sát có thể làm gì được tao? Tao nói cho mày biết, chỉ cần ba tao động một ngón tay thì bọn họ sẽ không lấy được bất kỳ bằng chứng nào, hơn nữa còn có thể kiện mày bỏ thuốc hãm hại tao…"

"Bằng chứng mà anh Trương nói là camera giám sát trong đại sảnh sao?" Ứng Hoài đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng.

Anh là người rõ nhất kiếp trước đã xảy ra những gì.

"Mày biết thì tốt!" Trương Hi cười lạnh một tiếng: "Ứng Hoài, tao cho mày một cơ hội, bây giờ mày xin lỗi tao, nói không chừng tao có thể giúp mày cầu xin trước mặt cảnh sát, nói với bọn họ chúng ta là tự nguyện, chỉ là dùng thuốc này để tăng thêm kí©h thí©ɧ..."

"Không có camera giám sát, chẳng lẽ không có livestream sao?" Ứng Hoài cắt ngang lời anh ta.

Động tác của Trương Hi chợt khựng lại.

Ứng Hoài nhẹ giọng nói: "Anh Trương có thể xóa hết camera giám sát, chẳng lẽ còn có thể xóa hết ký ức của tất cả những người xem livestream sao?"

"Vừa rồi tất cả mọi người trên livestream đều nhìn thấy, là anh Trương đưa cho tôi lọ thuốc này."

Ứng Hoài mỉm cười nhìn sang Lạc Tỉ.