Chương 16

Bởi vì đau tim nên anh phải khom lưng theo bản năng, xương cổ sau gáy hơi nhô ra, hiện lên một đường cong mờ ảo dưới lớp da thịt.

Mỏng manh nhưng lại mang theo sự ôn hòa bình tĩnh dị thường.

"Anh Trương đã có thể lấy được thuốc của tôi, chắc hẳn cũng biết bệnh của tôi nghiêm trọng đến mức nào rồi." Ứng Hoài nhẹ giọng nói: "Nói không chừng không cứu kịp ngay thì sẽ chết liền đấy."

Trương Hi nhíu mày không nói, còn Lương Sĩ Ninh đứng ở phía đối diện lại bất chợt siết chặt nắm tay.

Cậu quay mặt sang, nhìn chằm chằm người đang nửa dựa vào tường.

Mắt Ứng Hoài hoa lên, không chú ý đến sự khác thường của Lương Sĩ Ninh: "Dù sao tôi vừa mới lên cơn đau tim nên giờ chẳng còn sức, cho dù có uống thuốc cũng không chạy thoát được."

Anh ho khan vài tiếng, giọng càng thêm yếu ớt: "Anh Trương là muốn một người không có sức phản kháng ngủ với anh, hay là muốn một người chết lạnh ngắc đây."

Mặt Trương Hi hiện lên do dự, anh ta nhìn Ứng Hoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thuốc tôi không thể nào tự dưng đưa cho anh được... Anh nhất định phải dùng thứ gì đó để trao đổi."

Anh ta dời mắt, nhìn về phía ly rượu trước mặt.

"Anh uống ly rượu này, sau đó tôi sẽ đưa anh trước vài viên."

Đôi mắt hoa đào của Ứng Hoài khẽ lóe, anh dựa vào tường không đứng dậy: "Bây giờ tôi ngay cả đi cũng không đi nổi, anh Trương còn muốn tôi uống rượu?"

"Mẹ nó đừng có nói nhảm nữa," Trương Hi cười lạnh một tiếng: "Tôi biết đô của anh rất tốt, một ly rượu không có vấn đề gì."

"Nhưng tôi sẽ chết đó." Ứng Hoài thở dài một hơi.

"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi," Trương Hi hoàn toàn không tin: "Anh uống rượu xong thì tôi mới đưa thuốc cho anh. Rốt cuộc anh có uống hay không..."

"Đưa rượu cho tôi."

Trương Hi còn chưa nói hết, đột nhiên bị một giọng nói bình tĩnh cắt ngang.

Lương Sĩ Ninh chắn trước mặt Ứng Hoài, yên lặng nhìn Trương Hi.

Trương Hi sững người, anh ta cười gượng, nói: "Thầy Lương, cái này không hay đâu, bây giờ cậu giúp anh ta thì danh tiếng của cậu..."

"Đưa rượu cho tôi." Lương Sĩ Ninh lập tức đưa tay ra, cắt ngang lời Trương Hi: "Tôi bảo đảm anh ấy sẽ uống hết."

Sắc mặt Trương Hi hơi biến đổi.

Anh ta còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: "Sư phụ!"

Lạc Tỉ mang theo vài phóng viên chạy đến bên cạnh Ứng Hoài.

Cậu ta nhìn xung quanh một lượt, lại là người đầu tiên hưng phấn nhìn về phía Lương Sĩ Ninh: "Sao anh Sĩ Ninh cũng ở đây? Anh đến tìm em sao?"

Lương Sĩ Ninh không nói gì, Trương Hi không biết vì sao cũng né tránh ánh mắt của Lạc Tỉ.

Phía sau có mấy người, Ứng Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám phóng viên đang rục rịch phía sau Lạc Tỉ, khẽ nhếch môi.

Mưa bình luận trên livestream cũng theo đó mà trở nên sôi nổi.

[ Ơ? Lương Sĩ Ninh và Lạc Tỉ quen biết nhau sao? ]

[ Đương nhiên là quen biết rồi! bé cưng Lạc Tỉ của chúng ta và thầy Lương dù sao cũng từng là sư huynh đệ một thời gian (tuy rằng sư phụ không ra gì), nhưng quan hệ của hai người rất tốt đó! ]

[Hmm đây là dáng vẻ rất thân thiết sao? ]

[ Nhưng bây giờ là tình huống gì vậy? Ứng Hoài đang uống thuốc sao? Anh ta bị bệnh à? Uống thuốc gì vậy? ]

[ Ai biết được, giả vờ đấy, chết luôn đi cho rồi. ]

[ Đã hỏi mọi người ở đây giải thích về tình hình trước đó, vậy là không ai ngăn cản Trương Hi à? Sao không báo cảnh sát? ]

[ Báo cảnh sát cái gì? Không phải Ứng Hoài đã đồng ý rồi sao? Chuyện anh tình tôi nguyện, lại không liên quan đến an toàn thân thể thì sao tính là vi phạm pháp luật chứ. ]

[ Đúng vậy, tôi thấy Ứng Hoài rất sẵn lòng mà, trước kia anh ta không phải làm nhiều chuyện bán thân như vậy sao, tôi thấy đúng là đáng đời. ]

Bên ngoài livestream, Lạc Tỉ tự chuốc lấy khó xử, lại ra vẻ tủi thân quay sang Ứng Hoài: "Sư phụ, vừa rồi ngài đi đâu vậy, em tìm ngài nửa ngày trời không thấy..."

"Cậu không chạy khắp nơi đuổi theo phóng viên thì đã sớm tìm thấy tôi rồi." Ứng Hoài như cười như không ngẩng đầu lên: "Thuốc đâu?"

Lạc Tỉ nghẹn họng.

Cậu ta không trả lời ngay, mà ngơ ngác "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hi: "Cậu hai Trương không phải đã giúp sư phụ lấy thuốc rồi sao ạ?"

Cậu ta kéo chủ đề trở lại chỗ Trương Hi, lập tức khéo léo né tránh trả lời: "Sư phụ sao còn chưa uống thuốc ạ?"

Ánh mắt Lạc Tỉ đảo qua đảo lại giữa mấy người, sau đó có chút do dự lại nhìn về phía Lương Sĩ Ninh: "Là bởi vì anh Sĩ Ninh muốn... Đút sư phụ uống rượu sao?"

Trương Hi bên cạnh cũng rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: "À, đúng đúng đúng, thầy Lương và Ứng Hoài cũng từng có một đoạn "quá khứ" đúng không."

Chi bằng nhân cơ hội này bán cho Lương Sĩ Ninh một ân huệ, Trương Hi nhanh chóng đưa ly rượu đến tay Lương Sĩ Ninh: "Nào nào, thầy Lương đút anh ta uống đi, tôi ở bên cạnh giám sát, tôi không tin một mình anh ta có thể đấu lại hai chúng ta… Á!"

Anh ta còn chưa nói xong, giây tiếp theo Lương Sĩ Ninh đã bưng ly rượu lên uống cạn luôn.

Trương Hi: ???

Mưa bình luận trên livestream: [???]