Cậu chậm rãi đưa tay ra, như muốn chạm vào viên ngọc bích đỏ, giây tiếp theo, người vốn đang yếu ớt trước mặt bỗng nhiên đứng thẳng dậy.
Lương Sĩ Ninh cứng họng, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Ứng Hoài vang lên bên tai cậu.
". . . Thuốc."
Nhờ phúc của Lục Cảnh, việc giả bệnh ban đầu đã trực tiếp biến thành bệnh thật.
Ứng Hoài nắm chặt cổ áo Lương Sĩ Ninh, thở hổn hển vài hơi, khẽ cười: "Xin lỗi. . . . Phải nói chuyện với cậu bằng cách này."
… Nhưng anh thực sự không đi nổi nữa.
"Nhưng vẫn phải làm phiền cậu Lương. . . . lấy thuốc giúp tôi."
Ứng Hoài vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc Lương Sĩ Ninh phản kháng, không ngờ người trước mặt lại làm như không nghe thấy, vẫn đưa tay muốn chạm vào viên ngọc bích đỏ.
Lực tay Ứng Hoài siết chặt.
Anh biết mình không chống đỡ được bao lâu, thở dài, cười như trêu chọc: "Chắc cậu Lương cũng không muốn duy trì tư thế "ôm ấp" này lâu đâu nhỉ? Nếu ở bữa tiệc mà truyền ra tin đồn với tôi, thì ảnh hưởng đối với cậu…"
Lời còn chưa dứt, lại nghe Lương Sĩ Ninh bỗng nhiên hạ giọng: "Không sao."
Ứng Hoài sững sờ.
Giây tiếp theo, anh đã hiểu ra điều gì đó, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ: "Cậu Lương muốn dùng cách này, để tôi lại có thêm một tội nữa sao."
Lương Sĩ Ninh lúc này mới hoàn hồn, cậu nhíu mày: "Cái gì?"
Ứng Hoài hít sâu một hơi.
Không ai hiểu rõ hơn anh, fan hâm mộ của Lương Sĩ Ninh hận anh đến mức nào.
Nếu thật sự có tin đồn truyền ra, đối với Lương Sĩ Ninh quả thực sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng có lẽ anh lại phải chết thêm một lần nữa.
Ứng Hoài biết rõ kiếp trước Lương Sĩ Ninh hận mình, nhưng không ngờ lại hận đến vậy.
Anh thở dài, nói như trêu chọc: ". . . .Cậu Lương thật sự là hận tôi đến thấu xương."
Lương Sĩ Ninh nhíu mày, cậu vừa định lên tiếng, người bên cạnh đã buông tay, vịn tường như muốn tự mình ra ngoài lấy thuốc.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói đầy đắc ý vang lên: "Anh Ứng đang tìm cái này sao?"
Trương Hi lắc lắc lọ thuốc trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt hai người.
...
Ứng Hoài đứng sau lưng Lương Sĩ Ninh, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.
Anh không hỏi thuốc từ đâu ra, chỉ nhìn chằm chằm Trương Hi vài giây, bỗng nhiên cong mắt cười: "Anh Trương đây là đang uy hϊếp tôi?"
Trương Hi cười lớn: "Chứ không phải sao? Hay là anh còn có thủ đoạn nào khác?"
"Không có." Ứng Hoài cười tủm tỉm nói: "Tôi chỉ cảm thán một chút thôi, anh Trương đúng là người có quan hệ rộng mà."
"Nhưng mà anh Trương cứ tin tưởng vào những mối quan hệ của anh như vậy sao?"
Trương Hi sững người.
Anh ta loáng thoáng cảm thấy lời Ứng Hoài nói có chút kỳ lạ, nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại: "Anh đừng có giở trò trì hoãn thời gian với tôi nữa Ứng Hoài."
Trương Hi cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi tôi đã thấy Lục Cảnh và anh cãi nhau một trận rồi, anh ta không thể nào quay lại lo chuyện bao đồng cho anh đâu."
"Hay là," Anh ta quay đầu nhìn Lương Sĩ Ninh đang đứng im lặng giữa hai người, giọng mỉa mai: "Anh đang chờ thầy Lương đến giúp anh?"
Lương Sĩ Ninh không nói gì, ngược lại Ứng Hoài bị cứng họng, lập tức bật cười.
"Đương nhiên là không phải," Ứng Hoài ho khan vài tiếng, cười tủm tỉm nói: "Cậu Lương chỉ là đi ngang qua, không liên quan gì đến cậu ấy."
Tuy anh rất muốn kéo cả Lương Sĩ Ninh xuống nước giống như đối với Lục Cảnh, nhưng chuyện chết thêm một lần nữa này anh thật sự không muốn trải qua thêm nữa.
Ứng Hoài vừa nói vừa nhân cơ hội muốn tránh khỏi Lương Sĩ Ninh, nhưng vừa mới nhấc chân thì người đối diện cũng theo đó mà di chuyển một bước, đúng lúc lại chắn trước mặt anh.
Ứng Hoài: ???
Anh khó hiểu ngẩng đầu lên, còn Trương Hi ở phía đối diện thì đã không nhịn được nữa.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, Ứng Hoài, anh còn muốn lấy thuốc của anh về hay không đây." Trương Hi cố ý nói với vẻ vênh váo: "Nếu anh muốn lấy lại lọ thuốc này thì anh phải làm cho tôi vui đã."
"Anh ngủ với tôi một đêm." Trương Hi cười khẩy một tiếng: "Tôi sướиɠ thì sẽ trả thuốc cho anh."
Mặt Ứng Hoài không đổi sắc, còn Lương Sĩ Ninh lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Trương Hi ở trước mặt.
Trương Hi đã bị cảm giác sung sướиɠ khi báo thù làm cho đầu óc mù mờ, anh ta tiến lên một bước, giọng tràn đầy phấn khích: "Vừa rồi bảo anh uống rượu thì anh không uống, bây giờ muộn, hối hận rồi chứ..."
"Được."
Trương Hi còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy Ứng Hoài đồng ý luôn.
Lần này đến lượt Trương Hi sững sờ: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói được." Ứng Hoài có hơi đứng không vững, anh vịn tường bên cạnh rồi từ từ ngồi xuống, thở hổn hển: "Nhưng mà anh Trương phải đưa thuốc cho tôi trước."
"Mẹ nó anh nằm mơ đi!" Trương Hi lập tức buột miệng mắng.
Anh ta cười lạnh một tiếng, nhận ra được điều gì đó: "Anh muốn lừa tôi phải không Ứng Hoài, tôi nói cho anh biết, bây giờ người có tư cách mặc cả là tôi, không phải anh!"
"Tôi không có mặc cả, tôi chỉ đang trình bày sự thật." Ứng Hoài khoanh tay trước ngực, cười rồi ngẩng đầu lên.