Chương 1

Trước mùa đông khắc nghiệt, hiếm có cơ hội được ra ngoài.

Phương Bắc Hải Thành vừa mới có một trận tuyết rơi dày đặc, bên ngoài gió bắc thổi tới, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt trắng xóa mơ hồ.

Hợp Thời Trung sức khỏe kém từ khi còn nhỏ, từ khi sinh ra đã mắc bệnh hen suyễn, dù ngày thường không phát bệnh nhưng chỉ cần đau đầu và sốt, cảm giác nghẹt thở dâng lên hít thở không nổi có thể khiến cậu khó chịu đến đêm không thể ngủ.

Mùa đông là mùa cảm lạnh thường xuyên xảy ra.

Vì thế khi vừa vào đông, cậu sẽ chủ động nghỉ việc và không ra ngoài trừ khi cần thiết.

Chuyến đi chơi hôm nay vốn chỉ là ngẫu hứng, cậu đang ở trên lầu nghe tiếng pháo ầm ĩ bên ngoài, nhìn vệt đỏ trên nền tuyết trắng, đột nhiên cũng muốn chuẩn bị một chút cho năm mới sắp tới.

Quấn mình trong chiếc áo khoác dày nhất, cầm điện thoại di động bước ra ngoài.

Khi về, trên tay xách rất nhiều túi lớn nhỏ đựng đồ Tết, tay kia cầm một túi hạt dẻ mới nướng rang đường, chỉ cần ngửi thôi cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra dư vị ngọt ngào đọng lại trong miệng.

Khi bệnh hen suyễn của Hợp Thời Trung không phát tác, cậu trông giống như những người khác, nhưng trong thâm tâm cậu biết rằng rốt cuộc mình vẫn khác với người bình thường.

Bệnh tật và khỏe mạnh không bao giờ giống nhau.

Bởi vì nguyên nhân vì sức khỏe nên cũng không lấy được bằng lái xe , không thể bị kinh sợ, cũng không thể vận động manh.

Khóc gần như là cách duy nhất để giải phóng năng lượng tiêu cực, nhưng cậu thậm chí không dám khóc quá to, vì sợ căn bệnh đang ngủ yên trong cơ thể sẽ bị tiếng khóc đánh thức.

Khi trở lại tiểu khu thì đúng lúc trời đã tối.

Bầu trời mùa đông tối rất sớm, việc đi lại rất khó khăn do tuyết rơi dày đặc, một khi đến thời điểm này, tiểu khu không còn nhiều người hoạt động.

Lúc này, cậu đang đi trên con đường phụ của khu dân cư, nhìn cảnh tuyết trắng xóa trong bụi cây bên cạnh, trong lòng có chút hứng thú, đưa tay ra vo tròn cục tuyết tròn trên ngọn cây xanh.

Ngọn đèn đường phía trên đầu cậu tỏa ra một vòng ánh sáng ấm áp bao quanh cơ thể, trong đó có xen lẫn một chút khói trắng. Hợp Thời Trung tùy tiện vung tay chút, sau đó phát hiện tuyết lại rơi.

Cậu xách chiếc túi trên đất lên chuẩn bị rời đi, khi rời đi, liền nghe thấy bên tai một tiếng rêи ɾỉ khàn khàn giống như tiếng đàn ông.

Hợp Thời Trung dừng một chút, quay đầu lại, lại thấy rằng không có ai phía sau mình.

Ngay lúc đang nghi ngờ mình nghe nhầm, tiếng rên thứ hai lại vang lên yếu ớt.

Lúc này, xung quanh cậu quả thực có thứ gì đó, nhưng không thể hoàn toàn xác định thứ đang rêи ɾỉ là người hay là động vật nào đó.

Nghĩ đến động vật, Hợp Thời Trung đột nhiên ngoảnh đầu, lặng lẽ nhìn vào trong bụi rậm.

Lúc đầu cậu không tìm thấy gì, nhưng thứ cậu đang tìm đã co lại trong góc và di chuyển, cậu nhìn thấy cái bóng.

Vô cớ cảm thấy có chút bất an, trước tiên cậu dùng tiếng người hỏi hai lần, không thấy đối phương trả lời, cậu lại dùng động vật gọi.

Quả nhiên, tiếng kêu có hiệu quả.

Hợp Thời Trung nội tâm vui vẻ, ngồi xổm xuống và gọi con vật nhỏ ẩn náu bên trong, ngay sau đó, cái bóng đó ngập ngừng di chuyển ra ngoài.

Nó không phải là một con vật nhỏ, thoạt nhìn có vẻ khá lớn, hẳn là một con chó lớn bị ai đó bỏ rơi.

Khắp người lông của con chó lấm lem, dù có nằm trong tuyết cũng không có một sợi lông nào bị rối, Hợp Thời Trung thích nhất bộ lông rối tung của động vật.

Ngoài bệnh hen suyễn, thực ra cậu còn có một bệnh khác.

Cậu là một kẻ cuồng lông.

Tuy nhiên, lông của con chó trước mắt cũng không khiến cậu phát bệnh .

Hợp Thời Trung thân thiện đưa tay về phía chú chó, dù đã quen nhìn thấy những con vật cưng bị ngược đãi đáng thương trong các tổ chức cứu hộ nhưng cậu vẫn không khỏi sợ hãi khi nhìn thấy toàn cảnh con chó này.

Những thứ trộn lẫn trong da lông giống như là máu.

Hợp Thời Trung lấy trong giỏ hàng Tết vừa mua về ra một hộp thịt, mở ra hộp ra ném cho nó.

Chưa đầy nửa giờ sau, trong ngôi nhà mới sạch sẽ xuất hiện một con chó tội nghiệp, bẩn thỉu đáng thương.

Lông trên người con chó này rất lôi thôi lại dày đến mức khiến cậu thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt con chó chứ đừng nói đến đôi mắt của nó.

Hợp Thời Trung đứng tại chỗ một lúc, rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ tìm một chiếc tông đơ điện nhỏ để cạo râu.

Khi quay người lại, cậu phát hiện con chó đã lặng lẽ đi theo không một tiếng động ngoan ngoãn trốn ở phía sau cậu.

Hợp Thời Trung im lặng một lúc, bây giờ nó trông ngoan nhưng cũng không có vẻ .dễ thương

Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lông nó, sau khi thấy con chó không có tính công kích, mới lấy ra một chiếc tông đơ nhỏ đẩy nhẹ một chút.

Con chó khi nghe thấy tiếng máy móc, thoáng chốc trở nên cảnh giác nhe răng về phía cậu.

Thể chất của Hợp Thời Trung không chịu được kinh sợ nên ngay lập tức bị nó dọa ngã.

May mắn thay, cậu không phát bệnh, kịp thời ngồi tại chỗ bình tĩnh lại rồi nói: “Lông trên người của ngươi đã rối hết rồi, cần phải cạo đi để mọc lại. ”

Con chó dường như hiểu được lời Hợp Thời Trung, không trốn nữa khi cậu nhặt chiếc tông đơ nhỏ lên lần nữa.

Đơn giản đẩy mấy cái, trong mắt cậu đột nhiên hiện lên vẻ bối rối, lông thắt nút bị đẩy rớt, chiếc tông đơ nhỏ bé của cậu từ khi nào lại dùng tốt như vậy?

Lúc này, cậu nghi hoặc, vươn tay nhẹ nhàng kéo lông con chó, sau đó trong tay là một đống lông bẩn thỉu và lộn xộn.

Hợp Thời Trung mở to mắt, động tác tay di chuyển nhanh hơn, ngay khi cậu đưa tay gạt đi bộ lông đang xõa xuống trước mặt của con chó, đột nhiên mất cảnh giác liền bắt gặp một đôi mắt rất giống với đôi mắt của con người.

Không phải là rất giống, đây căn bản là con người!

Hợp Thời Trung sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc đảo quanh người con chó giả, càng nhìn càng trầm mặc, cuối cùng hai má hơi ửng hồng. Cậu đột nhiên lùi về phía sau, cuối cùng che mặt lại hét lên: "A! Anh là ai! "

Sở dĩ cậu đỏ mặt không phải vì xấu hổ, mà qua khe hở giữa hai cánh tay của chó giả, mới phát hiện ra người này không mặc quần áo!

Côn ŧᏂịŧ kích cỡ không thuộc về nhân loại kia đang chĩa thẳng về phía cậu ngẩng đầu.