Không khí trở nên im lặng hết hai giây, Nhan Yên chần chừ mãi mới nói: “Hay là, tôi trả tiền lại cho cô?”
Ngay lập tức đối phương không gặm đầu thỏ nữa: “Thực sự tôi rất muốn ăn bánh cuộn, đi quanh đây chỉ có mình chị bán thôi. Không sao đâu, chị cứ làm từ từ, tôi không vội.”
Nhan Yên: “Ba, hay là ba thử làm đi?”
Nhan Quốc Hoa ra trận, sau đó nhanh chóng bại trận.
Lúc này, khách hàng đang ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của Nhan Yên chăm chú gặm đầu thỏ. Còn vừa gặm vừa oán trách đầu thỏ không đủ thơm không đủ cay.
Nhan Yên: “… Nếu như cô đợi được thì chờ thêm chút nữa, tôi mời sư phụ tới.”
Đối phương bày tỏ: “Không vội, chị cứ thoải mái đi.”
Vài phút sau, Hoàng Tú Lan chạy xe điện chở một cọng tỏi nhỏ xíu tới.
Nhìn thấy Hoàng Tú Lan cô ấy còn nghĩ thầm, dì này hẳn là sư phụ mà chủ quán mời tới. Nếu lão sư phụ ra tay thì chắc chắn sẽ ổn thôi!
Một giây sau, cọng tỏi nhỏ giẫm lên ghế đẩu, nhanh nhẹn làm ra một cái bánh cuộn.
Dàn bột xong, cọng tỏi hỏi cô ấy: “Chị muốn thêm tương gì?”
Không ngờ cọng tỏi non này lại có tay nghề làm bánh giỏi như vậy, Thẩm Viên không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm:
“Em có tương gì?”
Nhan Yên trả lời thay: “Có tương ngọt, sốt cà và dầu ớt nhà làm.”
Thẩm Viên không thèm suy nghĩ đã nói: “Tôi muốn dầu ớt, thêm nhiều tiêu.”
Khi nhận lấy bánh cuộn, nói thật, Thẩm Viên không hy vọng gì nhiều.
Cô ấy muốn đem bánh về ký túc xá ăn, nhưng lại nghe mùi dầu ớt thoang thoảng bay ra. Ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Viên cắn xuống một miếng.
Tỷ lệ bột và nước không đúng, quá nhiều nước. Bánh chiên xốp giòn, xà lách tươi ngon, xúc xích béo ngậy. Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, miễn cưỡng có thể gọi là ngon.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất lại chính là một muỗng dầu ớt không đáng chú ý kia.
Thơm vô cùng, cay mà không khô, không hăng, dư vị kéo dài trong miệng.
Nó thực sự rất ngon.
Nếu đầu thỏ được rưới một thìa dầu ớt này không biết sẽ ngon tới thế nào nữa.
Nói là làm, Thẩm Viên mặt dày quay lại, lịch sự hỏi: “Dầu ớt tiệm của cô thơm quá, có thể cho tôi một ít trộn vào đầu thỏ không?”
Thấy khách hàng quay lại, Nhan Yên tưởng rằng đồ ăn có vấn đề, nghe thấy yêu cầu đơn giản này, cô hào phóng nói: “Tất nhiên rồi.”
Đồ ăn mình làm được người ta khen là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Sau khi có người mở hàng, lại có thêm vài người nữa tới mua bánh cuộn của Nhan Yên.
Có người cảm thán: “Chắc vẫn còn học mẫu giáo hả? Nó vẫn còn là con nít, mới chừng này đã phải ra ngoài buôn bán rồi!”
Tiểu sư phụ Phương Hâm phản bác: “Cháu đã lên lớp một rồi, bình thường vẫn hay giúp mẹ, cháu đã có hai năm kinh nghiệm làm bánh cuộn rồi!”
Tiễn khách hàng đi rồi, Phương Hâm bày ra dáng vẻ thầy giáo, chỉ ra những sai sót của Nhan Yên: “Dầu nhiều quá, nên bánh mới không đủ giòn để lật.”
“Tỉ lệ bột và nước cũng không đúng, khi cắn vào cảm giác sẽ không ngon miệng. Dì nhỏ đừng vội, chúng ta làm từ từ thôi.”
Thằng bé Phương Hâm này, thấy trước quầy không có ai đã nhanh chóng nhắm vào thực khách đi qua lại bên đường. Bộ dáng của bé trắng mềm đáng yêu, miệng lại ngọt. Thấy nam trẻ tuổi thì kêu anh đẹp trai, thấy nữ trẻ tuổi lại gọi chị đẹp gái, dụ dỗ người ta tới mua bánh.
Đối với Nhan Yên mà nói, trải nghiệm mở quầy hôm nay thực sự là kinh tâm động phách!
Ngày kế tiếp, Nhan Yên bán được 17 cái bánh cuộn, 7 cây xúc xích nướng, 5 phần ức gà, 2 phần thịt xông khói, 1 phần que cay. Thu nhập tổng cộng 145 tệ. Dư lại hơn nửa thùng bột.
Bây giờ trời lạnh, xúc xích, ức gà, thịt xông khói để trong tủ lạnh sẽ không bị hỏng. Nhưng bột thì không làm như vậy được, qua ngày kế tiếp thì phải pha bột mới đổ bánh.
Sợ bán buôn ế ẩm, cô chỉ pha một thùng bột nhỏ, kết quả cũng không bán hết.
Bánh cuộn ngũ cốc thêm trứng gà, xà lách hết thảy 6 tệ.