Chương 39

Tưởng Tiểu Vũ mỉm cười: "Lần sau nhớ tới sớm một chút, hoặc là có thể tham gia nhóm của chị chủ, đặt trước ở trong nhóm."

"Được, cám ơn cô." Hai cô bé tuy rằng thất vọng, vẫn không rời khỏi hàng, hít hà mùi thịt nồng nặc trôi nổi trong không khí, hòa với mùi hương khác của nước kho và ớt, khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng ròng ròng.

Lòng thầm chờ mong vào vận may, đến cũng đến rồi, chưa tới phút cuối sẽ không bỏ cuộc.

Gần mười phút sau, Nhan Yên rướn cổ họng hét: "Đằng sau đừng xếp hàng, hết rồi, không còn nữa, ngày mai trở lại!"

Nghe thấy tin dữ này, gương mặt của hai cô gái trẻ tuổi nhăn như khổ qua, xem ra hôm nay vận may của các cô ấy không tốt lắm.

Tham gia vào nhóm của cô chủ quán ăn vặt, lại báo rằng thành viên nhóm đã đầy, hai cô bé và các thực khách khác không mua được món kho chờ Nhan Yên tạo nhóm hai, lúc kéo các cô ấy vào trong nhóm, có một gã xăm mình mặc áo khoác da đi đến, cầm đi một phần đồ kho thật lớn, người xem không ngừng hâm mộ.

Có người muốn thử hỏi mua của đối phương mua ít, liếc thấy từng hình xăm lớn trên mu bàn tay đối phương, có hơi nhát gan, không dám mở miệng.

Ở khu ăn cơm, Tống Thành nói với người kia: "Chuyện nhỏ như này cũng tới tìm tôi, mời các người tới để thể hiện sự bất tài à! Nhất định phải tìm ra cách giải quyết, không giải quyết được, cuốn gói cút đi cho tôi."

Cúp điện thoại, Tống Thành nhướng mí mắt, liếc thấy Lam Thiên xách hộp đóng gói về, đặt lên bàn một cách gọn gàng.

Mở hộp thức ăn ra, không thấy món kho, trái lại ngửi thấy mùi thơm ngất ngây trước, hương thơm cây cỏ từ nước kho điều hòa dầu mỡ trong thớ thịt, tạo ra ra một mùi hương hết sức ngào ngạt.

Chúng nó giương nanh múa vuốt, không kiêng kỵ xộc vào lỗ mũi.

Hít một hơi thật mạnh, nước bọt nhanh chóng chảy ra từ trong cổ họng, khứu giác, vị giác, đều được vận dụng.

Trong hộp đồ ăn, lớp mỡ màu hoa hồng chảy trên cánh vịt, tủy ưng của xương vịt, là thứ vô cùng ngon, làm người ta lưu luyến mãi.

Đeo găng tay một lần vào, Tống Thành cầm lấy cánh vịt, mi tâm nhíu chặt, bỗng nhiên giãn ra.

Cật thỏ nhúng vào bột ớt khô đo đỏ, ăn hết cánh vịt, lại ăn một xiên cật thỏ, ăn cả hương khô, ăn đến lúc sau càng ăn càng cay, cuống họng bốc lửa, lại không nỡ thả xuống.

Càng cay càng sung sướиɠ, càng muốn ăn, giống như tự ngược vậy.

Tiểu Vũ đi dạo: 【 Hôm nay mua măng tre kho ăn rất ngon, có điều không có xuất sắc bằng nấm dại, ăn ngon cực! Vị nhăn nhụi mềm mại, thật tươi, lần đầu tiên ăn được nấm ngon như thế, chị chủ, tôi muốn đặt mười xiên nấm, còn lại thức ăn chay thì mỗi loại một xiên. 】

Thủy thủ mặt trăng: 【 Ư, tôi cũng giành được, bây giờ bánh cuộn của cảnh sát chìm nổi tiếng rồi, hôm nay có rất nhiều người, may mà tôi đi sớm. Tôi thích măng tre hơn, lúc ăn măng tre, nhớ tới rừng trúc ở sau vườn nhà bà nội, đáng tiếc bà nội mất rồi, tưởng rằng không thể nếm lại được măng tươi như thế chứ, thật sự rất thích! 】

Khoai tây sợi chua cay: 【 Không giành được, tôi khóc đây, quá đông người. 】

Nhan đủ mọi màu sắc trả lời Thủy thủ mặt trăng: 【 Xoa xoa nè, bà nội nhìn thấy cô sống tốt, cũng sẽ rất vui. Cám ơn sự yêu thích của cô, măng tre đào được ở rừng trúc sau nhà bác cả tôi, rất tươi. 】

Viên Viên đầu thỏ trả lời Thủy thủ mặt trăng: 【 Tôi cũng muốn rất nhớ bà nội tôi, có điều măng thật sự rất tươi hả, ngon lắm sao? 】

Viên Viên đầu thỏ trả lời Tiểu Vũ đi dạo: 【 Tớ đi trễ, không có mua được nấm và măng tre, tớ hận, thật hận, sao ngày nào cũng có nhiều người giành ăn với tớ như thế? Đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ đêm, vì thế rốt cuộc ngon cỡ nào? / Nước miếng / Nước miếng 】

Viên Viên đầu thỏ trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Tôi muốn đặt nấm và măng, mỗi loại năm xiên, hai cái đầu thỏ. 】