Chương 14: Đầu vịt, cổ vịt - 2

Nhan Quốc Hoa: "Ba không cảm thấy phiền, hay là con cảm thấy ba lớn tuổi, không cần ba che mưa chắn gió cho con nữa?"

Chính sách dụ dỗ của ba, cực kỳ có hiệu quả với Nhan Yên, cô lập tức thỏa hiệp: "Được được được, lần sau con nhất định nhờ ba."

Nhan Yên đem công cụ ra nhà bếp rửa, nghe thấy tiếng nước ào ào ào, nhìn trong bồn rửa chén, bên trong nước tối om.

Cô vừa sợ hãi lại kinh ngạc: "Thật nhiều cá, ở đâu ra vậy?"

Nhan Quốc Hoa: "Ông ngoại con câu đó, chú hai ăn không hết, lấy ít con qua cho chúng ta."

Vừa nói tới, Nhan Yên đột nhiên nhớ tới đã lâu từ khi bắt đầu bày quán, đã rất lâu chưa gặp ông ngoại bà ngoại.

"Có đồ ăn không?" Hoàng Tú Lan đi tới nhà bếp, lât tìm trong tủ lạnh, xem có gì có thể lấp đầy bụng hay không.

Nhan Quốc Hoa không nói gì: "Bảo bả học theo người khác ăn uống điều độ, bữa tối không ăn cơm, giờ biết đói bụng rồi à!"

Bữa tối Hoàng Tú Lan không ăn cơm tẻ, thói quen ăn đêm bụng đói ăn quàng, thành công khiến bà tăng lên ngũ cân!

Tìm kiếm một phen, Hoàng Tú Lan tìm ra được hai cái cổ vịt, một cái đầu vịt, một hộp cánh vịt ở trong tủ lạnh.

Bình thường mỗi ngày mùi thơm của món kho bay trong nhà, cư dân bên trong tòa nhà vừa nhìn thấy hoàng Tú Lan, sẽ hỏi nhà bà mua gia vị đồ kho ở đâu, ngày nào củng có mùi thịt bay ra, con nít trong nhà thèm phát khóc, ồn ào muốn ăn món kho.

Đối với sự hâm mộ của người khác, Hoàng Tú Lan không thể nào hiểu được, dù là nhà ai ngày nào cũng có mùi thịt bay ra, sau một quãng thời gian, nhìn thấy món kho cả người đã sớm chết lặng.

Bình thường bà sẽ không ngó mắt tới đầu vịt và cổ vịt, lúc này ngũ tạng xướng lên khúc vườn không nhà trống, trong dạ dày bốc lên vị chua, vừa thấy mấy món kho bao bọc trong dầu ớt, nước bọt lâp tức chảy trong khoang miệng.

Bà lấy món kho dự định dùng lò nướng hâm lại, nghe thấy Nhan Yên đột nhiên mở miệng nói: "Chờ chút, cổ vịt với đầu vịt đó để chừng mấy ngày rồi, con xem thử có vấn đề hay không."

Nhan Yên nói xong, ánh mắt rơi xuống tơ máu nổi trên đầu vịt cổ vịt.

Máu đã sạch, chỉ còn vài đường tơ máu.

Cô quan sát trái phải, ghé sát vào ngửi ngửi, một giây sau mi tâm nhíu chặt: "Hình như hư rồi."

Hoàng Tú Lan ngạc nhiên nói: "Đã để trong tủ lạnh, làm sao có thể hư?"

Nhan Yên đưa đầu vịt và cổ vịt trong tay ra: "Tự mẹ ngửi thử xem."

Hoàng Tú Lan ngửi thử: "Hình như là có mùi, trời lạnh thế này, cũng sẽ hư à."

Ném đầu vịt cổ vịt vào trong thùng rác, Hoàng Tú Lan lấy ra một phần cánh vịt bỏ vào trong lò nướng hâm nóng, bắt đầu chờ ăn.

Nhan Yên nhìn chằm chằm thùng rác, ra kết luận -- đồ ăn hư giống như ngọn đèn sử dụng lâu sắp đến tuổi trong phòng khách, đều chỉ còn đường tơ máu.

Xem xương sườn có bị lén đổi hay không, xem đồ ăn có thiu hay không, nhìn hạng sử dụng của món đồ… Bàn tay vàng của cô không khỏi quá vô bổ rồi!

Bàn tay vàng của nhân vật chính trong tiểu thuyết hoặc là ép buộc nhân vât chính làm nhiệm vụ, sau đó thu được phần thưởng phong phú. Hoặc là thưởng mấy gói quà tặng cho người mới, đưa thực đơn, đưa nguyên liệu nấu ăn, thậm chí là cho thẳng điểm kỹ năng nấu nướng đạt cấp cao nhất…

Nhan Yên thật trông mà thèm, đáng tiếc bàn tay vàng của cô, phóng tầm mắt thấy toàn là đường tơ máu, không giống như là hệ thống mỹ thực, mà như game đánh quái thăng cấp?

Một cái cổ vịt bán bảy đồng tiền, đầu vịt cũng bán bảy đòng, tương tương với thoáng cái vứt đi 21 đồng tiền!

"21 đồng" lẻ loi nằm trong thùng rác, Nhan Yên có chút đau lòng.