Chương 11: Đầu thỏ kho

Ăn cơm tối xong, Nhan Yên lái chiếc xe ba gác điện màu hồng pastel của mình ra chỗ cũ dọn quầy.

Cô dọn nguyên liệu ra, đầu thỏ và đùi thỏ được để trong một cái nồi inox rất sạch sẽ.

Bên ngoài nồi còn được bọc vải, có tác dụng giữ nhiệt.

Nhan Yên mở nắp nồi ra nhìn thử, bên trong nổi đầy dầu ớt khô và hoa tiêu, rất đẹp.

Khi cô mở nắp, một làn khói nóng hổi lại thơm phức bay ra ngoài, hấp dẫn một vị khách dừng chân trước quầy của cô:

“Thơm quá đi, đây là đầu thỏ hả?”

Ngay lập tức Nhan Yên đã đon đả: “Đầu thỏ tươi mới vừa kho xong, có muốn mua thử không?”

Tưởng Tiểu Vũ hơi do dự, thấy Nhan Yên rất lạ mặt bèn hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái?”

“13 tệ” Lúc báo giá, Nhan Yên thấy hơi áy náy.

Đầu thỏ kho gần đây cô đã hỏi rồi, cũng giá này thôi, nhưng Nhan Yên vẫn thấy rất đắt.

13 tệ cũng không đắt lắm, Tưởng Tiểu Vũ động lòng: “Vậy bán tôi một cái trước đi, nếu ngon sẽ mua thêm.”

Dù sao chủ quán cũng còn ở đây, chẳng lẽ còn chạy trốn được sao?

Nhận lấy đầu thỏ, Tưởng Tiểu Vũ không vội ăn, cô ấy đi tới quán mình hay ăn mua một bát bún qua cầu.

*Bún qua cầu: bún nổi tiếng vùng Vân Nam

Trong lúc chờ đợi người ta mang bún ra, cô ấy cảm thấy chán nản, thế là cầm lấy cái đầu thỏ lên nhâm nhi thưởng thức.

Vừa gặm một miếng, ánh mắt Tưởng Tiểu Vũ sáng rực lên, ngon quá đi!

Hoàn toàn khác biệt so với đầu thỏ trước kia cô ấy từng ăn, không, còn ngon hơn nữa. Ngon tới nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Nhất là bên ngoài được bao phủ một lớp dầu ớt, vừa cay lại vừa thơm, vô cùng đậm đà, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Chủ quán, tôi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.”

Vừa nói xong, Tưởng Tiểu Vũ đã cầm điện thoại chạy ra khỏi cửa hàng bún.

Trong số những xe hàng đông đảo trên đường, Tưởng Tiểu Vũ liếc mắt đã thấy cái xe bánh cuộn màu hồng phấn không giống bình thường kia.

Cái quầy vốn dĩ không có một ai, bây giờ đã có ba cô gái trẻ tuổi.

Lúc Tưởng Tiểu Vũ thở hồng hộc chạy tới, nghe thấy ba cô gái phàn nàn đầu thỏ không đủ chia.

Tưởng Tiểu Vũ hỏi: “Chủ quán à, tôi muốn mua hai cái đầu thỏ, còn không?”

Nhan Yên: “Ngại quá, đầu thỏ mới vừa bán hết, chỉ còn đùi thỏ thôi, có được không?”

Tưởng Tiểu Vũ đành chịu: “Thôi vậy, lấy cái đùi thỏ đi.”

Lỡ như không ăn đùi thỏ kịp thì sao?

Ăn bún ốc xong, mở cửa sổ thông gió tản mùi, hôm sau thức dậy gần như không ngửi thấy mùi.

Ngày hôm nay nhiệm vụ khá nặng nề, vì sợ không kịp, Nhan Yên cố ý thức dậy sớm.

Trên bàn cơm, cô ngáp một cái, ăn bữa sáng.

Nhan Quốc Hoa đau lòng: "Tội nghiệp, ăn sáng xong chút nữa con trở lại ngủ một lát đi, cha xin nghỉ nửa ngày bán giúp con."

Nhan Yên vội vàng từ chối: "Không được, trễ nãi công việc cũng không tốt!"

Ăn sáng xong, điện thoại gọi tới hiển thị ông chủ Trần, ngay sau đó cửa nhà cô vang lên tiếng gõ cửa.

Đây là cách liên lạc bí mật do hai người tạo ra.

Nhan Yên kiểm kê số lượng hàng hóa xong xuôi, chuyển tiền hàng qua.

Hai người trò chuyện vài câu, Trần Chí Bằng bận đến độ chân không chạm đất, có vài quán chờ ông ấy giao hàng, chào hỏi mấy tiếng, lại tiếp tục chạy qua một quán khác.

Nhan Yên đi ôm thùng hàng, lại bị một cánh tay vươn ra giành lấy, Nhan Quốc Hoa ôm thùng hàng trở lại nhà bếp.

Nhan Yên: "Cha, cha không đi nữa sẽ muộn đó, mình con có thể làm."

Nhan Quốc Hoa im lặng liếc nhìn cô một cái, không nói gì, quay đầu cầm áo khoác lên, vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói: "Nếu như làm không nổi, nhớ nói với cha."

Nhan Yên đáp một tiếng, nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cửa lạch cạch, cô cũng xoay người, làm việc của mình.

Nửa giờ sau, những nguyên liệu nấu ăn đã rã đông, nổi máu lên.