Đứng giữa khu váy áo phong cách ngọt ngào tươi tắn, Cận Tư Minh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, quả nhiên đây mới đúng là nơi hợp với gu của cô.
“Tớ thấy chiếc này đẹp ghê, hai cậu nghĩ sao?” Chẳng bao lâu sau, cô đã tìm được một chiếc váy rất ưng ý, mắt sáng rực gọi hai người bạn lại.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà...” Tô Tiểu Hàng cầm chiếc váy ướm thử lên người cô, “Với vóc dáng bây giờ của cậu... chắc phải mặc size lớn nhất đấy nhỉ?”
Nghe câu này, hứng thú của Cận Tư Minh lập tức “tụt dốc”.
"Khụ khụ! Có sao đâu, Minh Bảo thích thì cứ để họ lấy cỡ phù hợp cho cậu thử là được~” Tạ Vi Vi nói rồi nhờ nhân viên lấy size lớn cho Cận Tư Minh vào phòng thử đồ.
Cận Tư Minh vừa đi, Tạ Vi Vi liền kéo Tô Tiểu Hàng lại, nhỏ giọng nói: “Tô Tiểu Hàng, cậu là bạn cùng bàn của Minh Bảo mà, chẳng lẽ không nhận ra từ sau khi phân hóa, cậu ấy luôn cố tránh việc mình là Alpha sao? Hơn nữa cậu ấy cũng không thích ai nhắc đến sự thay đổi về chiều cao và vóc dáng đâu.”
"Ơ? Cậu nói vậy tớ mới để ý, đúng là có chút thế thật... Trước đây giờ nghỉ tớ và Minh Bảo thường xuyên xem tạp chí ảnh Alpha rồi thảo luận về thân hình và mẫu người lý tưởng, cậu ấy trước giờ luôn nghĩ mình sẽ phân hóa thành omega mà.”
“Vì thế tớ nghĩ tiềm thức của cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thay đổi sau khi phân hóa, thậm chí còn có chút phản cảm. Sau này khi nói chuyện cậu nên chú ý hơn, đừng lỡ lời nữa nhé.”
“Tớ hiểu mà, nhưng dù sao cậu ấy cũng phải chấp nhận thực tế thôi. Cậu nghĩ chiếc váy kia hợp với dáng hiện giờ của cậu ấy không?”
“Ờ thì, phong cách ngọt ngào đúng là không còn hợp lắm, nhưng biết đâu mặc lên lại đẹp thì sao?”
“Haizz... Bao giờ Minh Bảo của tớ mới chịu từ bỏ giấc mộng công chúa dễ thương đây? Giờ cậu ấy cao ráo, chân dài, vừa đẹp vừa A, hợp với phong cách cool ngầu hơn nhiều, nếu chăm chỉ tập thêm cơ bụng nữa thì sẽ đẹp không thua gì mấy nữ Alpha trên tạp chí, đúng là mê người luôn ấy!” Tô Tiểu Hàng vừa nói vừa mơ màng, tay chống cằm, mắt lấp lánh.
“Phì, cậu vừa vừa phải phải thôi, lát nữa Minh Bảo mà thấy cậu nghĩ thế về cậu ấy thì chắc sẽ phát ghê mất.” Tạ Vi Vi cười nói.
Rất nhanh, Cận Tư Minh bước ra khỏi phòng thử đồ. Cô không gọi hai người bạn ngay, mà tiến tới trước gương, quan sát hình ảnh của mình trong đó.
Thật ra trong những ngày đầu mới phân hóa, cô rất sợ soi gương, vì không thể chấp nhận được sự thay đổi của mình. Dù là bây giờ, khi nhìn vào gương, cô vẫn thấy có chút không quen.
Trước đây gương mặt cô có chút bầu bĩnh với lớp mỡ má mềm mại, ngọt ngào. Nhưng bây giờ, mỡ má hoàn toàn biến mất, khuôn mặt trở nên thon gọn, các đường nét cũng sắc sảo hơn. Ngũ quan vốn dĩ tinh xảo nay trở nên lạnh lùng, khi không nói gì lại mang nét đẹp kiêu sa.
Khuôn mặt thì không sao, vẫn đẹp, nhưng thứ khiến cô không thể chấp nhận chính là sự thay đổi của cơ thể. Về mặt di truyền, Alpha sau khi phân hóa sẽ có thể chất và sức mạnh được tăng cường đáng kể, và người có cấp bậc càng cao thì sự thay đổi càng rõ rệt. Cô sau khi phân hóa cao thêm hơn chục centimet, cả khung xương như được phát triển lần hai. May là không quá khác thường, vẫn trong giới hạn của cơ thể nữ, nhưng cao lớn hơn hẳn so với dáng vẻ nhỏ nhắn trước kia.
Nhưng Cận Tư Minh vẫn không thể chấp nhận được cơ thể trông “vạm vỡ” hiện giờ của mình. Ví dụ như chiếc váy cô đang thử này, nếu là trước kia mặc lên chắc chắn sẽ rất hoàn hảo, nhưng bây giờ vì khung xương lớn hơn, mặc vào có chút kỳ quặc, đặc biệt là phần tay áo có thiết kế bồng bềnh, làm bờ vai cô trông càng rộng, thậm chí có chút giống... đàn ông giả gái.
Cận Tư Minh nhăn mặt, trong lòng không hài lòng lắm, nhưng vẫn không cam lòng, chuẩn bị gọi hai người bạn vào cho ý kiến.
Ngay khi cô định cất tiếng gọi, cô bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong gương. Người đó vừa bước ra từ phòng thử đồ phía sau cô, trên người đang mặc... chính chiếc váy y hệt cô đang mặc.
Nhìn kỹ lại, cô nhận ra... đó chính là Diêu Cẩn!
Đυ.ng hàng thì cũng không sao, nhưng đáng sợ là người đó lại chính là kẻ thù của mình, và còn mặc đẹp hơn mình nhiều.
…
Khoảnh khắc nhìn thấy Diêu Cẩn, Cận Tư Minh bỗng cảm thấy tim đập nhanh một cách kỳ lạ, vội cúi đầu, cố gắng rời khỏi hiện trường ngột ngạt này trước khi bị phát hiện.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, Diêu Cẩn đã nhìn thấy cô.
"Cận Tư Minh?"
Bị gọi tên, toàn thân cô cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ, nhìn Diêu Cẩn từng bước tiến đến qua hình ảnh phản chiếu trong gương.
“Quả nhiên là cậu, thật trùng hợp quá, bạn Cận~”
Đã không thể tránh, vậy thì chỉ còn cách đối mặt, ít nhất khí thế cũng không thể kém cạnh.
Cận Tư Minh hít sâu một hơi, quay lại, hất tay Diêu Cẩn đang đặt trên vai mình ra, hừ lạnh một tiếng: “Đúng thế, nếu biết trước sẽ gặp cậu ở đây, hôm nay tôi đã không đến rồi.”
Diêu Cẩn không để ý, khẽ nhếch môi cười, sau đó làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn chiếc váy của cô: “A, bạn Cận cũng thích chiếc váy này à? Chúng ta lại mặc cùng kiểu nữa rồi. Chỉ là tôi không ngờ chiếc này còn có cỡ lớn, tôi tưởng chỉ có cỡ vừa thôi. May mà cỡ vừa tôi mặc cũng vừa đẹp.”