Không muốn nghe thêm lời lảm nhảm từ Tô Tiểu Hàng, Cận Tư Minh trừng mắt đe dọa rồi cúi đầu ăn, lấy điện thoại ra nghịch.
Kể từ khi phân hóa thành Alpha, số lượng thông báo của cô giảm từ 99+ xuống chỉ còn vài chục, thậm chí vài Alpha trong danh sách bạn bè còn chặn cô. Nhưng thật ra, cô cũng ít khi trả lời tin nhắn, đa phần mọi người trong đó cô không chủ động liên lạc, không có họ làm phiền cũng yên tĩnh hơn.
Dù vậy, nếu nói trong lòng cô không có chút hụt hẫng thì cũng không đúng, nhất là khi so với Diêu Cẩn, người ngày càng nổi bật hơn.
Nhưng may mắn là, những người thật sự muốn ở bên cô sẽ không xa lánh chỉ vì cô là Alpha, chẳng hạn như Lục học trưởng.
Lục Dật học trên Cận Tư Minh một khóa, hiện đang là học sinh lớp 12. Vì là người thường không thể phân hóa nên anh phải tham gia kỳ thi đại học truyền thống để vào trường, và lịch học của anh cũng khá bận rộn.
Nhưng dù áp lực thi cử lớn, anh vẫn dành thời gian gửi tài liệu học cho Cận Tư Minh, còn kiên nhẫn đưa ra những lời khuyên học tập, không giống những Alpha nông cạn khác xa lánh cô.
Hơn nữa, anh còn đẹp trai, thành tích tốt, tính cách ôn hòa chân thành... quả thật là hình mẫu hoàn hảo trong lòng thiếu nữ thời trung học.
Trước khi phân hóa, Cận Tư Minh có tình cảm đặc biệt với Lục học trưởng, nhưng tiếc là giờ đây… haiz, cô và Lục học trưởng định sẵn là không có duyên rồi.
“Minh Bảo, người phía trước hình như là Lục học trưởng.”
Cận Tư Minh ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Lục Dật đang đi về phía họ.
“Tư Minh, thật trùng hợp, không ngờ hôm nay gặp được em ở nhà ăn.”
Lục Dật mỉm cười chào, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ làm nụ cười bên môi anh thêm phần rạng rỡ và ấm áp.
“Lục… Lục học trưởng?”
Cận Tư Minh vừa mới nghĩ về anh, không ngờ ngay giây tiếp theo đã chạm mặt, không khỏi đỏ mặt, “Lục học trưởng đi một mình à? Có muốn ngồi cùng chúng em không?”
Cô xê dịch khay thức ăn, ra hiệu chỗ bên cạnh còn trống.
“À, không cần đâu, anh có hẹn rồi. Hai em cứ ăn đi, anh đi đây, tạm biệt~”
Lục Dật chỉ chào hỏi rồi rời đi, khiến Cận Tư Minh có chút thất vọng.
Tô Tiểu Hàng ngậm đũa, nhìn theo bóng dáng anh, cảm thán: “Lục học trưởng vẫn đẹp trai như vậy.”
“Tất nhiên rồi, là đối thủ nặng ký cho ngôi vị nam thần của trường mà.”
“Tiếc là anh ấy không thể phân hóa, chỉ là một người thường.” Tô Tiểu Hàng tỏ vẻ tiếc nuối.
“Người thường thì sao?” Cận Tư Minh cau mày, “Trên thế giới này phần lớn vẫn là người thường, mà phân hóa cũng không phải toàn là điều tốt.”
“Nhưng, không nói đâu xa, năm sau chúng ta cũng phải thi tốt nghiệp rồi. Người thường phải tham gia kỳ thi đại học toàn quốc để vào trường đại học, cạnh tranh rất gay gắt.”
“Vậy cậu nghĩ phân hóa rồi là có thể nằm dài mà vào đại học sao? Cũng phải qua kiểm tra năng lực để đánh giá xem vào được trường nào đó chứ?” Cận Tư Minh khiến cô bạn tỉnh ngộ, “Hơn nữa, Lục học trưởng học giỏi, chẳng cần lo thi đại học đâu.”
“Đúng là vậy... À, Minh Bảo, người mà học trưởng nói là hẹn ăn trưa, không lẽ là Diêu Cẩn?”
Tô Tiểu Hàng đột nhiên chỉ tay về phía sau cô nói.
Cô quay đầu nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy Diêu Cẩn.
Lúc này, Diêu Cẩn đang ngồi đối diện Lục Dật, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
...
“Rắc!” Chiếc đũa gỗ trong tay Cận Tư Minh gãy đôi.
“Chậc, chất lượng đũa ở trường tệ quá, tớ đi lấy đôi khác.”
Cô cười nhẹ nhàng, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Tô Tiểu Hàng, đứng dậy lấy một đôi đũa mới.
Diêu Cẩn à Diêu Cẩn, cậu đã có nguyên cả một ao cá cho cậu tùy ý quậy phá rồi, nhưng Lục học trưởng dịu dàng, thuần khiết và thiện lương, không giống những người khác. Tốt nhất là cậu nên buông tha cho anh ấy, nếu không thì…
“Rắc!” Chiếc đũa mới trong tay Cận Tư Minh lại gãy đôi.
…
Ủy viên môn Lịch sử đứng trước bàn của Tô Tiểu Hàng, vẻ mặt sốt ruột, gõ nhẹ lên bàn, “Làm ơn nhanh lên một chút, bây giờ tớ phải nộp hết sách bài tập của cả lớp lên văn phòng thầy rồi.”
“Cưng ơi, đợi tớ một chút nữa thôi mà, tớ gần xong rồi~”
Lúc này, Tô Tiểu Hàng đang gục trên bàn, miệt mài sao chép cuốn bài tập lịch sử của Cận Tư Minh.
“Cậu mới chép đến trang 80, còn hẳn 6 trang nữa, tớ đoán cậu không kịp hoàn thành trước giờ vào lớp đâu. Đưa tớ sách của Cận Tư Minh đi, cậu không cần nộp lần này đâu.”
“Ấy, đừng mà cưng yêu dấu!” Tô Tiểu Hàng giữ chặt cuốn bài tập của Cận Tư Minh, “Hay là cậu để đến sau tiết Thể dục rồi nộp? Tớ hứa sẽ làm xong trong giờ Thể dục mà!”
“Không được, lần trước thầy đã nói tớ nộp bài muộn rồi.” Ủy viên từ chối thẳng thừng.
“Ôi dào, đại nhân ơi, xin hãy thông cảm cho thảo dân này lần này thôi! Nếu cậu giúp tớ, tớ sẽ tặng cậu một bức ảnh cận mặt cực độc của Cận Tư Minh, còn tặng kèm cả dịch vụ sờ cơ bụng nữa đấy!” Tô Tiểu Hàng nịnh nọt.