Nhận được điện thoại của Phó Thầm, Lương gia loạn thành một đoàn, cả Lương Tông Kỳ và Lương Tồn Hoài đang ở công ty cũng bị gọi về nhà.
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu khó nén được tự trách: "Hai bọn con rõ ràng đứng ngay cửa sau phòng sách vậy mà lại không bảo vệ được Trà Trà."
Buổi sáng khi Nguyễn Trà ra ngoài, Nguyễn Chính Phi cũng có chút lo lắng nhưng nghĩ đều là bạn học cả, không có khả năng xảy ra chuyện.
Trong lòng buông lỏng cảnh giác, hai người trên đường đến trường học đã tới trễ một chút, kết quả đi được nửa đường thì nhận được tin Nguyễn Trà bị bắt cóc, Nguyễn Chính Phi thiếu chút nữa tông thẳng vào xe phía trước.
Ông cụ Lương lắc đầu: "Ở cửa sau ta đã sắp xếp bảo an, nhưng lúc đó bọn họ đều đã bị đánh thuốc mê, coi như hai con có đi cũng không giữ được Trà Trà."
Ánh mắt Phó Thầm rời khỏi màn hình máy tính, hướng về phía Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu: "Chú dì, ông ngoại Lương nói đúng đó, không thể trách hai người được, phải trách cháu, lúc ấy không có phòng bị, nếu không cũng không để Nguyễn Trà một mình chạy ra cửa sau, cuối cùng trúng kế."
Bọn họ đều cho rằng Úc Chinh sẽ ra tay trên đường đi học, không ai nghĩ tới ông ta lại chọn lúc xung quanh Nguyễn Trà có nhiều người nhất để ra tay.
Dựa theo hiểu biết về thủ đoạn của Úc Chinh, ra tay khi tan học càng nhanh hơn nhưng ông ta lại hết lần này đến lần khác gây chuyện, muốn thể hiện bản thân lợi hại bao nhiêu đồng thời châm chọc những người khác là vô năng.
Phó Thầm nói xong, xoay màn hình máy tính cho mọi người cùng xem, phía trên là toàn bộ bản đồ quy hoạch Nam Thành, từng vòng tròn xanh đang di chuyển, một lớn một nhỏ, đại diện cho vị trí của người đang bị theo dõi.
"Thiết bị GPS trên nút áo đồng phục của Trà Trà đã bị vứt đi rồi."Phó Thầm chỉ vị trí của một vòng tròn, cách trường học không tới một giờ đi xe.
Sau đó, anh dùng bút khoanh một vòng trên màn hình: "Nhưng vị trí của điện thoại chú Nguyễn lại nằm ở hướng ngược lại, hơn nữa không cách nào xác định chuẩn một địa điểm, chỉ xác định được phạm vi đại khái."
Trong thời gian cảnh sát tìm kiếm chiếc xe, Phó Thầm và cảnh sát kỹ thuật đang xác định vị trí GPS trên người Nguyễn Trà.
Nhưng bọn họ gặp phải chướng ngại, vị trí của GPS bị ảnh hưởng.
Phó Thầm lúc trước từng giúp nhà mình và Lương Gia thiết lập tường lửa để ngăn cản Úc Chinh, trình độ kĩ thuật khỏi phải bàn, sau khi phát hiện tín hiệu bị chặn lập tức bắt tay vào phá giải.
Ở nút áo đồng phục của Nguyễn Trà có gắn chip định vị, việc này do Lương gia chuẩn bị, lo cô sẽ gặp chuyện nhưng chẳng ai ngờ rằng chỉ hai hôm sau Nguyễn Trà đã xảy ra chuyện.
Phó Thầm nói xong không đến mấy giây, cảnh sát kỹ thuật cũng đưa ra kết luận tương tự, anh ta đưa màn hình cho đội trưởng xem, sau đó lắc đầu than nhẹ, mình già thật rồi, trình độ còn kém một học sinh trung học.
Đội trường gửi bàn đồ trên màn hình đến các đội viên, thấp giọng phân phó: "Lão vương, dẫn đội đi khu tây, điều tra vị trí A trên bản đồ, Kính Tử dẫn người đến vị trí B, tranh thủ thời gian ngắn nhất thu nhỏ phạm vi."
"Đã rõ."
Nguyễn Chính Phi một mặt an ủi Vệ Kiểu, một mặt cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt ông nhìn chằm chằm màn hình trên tay Phó Thầm: "Ông nội của Trà Trà có nói, GPS trên kẹp tóc có thể định vị vị trí vô cùng chính xác, nếu như ở trong một tòa nhà thì có thể chuẩn đến vị trí của một tầng lầu nào đó."
Khi ấy, ông nội Nguyễn có đơn giản nói qua công năng của GPS này cho ba Nguyễn trên điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Nguyễn Chính Phi cảm thấy cha mình có chút cố chấp, suốt ngày bận tới bận lui, chẳng thấy bóng dáng nhưng đáy lòng vẫn luôn tin tưởng ông.
Khi mới kết hôn, ông cụ nói ông sẽ có một cô con gái, nhìn coi không phải ông có Trà Trà sao?
Ông cụ Trầm vẫn ngồi trầm ngâm không lên tiếng nãy giờ chợt đứng thẳng lên nhìn về phía Nguyễn Chính Phi: "GPS trên kẹp tóc là cha cậu đưa cho Nguyễn Trà?" Ông ấy cho rằng đó là do Nguyễn Chính Phi chuẩn bị nhưng người đưa kẹp tóc lại là ông nội Nguyễn, kĩ thuật của ông ấy hẳn phải vô cùng tiên tiến.
Chẳng nhẽ Úc Chinh sử dụng trận pháp?
Nghĩ đến lần đối địch trước, ông cụ Trầm nhíu mày, Úc Chinh thực sự không muốn sống nữa?
Nguyễn Chính Phi lần trước ở Lương gia đã gặp qua ông cụ Trầm, biết được ông ấy rất hiểu biết về huyền học, mặc dù hơi tò mò ông cụ Trầm nhìn qua liền biết cha mình nhưng vẫn như cũ gật đầu một cái: “Kẹp tóc là do ông nội Trà Trà đưa cho con bé, ông ấy trước kia từng đối phó với Úc Chinh, sợ Trà Trà gặp nguy hiểm."
Nói đến đây, Nguyễn Chính Phi cũng cảm thấy kì quái, ông cụ chả bao giờ thấy mặt mũi đâu sao biết được tình hình Lương gia gần đây.
Ông cùng Kiểu Kiểu cũng mới nghe từ ông ngoại Lương kế hoạch của Úc Chinh, vậy mà ông nội Nguyễn đã có mưu tính, thậm chí đưa đồ đến cho Nguyễn Trà.
Nghe vậy, ông cụ Trầm hơi trầm tư: "Tôi phải tới khu B xem một chút."
"Tôi cũng đi."
Mọi người theo giọng nói nhìn thấy một nữ sĩ mặc sườn xám, mái tóc trắng được búi gọn gàng bởi một cây trâm ngọc.
Cố Minh Nhuế không tiến lên, một bên dựa cửa nhìn ông cụ Trầm: "Lão Trầm hai chúng ta đi đi, một khi Úc Chinh liều mạng bố trí thứ gì đó thì mình ông cũng không ứng phó được."
"Hơn nữa---."Cố Minh Nhuế nhìn Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu cười: "Thực không dám giấu, kẹp tóc lão Nguyễn đưa cho Trà Trà là nhờ tôi hỗ trợ chế tạo, thiết bị định vị bên trong rất tinh vi, không thể nào chỉ cho ra phạm vi sơ lược được."
Mấy người trong cục cảnh sát trừ đội trưởng, mặt ai cũng ngơ ra, không biết lai lịch của hai người Trầm Cố.
Trong những người ở đó chỉ có đội trưởng là biết được từ lãnh đạo một ít thông tin, hai người họ là cố vấn đặc biệt trong ngành.
Ông cụ Trầm gật đầu một cái:"Được, hai chúng ta mau đi thôi. “Dẫu sao lãng phí một giây thì Trà Trà sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.
Chờ sau khi hai người rời đi, ánh mắt Phó Thầm nhìn màn hình chợt lóe lên, suy nghĩ một chút, anh nhanh chóng thao tác bàn phím, nếu GPS có thể xác định vị trí một cách chuẩn xác thì anh có phương pháp để thu nhỏ phạm vi lại.
Hơn nữa---
Phó Thầm ánh mắt trầm ngâm, trước mắt chuyện anh có thể làm, chỉ có một chuyện này.
---
Ở Lương gia khi mọi người đang thảo luận thì Nguyễn Trà đang bị bắt trên một chiếc xe thương vụ màu đen, cô nhận ra chiếc xe có thể đang đi đến một hầm để xe.
Quả nhiên một khắc sau, xe dừng lại, cửa xe bị kéo ra, có ánh sáng vô cùng yếu ớt lọt vào nhưng vẫn rất khó để nhìn rõ không gian xung quanh.
Úc Chinh thở phào nhẹ nhõm, tinh thần nhìn qua không tệ, ông ta cố làm ra vẻ thân sĩ duỗi tay: "Nào, Nguyễn Trà, tin tưởng tôi, một khắc cuối cùng của cuộc đời, cô có thể nhìn thấy cảnh sắc vô cùng đẹp."
Nguyễn Trà xuống xe, miệng bị dán băng keo, cô nhìn thấy biểu tình của Úc Chinh thì lạnh lùng liếc một cái, giống như đang nhìn một tên cặn bã.
Bởi vì Nguyễn Trà toàn bộ hành trình đều vô cùng bình tĩnh, khiến cho Úc Chinh trong lòng vừa kì quái vừa nảy sinh hứng thú. Ông ta muốn nhìn xem, trừ bản thân mình thì ký chủ thứ hai này có gì đặc biệt thu hút được công nghệ kỹ thuật cao như vậy.
Không sai, thứ hai.
Trong mắt Úc Chinh, Nhâm Khinh Khinh và Giang Dục Hành đều không phù hợp với yêu cầu ký chủ của hệ thống. Ông ta nhìn trúng Giang Dục Hành còn Nhâm Khinh Khinh là do virus X nổi điên tùy hứng trói buộc lên.
Đúng là một cái hệ thống ngu xuẩn.
Địa điểm thứ ba Úc Chinh dùng để thi triển cấm thuật không phải ở một biệt thự trống trải lưng chừng núi, cũng không phải ở biệt thự ngoại ô mà là ở một khu nhà trọ ở khu thương mậu, nơi mà người khác rất khó có thể đoán ra.
Nói chính xác hơn vị trí thứ 3 này thậm chí sớm bị cảnh sát và ông cụ Tràm tìm ra hơn hai vị trí kia.
Nhưng dẫu sao.
Ông ra không hi vọng để Dĩ Nhu ngủ cũng không yên.
Nguyễn Trà quay đầu liếc nhìn tài xế đã chết, trong lòng không có một tia đồng tình, đúng là phải bị kẻ điên gϊếŧ chết mới tỉnh ngộ được.
Tới khu trọ, nghĩ đến các tòa nhà xung quanh đều có trận pháp, không lo có người nghe thấy tiếng kêu, Úc Chinh suy nghĩ một chút rồi "Đại phát từ bi" xé băng keo trên mặt Nguyễn Trà xuống. Thậm chí động tác còn vô cùng dịu dàng giống như đổi xử với một bảo bối dễ vỡ vậy.
Một người được cả thiên hạ yêu thương, một người có thể dùng để đổi mạng cho Dĩ Nhu, không cho phép ông ta được đối xử không cẩn thận.
"Bạn học Nguyễn Trà, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút. Đầu tiên không nói đến việc cô trúng thuốc, chỉ riêng dưới tình huống không có hệ thống, cô chẳng có cách nào để phản kháng lại đâu." Úc Chinh đưa người vào phòng trọ, đôi mắt sau tròng kính âm lãnh, lời nói ra giống như tiếng rắn độ hô hấp bên tai cô: "Thuốc tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô, nó không chỉ khiến cô cảm thấy đau đớn---"
Nguyễn Trà hiếm thấy ngẩng đầu lên nhìn ông ta một chút, biểu tình trầm mặc có chút thay đổi, hỏi: "Thuốc của ông có tác dụng khác?"
"Có chứ." Úc chinh ấn công tắc, cả tòa nhà lập tức sáng đèn, có chút chói mắt, nói xong lại cười một tiếng: "Nhưng cần phải chính cô đi lĩnh hội nó."
Nguyễn Trà:"..."
Ông có bệnh.
"..."
Ông quả thực có bệnh.
Huống hồ, ông ta không nói thì làm như người khác không biết vậy.
Cửa bị đẩy ra, đập vào mắt cô là bài trí trong nhà, Nguyễn Trà trông thấy một người phụ nữ thân hình gầy nhom, sắc mặt tái nhợt không chút sắc hồng nằm ở trên giường. Nhìn còn trắng hơn so với lần đầu gặp Úc Chỉ Ngôn, rất khó khiến người khác tin rằng kia là người sống.
Úc Chinh thấy Nguyễn Trà chú ý tới lá bùa dán ở trong phòng không khỏi kinh ngạc, hai mắt lóe lên, ông ta tựa hồ có chút tự tin, nha đầu này có vẻ hiểu biết khá rộng.
Trong nhà đặt nhiệt độ khoảng 26 độ vốn nên làm người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng Nguyễn Trà vừa mới vào phòng liền cảm thấy khí lạnh bốn phía, loại lạnh lẽo đó chạy dọc theo mạch máu truyền tới các chi, gây cho người ta ảo giác đang ở một bãi tha ma.
Úc Chinh nhìn người trên giường một chút, rồi lại quay đầu nhìn Nguyễn Trà, ánh mắt trầm xuống:c"Cô không khóc không nháo, cả đường đi vô cùng phối hợp rốt cuộc là có dự tính gì?"
Lời vừa nói ra, trên tường đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, theo dõi một biệt thự ở khu Tây, trên mặt Úc Chinh mang nét cười ngông cuồng, tự đắc:c"Nhưng cô có thể tính toán gì chứ? Cho rằng không khóc không nháo thì sẽ không phải chịu khổ, cho rằng kéo dài thời gian thì bọn họ có thể định vị được tín hiệu GPS trên người cô?"
Lúc khống chế người, Úc Chinh vốn muốn để thủ hạ tiêm thuốc mê cho Nguyễn Trà nhưng cô quá yên tĩnh, có thể đã nhận ra chính mình chạy không thoát, từ bỏ dãy dụa, hiểu chuyện khiến cho người khác thật vui mừng.
Nếu nha đầu này hiểu chuyện, ông ta cũng không cần hao tổn nhiều thủ hạ như vậy, khả năng bản vệ bắn ngược của hệ thống năm đó ông ta cũng từng trải nghiệm qua mấy lần.
Úc Chinh hoàn toàn không lo lắng Nguyễn Trà có thể chạy ra khỏi trận pháp trong phòng, năm đó lão bất tử che dấu cả nhà Nguyễn Trà rất nghiêm ngặt nhưng không phải sau cùng bọn họ vẫn không thuận theo mà trở về Lương gia sao?
Ông ta hạ mi mỉm cười, mang theo Nguyễn Trà đến trước màn hình lớn:c"Nhìn đám ngu xuẩn đang lục soát ở kia đi, chỉ một khắc sau bọn chúng có thể thấy màn pháo hoa rực rỡ tôi cố ý chuẩn bị cho chúng."
1s
10s
30s...
Nụ cười trên mặt Úc Chinh cứng lại, không thể tin được nhìn màn hình, trơ mắt thấy bọn cảnh sát không thu hoạch được gì rối rít rời khỏi biệt thự.
Theo kế hoạch ban đầu, ông ta sẽ hoàn thành kiệt tác vĩ đại nhất cuộc đời mình khi vụ nổ xảy ra, trong khói lửa sáng rực, ngồi bên chờ Dĩ Nhu tỉnh lại.
"Boom."
Úc Chinh quay đầu thấy Nguyễn Trà luôn duy trì bình tĩnh giờ lại đang cười khanh khách, bom mới vừa rổi hiển nhiên là do Nguyễn Trà phát ra.
Nguyễn Trà nghiêng đầu cười, giọng nói trong trẻo:"Không nổ đâu, Úc Chinh tiên sinh ạ. Có ngạc nhiên không?"