Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đầu tiên ở thị trấn nhỏ, cả hai người Lương Tồn Cẩn và Phó Thầm đều ngủ một giấc rất ngon, dù sao thì cả hai đều đã từng trải nghiệm cuộc sống trong biệt thự trên núi, tất nhiên đều hiểu được ý nghĩa của bốn chữ yên tĩnh tự nhiên.

Nhưng không giống như biệt thự trên núi mà bọn họ từng ở, viện của nhà họ Nguyễn khiến tất cả mọi người tận hưởng sự thư thái từ thể xác đến tận tâm hồn, cả hai bọn họ gần như vừa chạm vào gối, liền lập tức chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai.

Những bạn bè sống ở thị trấn nhỏ có quan hệ tốt với cha mẹ Nguyễn nghe tin nhà bọn cô đã quay về, một đám người đem nào là rau dưa, trái cây, thức ăn nấu sẵn,…đến thăm, trẻ con cũng theo tới, thậm chí liếc mắt một cái đã nhận ra Lương Tồn Cẩn, náo loạn đòi ký tên.

Về phần Nguyễn Trà cùng Phó Thầm, là hai tiểu bối nhỏ tuổi nhất, bị các trưởng bối vây lại ở giữa, hỏi thăm từ kết quả học tập đến dự định tương lai học trường đại học nào, rồi lại hỏi từ tương lai học trường đại học đến kế hoạch tốt nghiệp.

Nguyễn Chính Phi đang gϊếŧ cá ở trong viện, nhìn thấy nụ cười cứng đờ trên mặt của Nguyễn Trà, cười ha hả đổi đề tài, sau đó bí mật xua tay để hai người Nguyễn Trà cùng Phó Thầm hai mau chuồn đi.

Nguyễn Trà nhận được chỉ dẫn của Nguyễn Chính Phi, rồi đưa tay OK, đưa Phó Thầm bí mật chạy ra từ cửa sau của viện đi ra ngoài, “Phó Thầm, em nói cho anh biết, cũng may, các cô chú thường đến đều đã rời khỏi thị trấn cả rồi, nếu không hai chúng ta thật sự không thể chạy trốn được."

“Đặc biệt là anh.” Nguyễn Trà nói xong, chỉ vào sân bóng rổ trước mặt, “Nói không chừng có thể bị mấy người đó gọi đi chơi bóng rổ cùng đó.”

Nhắc đến bóng rổ, Nguyễn Trà lại nhịn không được mà nghi ngờ trình độ của mình.

Sau khi Nguyễn Trà từ căn cứ Kim Đào trở về, đã tra Baidu một chút các trưởng bối trước khi đến thị trấn ở bên ngoài làm gì, sau khi gặp chú Davy thì đã trải qua một kinh nghiệm, Nguyễn Trà liền suy nghĩ, nói không chừng mấy chú chơi bóng rổ rất giỏi đã từng là huấn luyện viên bóng rổ đó nha! Như vậy cô lúc nào chơi cũng thua là rất bình thường nha!

Sự thật chứng minh, mấy chú thật sự tra được trên Baidu Bách Khoa, nhưng không có ai liên quan đến huấn luyện viên bóng rổ, nhìn thông tin của bọn họ, Nguyễn Trà đang ôm một chút may mắn, không thể không thừa nhận, trình độ chơi bóng rổ của cô xác thật rất kém.

Phó Thầm nhìn theo hướng Nguyễn Trà chỉ, nhìn thấy một sân bóng rổ nhỏ vây quanh bãi đất phẳng ở bên phải của con đường lớn nằm chính giữa, có vài ngọn núi ở phía dưới, anh nhớ Nguyễn Trà ngày hôm qua có nói, có một trang trại ngựa nhỏ ở trên đó.

Nói đến, Phó Thầm luôn cảm thấy hai bên đường được quy hoạch không hài hòa lắm, bên phải có sân bóng rổ và trang trại ngựa, ngoài ra còn có căn cứ nuôi Tam Hàm Ngư trồng cải trắng mà nhiều người muốn mua, mà bên trái, ngoại trừ một cái hồ, thì chỉ có ba cái viện.

Đương nhiên, không hài hòa thì cũng chỉ là không hài hòa mà thôi, lúc ở có thể hưởng thụ cuộc sống là được rồi, Phó Thầm chỉ đơn giản nhìn vào biểu cảm của ba người nhà họ Nguyễn, là có thể biết rằng họ rất thích phong cảnh xung quanh nhà mình.

Anh nghĩ đến việc Nguyễn Trà nói ngày hôm qua cô sẽ gửi mấy cái mô hình qua bưu điện để chuyển chúng đến Nam Thị, không khỏi nhìn về phía Nguyễn Trà đang ngồi trên bãi cỏ nghiên cứu máy chơi game, “Trà Trà, sau này em có muốn về đây sống không?”

“Muốn nha.” Nguyễn Trà lắp pin năng lượng mặt trời đã sạc đầy vào máy chơi game, không chút do dự trả lời câu hỏi của Phó Thầm, “Nhưng chắc là phải đợi khi già rồi mới về nghỉ hưu, không nên về khi mới tốt nghiệp được mấy năm.”

Nếu sau này cô quyết tâm trở thành một bác sĩ tâm lý, không thể sống trong một thị trấn nhỏ mà rất ít người biết đến, không thể bệnh nhân không tìm được bác sĩ.

Nguyễn Trà nói xong, lại vẫy tay, “Phó Thầm, anh tới xem nè, máy chơi game đã khởi động được rồi, chúng ta xem những trò chơi mà ông em thường chơi một chút đi.”

Nghe vậy, Phó Thầm tiến lên, cúi xuống trước mặt Nguyễn Trà, độ cao vừa đủ để che chắn cô dưới bóng của anh, ngăn ánh mặt trời chiếu xuống người Nguyễn Trà.

Chờ Phó Thầm điều chỉnh tốt độ cong lưng của mình, trước mắt anh lóe lên, rồi sau đó, một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu anh, một mảnh bóng râm.

Ngay sau đó, dường như có một mùi thơm rất nhẹ quanh quẩn giữa chóp mũi của anh.

Nguyễn Trà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Phó Thầm, chỉ vào chiếc mũ rơm rất to đang che trên đầu hai người họ, “Phó Thầm, anh cao quá, anh với em ngồi gần lại đi, rồi cùng dùng chiếc mũ rơm này chắn nắng.”

Không thể không nói, Nguyễn Trà lấy ra một chiếc mũ rơm rất to.

Xét cho cùng thì Vệ Kiểu lúc ấy đã ước chừng làm ra một cái mũ rơm đủ che cho cả ba người nhà họ, bây giờ dưới chiếc mũ rơm chỉ có hai người Nguyễn Trà và Phó Thầm, dư sức che đủ.

Phó Thầm bị đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của Nguyễn Trà nhìn chằm chằm, tim bỗng chốc đập nhanh hơn, tư thế của hai người trước đó một người thì cúi đầu một người thì ngẩng đầu, khiến khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được rút ngắn.

Anh cố gắng đè xuống cảm xúc rung động, gật đầu đồng ý, rồi sau đó thuận theo cách của Nguyễn Trà, ngồi xuống bên phải Nguyễn Trà, lại đưa tay lên giúp dựng thẳng mũ rơm.

Sau khi ngồi dưới mái che của mũ rơm, hai người cùng nhau cúi đầu nhìn xuống màn hình, trên màn hình chỉ to bằng một bàn tay, có một cái icon, trên đó vẽ một lâu đài và mấy ngôi sao treo lủng lẳng.

Nguyễn Trà vươn ngón trỏ ra, nhấn một phát lên cái icon.

Trong phút chốc, ánh sáng màu bạc lóe tung lên trên màn hình, vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống, cả màn hình nhuộm đầy những mảnh vụn của ngôi sao, ngay sau đó một tòa lâu đài cổ nhỏ nổi lên ở chính giữa, màu sắc từ dưới lên trên chuyển từ xám sang trắng, khi cả lâu đài cổ đã chuyển sang màu trắng, một loạt các tháp ngôi sao được thắp sáng lên.

Nguyễn Trà nhìn trước hình ảnh mắt, khẽ cau mày, cách bài trí của lâu đài cổ, làm soa lại không khác mấy so với những gì cô đã đặt ra trong phương án thứ ba của kế hoạch?

Do các yêu cầu sơ bộ trong phương án thứ hai của kế hoạch, các lập trình viên của công ty đều đã hoàn thành công việc, Nguyễn Trà đã dành thời gian để thêm một số yêu cầu và đề xuất phương án thứ ba của kế hoạch, trong đó có bày ra biểu tượng của lâu đài nhỏ.

Phương án thứ ba của kế hoạch vừa được phát hành vào tuần trước, chưa kể đến các lập trình viên trong công ty, Nguyễn Trà trước đó thậm chí còn không cho Phó Thầm xem, nhưng bây giờ, biểu tượng được thiết kế lại bị trùng?

Nguyễn Trà không phát ra một âm thanh, hết sức chăm chú nhìn màn hình, chuẩn bị để xem ông của cô đã chơi trò chơi nào trên thị trường.

Bởi mấy năm rồi không đυ.ng vào máy chơi game, màn hình vẫn bị đứng ở trang lâu đài cổ một thời gian dài, thanh tiến trình đang dùng tốc độ rùa bò mà tăng lên dần từ 31%.

Sau khi Lương Tồn Cẩn ký tên xong ra tới liền thấy Nguyễn Trà và Phó Thầm ngồi bên cạnh nhau, trên đầu hai người trên cùng đội một mũ rơm rất to.

Là anh trai Lương Tồn Cẩn phải mím môi thừa nhận rằng anh ta có chút ghen tỵ.

Nguyễn Trà vừa trở về liền đưa tiểu Phó Thầm đi xem phòng mấy đồ vật được cất giữ trong phòng chứa đồ, bây giờ lại trộm đưa người ta đến đây an nhàn hưởng thụ!

Hai tay của anh ta chống nạnh, gân cổ lên hét lớn về phía hai người, “Em gái yêu quý, em trai yêu quý, mau quay về đi, bữa trưa đã sẵn sàng rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ bay về Nam Thị, hai đứa đừng chơi nữa!”

Phó Thầm: “……”

Hai từ em trai, trực tiếp mang anh quay trở lại điểm xuất phát.

Nguyễn Trà thấy máy chơi game load nãy giờ vẫn không xong, liền cởi mũ xuống, lại vỗ vỗ cánh tay của Phó Thầm, “Chúng ta về ăn cơm trước đi, mẹ em hôm qua đã chuẩn bị bắp cải luộc, anh về nếm thử mà xem, ăn rất ngon.”

“Lần tới bọn Giai Giai tới, em cũng sẽ nhờ anh làm một lần nữa, lại dẫn mấy cậu ấy qua trang trại ngựa chơi.” Nguyễn Trà luôn nhớ những gì đã hứa với Hoàng Giai Giai lúc đó, những chuyện đã hứa với chị em tốt, chắc chắn phải làm được.

Phó Thầm gật đầu với tâm trạng phức tạp, lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Tồn Cẩn đang đứng ở phía trước với vẻ mặt cười xán lạn, anh đột nhiên cảm thấy nụ cười của Lương Tồn Cẩn thật chói mắt.

Đường trở về viện, có chút hẹp, Phó Thầm đi đầu, Nguyễn Trà đi theo sau Phó Thầm, hết lần này đến lần khác liếc nhìn trang chiếu trên giao diện trò chơi.

Khi Nguyễn Trà vừa mới bước chân vào viện, thanh tiến trình load chậm như rùa bò nhanh chóng đột phá thành công rào cản 99% và load đến 100%.

Hai mắt của Nguyễn Trà sáng lên, đang định kéo cánh tay của Phó Thầm cho anh xem đầu tiên, nhưng ai mà ngờ được, ngay sau đó, một đám bông tuyết lớn bao phủ toàn màn hình.

Trong nháy mắt, màn hình trở nên trống rỗng, vốn còn một cái icon duy nhất sót lại cũng biến mất.

Nguyễn Trà: “???”

Mới vừa khởi động máy được liền bị nhiễm virus?

[Bạn học Nguyễn Trà, bổn hệ thống vừa mới tra một chút, máy chơi game trong tay cô là sản phẩm của một vị diện công nghệ cao, không thuộc về vị diện hiện tại.]

[Nếu chưa được xử lý thông qua những trung gian như thương thành của hệ thống, nếu trực tiếp xuất hiện ở các vị diện có trình độ công nghệ thấp hơn, tất cả các chức năng sẽ bị loại bỏ bởi quy tắc của vị diện.]

Nguyễn Trà: “……”

Đợi cả nửa ngày, thương thành của hệ thống lại kiếm lời bằng cách làm trung gian à?

Chờ một chút, Nguyễn Trà cầm chặt máy chơi game, chìm trong suy nghĩ.

Điểm quan trong phải là ——

Ông nội của cô lấy máy chơi game từ vị diện công nghệ cao ở đâu vậy?

Cho đến khi bọn họ rời thị trấn nhỏ và trở về Nam Thị, Nguyễn Trà không đoán làm cách nào mà ông nội cô có thể lấy được máy chơi game.

Nguyễn Trà đang trong tình trạng không liên lạc được với ông nội, chỉ có thể đặt câu hỏi nan giải trong lòng, sẵn sàng hỏi lại khi có cơ hội.

Vào ngày thứ bảy cuối cùng của tháng ba, lễ hội hàng năm tại khuôn viên trường Nhị Trung của Nam Thị khai mạc long trọng.

Các bạn học sinh năm nhất năm hai, từng người một đều bận rộn trong các lớp học của mình, một số học sinh năm ba và phụ huynh của họ cũng đến trường để chung vui.

Ánh mặt trời từ tầng mây chiếu xuống, dọc theo những kẽ lá, phản chiếu ánh sáng trong ao rất đẹp, nhìn thoáng qua có thể thấy những lá cây rụng đầy hai bên đường sỏi đá.

Ba người Nguyễn Trà, Hứa Nam, Hoàng Giai Giai, mỗi người cầm một ly trà trái cây, theo dòng người đến ngôi nhà ma ám trong lớp 10 của năm hai.

“Trời ơi, Từ Thâm thật sự ngồi sau bàn thống kê, mặt trời mọc ở đằng tây à?” Hoàng Giai Giai nhìn dòng người xếp hàng mênh mông phía trước, sau đó nhìn các bạn nữ không nhiều lời liền quét mã thanh toán, lại chép chép miệng, “Nhưng cậu ta thật sự là một chiêu bài sống của lớp 10 nha.”

Số tiền kiếm được của mỗi lớp trong lễ hội ở khuôn viên trường sẽ được mang ra ngoài quyên góp dưới danh nghĩa của lớp đó, có thể chơi vui vẻ, lại vừa có thể giúp người khác, sự nhiệt tình của các học sinh tự nhiên tăng cũng lên nhiều.

Mà nhà ma của lớp 10, Tạ Trường An phụ trách ghi lại danh sách các bạn học đăng ký chơi nhà ma, Từ Thâm đang ngồi sau bàn tận lực quét mã thanh toán, dựa vào khuôn mặt đẹp trai thu hút một đống người mến mộ chạy tới chơi nhà ma.

Nguyễn Trà ném cốc trà trái cây đã uống xong vào thùng rác, đồng tình mà đáp lại, “Cậu nói không sai, Thần tài của lớp các cậu.”

Nói đến, lần trước cô nhìn thấy Từ Thâm, có lẽ là trên đường đi ra cửa sau để lên xe về nhà cùng với Phó Thầm, một cuộc gặp gỡ rất xấu hổ.

Khi ba người đang xếp hàng cùng nhau nói chuyện phiếm, đột nhiên bọn họ nghe thấy giọng của Quý Phi Dương, “Nguyễn Trà, Hoàng Giai Giai, Hứa Nam, chúng tôi tới rồi đây!”

Nguyễn Trà quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Phi Dương đang chạy tới chỗ cô, Phó Thầm đi theo phía sau, Tạ Tuy, người luôn thích ngủ, hiếm khi thấy tỉnh, tay cầm đang một phần viên bạch tuộc nhỏ, một con mực nướng, một ly trà sữa, chậm rãi đi theo cuối cùng.

“Ba người các cậu cũng tới chơi à?” Nguyễn Trà có chút kinh ngạc hỏi.

Nghe vậy, Phó Thầm lắc đầu, “Quý Phi Dương muốn chơi, anh với Bao Ngủ chờ mọi người ở cửa, sau đó chúng ta lại đi xem các hạng mục khác của lễ hội trong khuôn viên.”

Sau khi cả nhóm nói chuyện phiếm vài câu, đến lượt của nhóm ba người của Nguyễn Trà.

Hoàng Giai Giai lấy ra ba số thứ thự từ cái hộp phía trước mặt của Tạ Trường An, “Nguyễn Trà, Hoàng Giai Giai, Hứa Nam, 46, 57, 59.”

Nhìn thấy ba người Nguyễn Trà, Từ Thâm vốn lười lên tiếng cuối cùng cũng nâng mắt nhìn sang.

Kỳ thật anh ấy đã nhìn thấy Nguyễn Trà vào sáng sớm, cuối tuần không ngủ ở nhà mà chạy tới đây, hoàn toàn là vì ngày hôm qua ở lớp đàn nghe thấy Tạ Trường An nói Nguyễn Trà cũng muốn tới.

Từ Thâm cảm thấy anh ấy chắc là trúng phải ma chướng gì đó rồi, bị người ta làm lơ mấy tháng, vẫn cứ ba ba tiến tới, cũng chỉ có bị bệnh mới làm vậy.

“OK.” Tạ Trường An ghi vào giấy xong, như lệ thường nói ra yêu cầu, “Có tổng cộng bốn cấp độ trong ngôi nhà ma ám, khi các cậu lấy được huy hiệu của bốn cấp độ là được thông qua, hiện giờ người lấy được huy hiệu trong thời gian ngắn nhất, để tôi coi…… 12 phút 31 giây, lấy được ba cái huy hiệu.”

Trước khi mở cửa đi vào, Tạ Trường An lại nói thêm một câu, “Nguyễn Trà, ba người các cậu ở nhóm A đi qua cửa này cùng nhóm B ở phía sau cánh cửa, là hai nhóm cạnh tranh với nhau, các cậu cố lên nha!”

Nguyễn Trà gật gật đầu, kéo cánh tay Hoàng Giai Giai và Hứa Nam, ba người họ tỏ ra tự tin, “Giúp các cậu lập kỷ lục trong thời gian ngắn nhất.”

“Nguyễn Trà.” Từ Thâm thấy Nguyễn Trà vẫn không để ý đến mình thì nhịn không được gọi người lại, “Qua kỳ thi giữa kỳ tôi sẽ chuyển lên lớp 1.”

Giống như năm ba, năm hai cũng thi tháng, là nam chính trong sách, chỉ số IQ của Từ Thâm quả thực rất cao, sau một tuần ôn tập, liền từ không điểm đứng đầu từ dưới lên tăng lên đứng hạng 32 trong khối.

Rất có thể anh ta sẽ thăng lên top 20 sau kỳ thi giữa kỳ.

Nguyễn Trà bị gọi lại, nghe thấy Từ Thâm nói đến việc đến lớp một, giật mình, “Chúc mừng?”

Từ Thâm: “……”

Nói chúc mừng xong, Nguyễn Trà lịch sự mỉm cười, không nói chuyện với Từ Thâm nữa, trực tiếp đưa Hoàng Gia Gia và Hứa Nam đến nhà ma, hai nhóm đối đầu với nhau, nhóm A tuyệt đối không thể thua!

Tạ Trường An yên lặng quay mặt đi, cậu ta vẫn nhớ rõ lúc trước Từ Thâm làm Nguyễn Trà khó xử trước mặt cả lớp, chỉ muốn nói rằng, Nguyễn Trà làm rất hay nha!

Muốn vào nhà ma thì phải đi một nhóm, Quý Phi Dương không có nhóm nên phải gia nhập vào nhóm khác, đứng xem Từ Thâm nói chuyện với Nguyễn Trà, lấy khuỷu tay đυ.ng Phó Thầm một phát, hai mắt hiện rõ vẻ hóng hớt, “Phó Thầm, cậu thấy không? Tôi thấy chắc chắn Từ Thâm có ý với Nguyễn Trà, đã chuẩn bị sẵn sàng để tới lớp một rồi kìa.”

Phó Thầm đang tìm xem xung quanh có đồ ăn vặt gì ngon không, trước tiên mua một ít rồi chờ Nguyễn Trà ra.

Nghe vậy, âm thanh của anh không nhẹ không nặng trả lời, “Tới lớp một năm hai cũng không phải đi lớp một năm ba, cậu ta gặp lại Nguyễn Trà, cũng phải gọi một tiếng đàn chị.” Hơn nữa, anh lần trước đi trấn nhỏ, đã được dì Vệ Kiểu nhận là người một nhà rồi.

Từ Thâm có thể sánh được à?

Thái độ của Nguyễn Trà đối với Từ Thâm không tốt bằng đối với anh, không cần phải ăn dấm lung tung, dù cho đối mặt với nguy cơ có khả năng xảy ra, nhưng Phó Thầm vẫn cảm thấy bình thường, xét cho cùng thì Trà Trà vừa đáng yêu vừa xuất sắc, ai mà không thích cơ chứ.

Cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn vì tiếng la hét chói tai của các bạn học nữ phát ra từ nhà ma, các bạn học vây quanh xếp hàng bên ngoài lại tự nhiên như không nghe thấy gì cả.

Những tiếng la hét không ngừng, nhà ma được bố trí thành hai loại phong cách.

Nguyễn Trà ngay lập tức nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt của ma nữ áo đỏ bị mái tóc dài đen nhánh che lại, mỉm cười ngọt ngào, “Bạn học, cậu có thể giúp tớ lấy huy hiệu ra không? Rốt cuộc, đánh thật thì rất đau đó."

Ma nữ áo đỏ: “……”

Ba phút sau, ba người Nguyễn Trà, Hoàng Giai Giai, Hứa Nam gặp nhau ở cửa, mỗi người đều có một huy hiệu nằm trên tay, Nguyễn Trà chỉ vào cửa ải thứ tư, nơi tiếng hét không ngừng vang lên, “Chúng ta giúp gia đình huy hiệu đoàn tụ nhé?”

Hoàng Giai Giai là người đầu tiên đồng ý, ngay sau đó chịu trách nhiệm dẫn đường đến cửa ải thứ tư.

Có rất nhiều ma ở cửa ải thứ tư, ma treo cổ, ma không đầu, ma bị hủy dung, mặc dù trong lòng các bạn học biết rằng tất cả những bóng ma mà họ nhìn thấy đều do học sinh cosplay, nhưng trong không gian chật hẹp đen kịt, dính đầy tương màu đỏ, tiếng khóc thút thít, từng cơn gió âm u vẫn khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Huhuhuhuhu, các cậu ai là người cứ đòi đến đây chơi, sợ chết tui rồi, ai chạm vào cơ quan khiến cửa khóa mất rồi kìa huhuhuhu.”

“Nhược Băng, không phải cậu từng học đánh tán thủ* sao, đánh đi, mau đánh đi.”

*Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Đường Nhược Băng run rẩy đứng trên ghế đẩu, cố gắng bỏ qua mấy cái đυ.ng chạm của những con ma, tính tình cô ấy thật sự có chút tùy tiện , nhưng rất sợ ma, thấy bạn học thúc giục, suýt nữa khóc thành tiếng, “Là các cậu nài nỉ tôi bắt tôi tới đây, tự các cậu đánh đi!”

Các bạn học lớp 10 rất thích đùa, thấy mấy người này lá gan nhỏ như vậy, trong lòng rất hưng phấn, diễn đến nghiện luôn rồi, giương nanh múa vuốt vây quanh mấy người họ, “Tới đây chơi đi, tới đây chơi đi~~~”

“A a a a!!!!”

Nguyễn Trà sửng sốt trước tiếng kêu xé trời, thành thạo nhập mật mã vừa nghĩ ra được vào ổ khóa cửa, đẩy cánh cửa bị khóa ra.

Cửa bị đẩy ra, vừa lúc đυ.ng phải cái ghế đẩu, Đường Nhược Băng muốn xuống ghế, vừa bước chân xuống, lại bị cửa đυ.ng trúng, ngã về phía sau, “A a a a, ma a! Chúng mày tránh ra cho tao!”

Nhìn thấy có người ngã về phía mình, Nguyễn Trà vươn cánh tay ra, ôm lấy người, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Đường Nhược Băng đang lấy một tay che mắt, một tay khác thì đánh loạn xạ.

Những người ở trong phòng vốn là học sinh lớp 10, bọn họ đều quen biết Nguyễn Trà và Hoàng Giai Giai, nhưng không đợi bọn họ đi lên “Nhận thân”, liền trơ mắt nhìn Hoàng Giai Giai xô ngã một con ma không đầu, Nguyễn Trà dùng một tay chế trụ một con ma có lưỡi dài.

Còn sót lại một con duy nhất · ma bị hủy dung: “……”

Ma bị hủy dung nhìn các đồng đội của mình đã game over, đưa mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam có vẻ vô hại, vươn đầu lưỡi, làm một biểu cảm khủng bố dọa người , “Hù ————”

Hứa Nam người vẫn luôn nhút nhát sống hướng nội, nhưng mà người nhút nhát, nhìn thấy những thứ không khoa học tồn tại, giống như ma, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến những con ma rất đáng sợ trong mắt đám người Đường Nhược Băng, lấy huy hiệu treo trên tường xuống mà không cần phải liếc mắt.

Ba con ma: “……”

Ba người tới đây để đập phá hiện trường à!!!

Nguyễn Trà cúi đầu nhìn Đường Nhược Băng đang nhắm chặt con mắt, trong chốc lát, nảy sinh ý xấu vươn tay sờ lên mặt cô ấy, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi: “Tiểu mỹ nữ, cậu đang nhào vào ngực ai vậy?”

Đã quen nhìn Đường Nhược Băng rất tùy tiện trong câu lạc bộ tiếng Anh, Nguyễn Trà trong lòng không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng sợ sệt, nhút nhát của cô ấy.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Nhược Băng mở mắt ra, ngay sau đó, bắt gặp mắt hạnh đang cười của Nguyễn Trà, lại chú ý đến tư thế của hai người, hai má lập tức đỏ bừng, đỏ ửng từ tai lan đến tận cổ, cả người hoảng loạn đứng thẳng dậy

“Nguyễn Trà?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Trà lắc lắc huy hiệu trong tay, “Ba cái thiếu một, cám ơn các cậu đã giúp chúng tôi giữ lấy, chúng tôi đi trước hoàn thành nhiệm vụ, tạm biệt.”.”

Đường Nhược Băng bị bỏ lại ngẩn ngơ nhìn ba người họ rời đi, quay đầu lại, thì lại nhìn thấy ba con ma, đôi mắt bỗng dưng trợn to, đóng cửa lại điên cuồng chạy vội tới, “A a a a, Nguyễn Trà, các cậu từ từ đợi tôi a!!!”

Năm phút sau, ba người Nguyễn Trà, mang theo bốn cái huy chương cùng ba người của nhóm B, dưới ánh mắt ngạc nhiên của những người bên ngoài, cùng xuất hiện ở cửa của nhóm A.

Hoàng Giai Giai đem bốn cái huy hiệu trước mặt để trước mặt Tạ Trường, hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, “Mau nhìn xem thời gian đi, xem thử có phá kỷ lục không?”

“Phá, phá.” lần đầu tiên Tạ Trường An thấy có người dìu già dắt trẻ ra hết luôn, “Tám phút 22 giây, hiện tại xếp thứ nhất trong số tất cả những người đã chơi.”

Từ Thâm lười để ý đến thời gian qua ải, nhìn Nguyễn Trà, muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng, “Này, Nguyễn Trà ——”

“Trà Trà, kem vừa mới mua.” Phó Thầm không nhanh không chậm tiến lên, chuẩn bị đưa cây kem mua ở quầy đồ ăn cho Nguyễn Trà, nói xong quay đầu nhìn Từ Thâm, lịch sự chỉnh tề mà sửa lại giùm, “Đàn em Từ Thâm, lần sau nhớ phải gọi là đàn chị, đừng gọi thẳng tên như vậy.”

Từ Thâm: “……”

TMD anh khắc tôi à!

Hôm trước khi học tập ở nhà họ Lương, Phó Thầm quan sát thấy ba người nhà họ Nguyễn đều rất thích ăn kem, sợ kem mua quá sớm bị tan, liền đứng chờ ở trước quầy, Nguyễn Trà vừa đi ra liền nhờ bạn học làm một cây, không ngờ trên đường trở về, lại cho Từ Thâm cơ hội mở miệng.

“Cảm ơn anh, Phó Thầm.”

Nguyễn Trà nói cảm ơn xong, định vươn tay nhận lấy cây kem, nhưng mà ——

Lần đầu tiên, tay không nâng lên được.

Nguyễn Trà cúi đầu, sau đó nhàn nhạt liếc nhìn Đường Nhược Băng đang nắm chặt cổ tay mình, mím môi, “Cứ nắm vậy tôi sẽ thu phí.”

Nghe Nguyễn Trà nói vậy, đột nhiên Đường Nhược Băng hoàn hồn lại nhanh chóng buông tay cô ấy ra và nói xin lỗi, cô ấy sợ ma từ nhỏ, nhất thời bị bạn bè lôi kéo, liền muốn tới rèn luyện lòng can đảm.

Hơn nữa, trong nhà ma toàn là người hóa trang thành, Chắc không có gì ghê gớm đâu, ai mà biết được rằng lớp 10 lại chơi đến nghiện như vậy.

Đường Nhược Băng nghĩ lại lúc cô ấy không đứng vững, dáng vẻ ngã vào trong lòng của Nguyễn Trà, trên mặt liền xấu hổ không thôi, quá mất mặt!

Cổ tay của Nguyễn Trà được tự do, giơ tay lấy kem từ trong tay của Phó Thầm, vui vẻ xúc một muỗng, dọa xong mấy con ma, có thể ăn một ngụm kem, cuộc sống thật tươi đẹp nha!

Sau khi ăn kem xong, Nguyễn Trà đột nhiên cảm thấy, Phó Thầm quả thực khiến cô rất rất thích!

Tốt.

Nguyễn Trà lén lút nhìn ngắm Phó Thầm, lặng lẽ nuốt viên kem tan chảy trong miệng, cô vừa mới nghĩ trong đầu, sao có thể hình dung được như vậy?

Về phần Phó Thầm, anh không để ý Nguyễn Trà len lén liếc nhìn anh, thấy Nguyễn Trà rất thích kem, cũng không khỏi cong cong khóe môi, mặt mày chứa đầy ôn nhu.

Sau khi Đường Nhược Băng đứng xem vài giây, rút trong túi ra một tấm thẻ vàng, không nói một lời liền đưa cho Nguyễn Trà, “Nguyễn Trà, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi trong nhà, coi như đây là quà trả ơn, chúng ta hẹn gặp lại.”

Dứt lời, Đường Nhược Băng đưa tay kéo hai người bạn học một là hoa si của Phó Thầm một là hoa si Từ Thâm trực tiếp rời đi, si mê bọn họ có ích à!

Si mê bọn họ không bằng si mê Nguyễn Trà, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!

Nguyễn Trà cúi đầu lật xem cái thẻ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhất thời 囧.

[Thất Mang Tinh · thẻ giới hạn phần ăn cho tình nhân]

Cậu có giữ thẻ giới hạn Lễ Tình Nhân cho đến bây giờ, chỉ vì muốn tặng nó cho tôi???

Phó Thầm vô tình quét qua, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm thẻ, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, định nói gì đó, nhưng đột nhiên bị người khác cắt ngang.

“Bạn học Nguyễn Trà !” Một nam sinh mặc đồng phục của Nhị Trung chạy tới, vì chạy vội nên trên mặt đầy mồ hôi, “Cha cậu đang ở đây, nhưng nghe nói rằng ông ấy bị ô tô riêng đâm ở cổng sau của trường ……”

Nguyễn Trà nghe được một nửa, trực tiếp nhìn về phía Phó Thầm đang ở gần cô nhất, giọng điệu rất gấp, “Các cậu chơi trước đi, tôi đến cổng sau xem sao, lập tức sẽ quay lại.”

Đúng là trên người của lão cha có áo phòng hộ, sẽ phòng được nếu người khác cố ý làm hại, một khi người khác vô tình lái xe đυ.ng vào, áo phòng hộ sẽ trở nên vô dụng!

Nói xong, Nguyễn Trà trực tiếp chạy ra cổng sau, nhanh đến mức Phó Thầm ở một bên còn không kịp đuổi theo, đành trơ mắt nhìn Nguyễn Trà biến mất từ trong đám người.

Khi Phó Thầm đang định chính nhấc chân tiếp tục đuổi theo Nguyễn Trà, quay đầu lại liếc nhìn bạn học đến báo tin, theo bản năng hỏi một câu, “Chuyện cậu vừa nói? Là nghe ai nói vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »