Vị trí nhà của Nguyễn Trà, so với thị trấn sôi động phía trước, như bị chia thành hai thế giới, một nơi thì yên tĩnh một nơi thì ồn ào, có thể nói, nếu không phải chỉ cách thị trấn chưa đầy mười phút lái xe, có thể nói nhà của Nguyễn Trà sống trên núi.
Tuy nhiên vì nửa sau đoạn đường không thấy nhiều người, chung quanh cũng không có cây cao chắn ngang nhưng Lương Tồn Cẩn chắc rằng vừa rồi mình không bị hoa mắt.
Anh ta không tin có ma quỷ, quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy trên con đường bọn họ từng đi qua, sắp chạy đến hai ngã rẻ, ngã đi bên phải, dẫn đến lưng núi, trên núi vẫn như cũ có một cái sân lúc nãy anh ta đã thấy, ngã đi bên trái, chính là đường mà bọn họ đang lái theo.
Lương Tồn Cẩn dụi dụi mắt, hai con đường chói lọi hiện rõ lên trước mắt anh.
“……”
Anh bị hoa mắt thật rồi à?
Con đường bên trái bằng phẳng, một bên đường có cái hồ nước, trên hồ có một cái cầu gỗ và một cái đình hóng mát, một bên là một tòa nhà với ba cái viện nhỏ có tường màu trắng lát ngói đen, so với biệt thự, sân nhà không được tính là quá to, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, hơn bảy tám người sống trong đó cũng đủ.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Chính Phi chỉ vào cái hồ phía trước, “Tồn Cẩn, Phó Thầm, nếu hai con thấy rảnh rỗi nhàm chán, thì đến cái hồ phía trước câu cá, ngày thường mấy con cá con đều do chú chăm sóc, nhưng nửa năm nay chưa về, lần trước về thì tụi nó đã rất to rồi, trong nhà mồi với cần câu đều có hết, các con cứ xem rồi lấy đi.”
“Nhưng nhiệt độ trong thị trấn vẫn như trước có hơi lạnh, mấy con cá sẽ không thích ngoi đầu lên, chắc có khả năng câu không được nhiều.”
Nguyễn Chính Phi vừa dứt lời, mấy con cá koi mập mạp trong hồ bắt đầu nhảy lên, trong nháy mắt, lại ngoi xuống.
Nguyễn Chính Phi: “……”
Các ngươi không thể cho thời tiết một chút mặt mũi à?
Nghe vậy, hai mắt Lương Tồn Cẩn sáng lên, anh ta muốn đi lên xem xem ngã rẽ, song vẫn hỏi Phó Thầm một chút có thấy hay không.
Chẳng lẽ mình bị hoa mắt thật?
Sau khi có kế hoạch trong lòng, Lương Tồn Cẩn ngầm đưa ra những gợi ý cho Phó Thầm.
Nhưng rất bất đắc dĩ, Phó Thầm, đang rất vui khi được Vệ Kiểu coi như người nhà, trực tiếp làm lơ ánh mắt ám chỉ của Lương Tồn Cẩn, “Chú Nguyễn, giúp mọi người dọn dẹp sân nhà trước, dù sao chúng ta chiều chủ nhật mới về lại Nam Thị, nếu muốn câu cá, cũng còn nhiều thời gian.”
Nghe thấy Phó Thầm nói, Nguyễn Chính Phi gật đầu, đẩy mấy vali của một nhà ba người vào trong sân, “Cũng đúng, chúng ta đi xem cái sân trước, cũng phải nói đến, ở trong trấn, cũng không tệ lắm so với Nam Thị đâu, các con không cảm thấy không khí rất trong lành sao? Hơn nữa trong thị trấn cái gì cũng có, bình thường không có việc gì thì chạy máy điện đi vào.”
Lương Tồn Cẩn quay đầu nhìn lại ngã rẽ lần nữa, vẫn như cũ có hai ngã, anh ta chỉ có thể thừa nhận là mình bị hoa mắt, gãi gãi đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Nguyễn Chính Phi, “Không khí trong lành như ở Nam Thị, đặc biệt là vị trí chúng ta đang đứng, hít thở không khí trong lành hơn cả thị trấn vừa rồi.”
Trong quá trình cả nước giám sát môi trường, chất lượng không khí Nam Thị vẫn luôn xếp hạng hàng đầu, mà Lương Tồn Cẩn bởi vì đóng phim, nên trời nam biển bắc đều đi qua, cảm nhận được rất rõ ràng.
Ba người Nguyễn gia ở trong trấn nhỏ, được bao bọc quanh bởi núi, nhưng không khí lại trong lành hơn núi sâu rừng già nơi anh ta đến lần trước, hít thở thôi cũng làm người khác thoải mái.
Nguyễn Trà chỉ vào cái viện thứ ba ở mặt sau của sân, giới thiệu với Phó Thầm, “Đó là chỗ mà ông Dương sống, sau khi ông ấy về Nam Thị, viện vẫn được dọn dẹp.”
Nói xong, lại chỉ vào hai cái viện phía trước, “Chỗ em ở là viện thứ hai, viện thứ nhất cha mẹ dùng để ươm giống.”
Phó Thầm giương mắt lên nhìn nhìn, thấy kích thước cửa ba gian nhà đều giống nhau, giống loại nhà tứ hợp viện* đơn gian, “Mấy cái viện đều do nhà em xây à?”
* Tứ hợp viện hay còn gọi là nhà Tứ gian là một kiểu nhà cấp bốn kiểu Trung Hoa. Đó là mô hình nhà cổ của người Hoa với bố cục xây dựng xung quanh khu vườn theo bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc. Thông thường, nhà chính tạo Bắc hướng Nam, nhà ngang hướng Đông – Tây và nhà đối diện nhà chính.
“Đây là do ông nội em xây lên, được cha em sửa sang lại, cha em nói ban đầu xây ba cái viện là muốn, một viện cho ông nội, một viện cho ba mẹ, còn lại một viện……” Nguyễn Trà nói được một nửa, cảm thấy nếu tiếp tục nói không tốt cho lắm, thoáng dừng một chút.
Nhưng không đợi Nguyễn Trà tìm ra từ để nói, David, đi cùng mọi người về đây, đã vui vẻ hớn hở lên tiếng, “Chính Phi nói, viện thứ ba là để sau này Trà Trà lớn lên kết hôn sinh sống.”
Nguyễn Trà mặt đỏ lên, “Chú David!”
Nghe vậy, Lương Tồn Cẩn không khỏi vui vẻ, “Ôi, Trà Trà của chúng ta tương lai muốn cưới một người về nhà sống hả? Được được được, thích kiểu người như nào, chờ em vào đại học, anh hai để ý giúp em.”
Phó Thầm: “……”
Anh hai, nếu so sánh, Quý Phi Dương còn tốt hơn anh.
Phó Thầm than thở trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trà đang cùng David nói chuyện, âm thầm cân nhắc.
Nếu bọn họ học xong cấp ba, lúc tỏ tình anh nói với Trà Trà, sau này kết hôn cô muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó, hẳn là có thể tăng một chút xác suất tỏ tình thành công?
Vệ Kiểu đẩy cửa ra, thấy hoa trên giá đều héo hết rồi, bà cũng đã đoán trước được, vừa đón tiếp mọi người, vừa nói: “Chúng ta ở Nam Thị đã được nửa năm, trong nhà vẫn rất thanh tịnh, trước kia thường xuyên có bạn bè tới, trực tiếp bưng bàn ghế ra sân, đánh bài chơi mạt chược.”
Nói xong, Vệ Kiểu chỉ vào ba chiếc ghế ngồi và một chiếc xích đu ở phía dưới giàn nho, “Chờ buổi tối các con muốn ngắm sao vào ban đêm, thì nằm trên đó mà ngắm, rất thoải mái đó.”
Nguyễn Trà cười hì hì nắm lấy bả vai của Vệ Kiểu, “Lão mẹ, trong lòng mẹ đã nghĩ đến việc ôm một đĩa hoa quả, nằm trên ghế ngắm rồi đúng không?”
Bị Nguyễn Trà nói trúng tâm tư, Vệ Kiểu ho nhẹ hai tiếng, sau đó cam chịu.
Sống ở Nam Thị, trong lòng bà vẫn luôn không yên ổn, nhưng sau khi về nhà, nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, trong lòng Vệ Kiểu có một loại cảm giác an tâm nói không thể nói bằng lời, nỗi sợ hãi về việc Nguyễn Trà bị Úc Chinh bắt đi cũng vơi đi, con người một khi không có áp lực, thì không phải chính là đang chờ mong được hưởng thụ à.
Phó Thầm nhìn khuôn mặt đầy ý cười của ba người nhà họ Nguyễn, sau đó cúi đầu xuống, một nụ cười rất nhẹ hiện ra trên môi.
Anh thấy rằng khi trở về quê nhà, người nhà của Trà Trà không giống lúc ở Nam Thị, từ bên trong lẫn bên ngoài họ đều rất thoải mái và hạnh phúc.
Không thể không nói, khi nhìn thấy gian nhà của Nguyễn Trà trong nháy mắt, trong lòng Lương Tồn Cẩn không khỏi ngạc nhiên.
Anh ta lúc trước đã nhận ra được một sự thật rằng là nhà Nguyễn Trà rất giàu có, ban đầu anh ta nghĩ rằng gia đình Trà Trà có thể đã xây dựng một biệt thự nông thôn hoặc một lâu đài to trong núi ở thị trấn, nhưng anh ta không ngờ rằng, gia đình Trà Trà thực sự sống trong một cái nhà nhỏ rất bình thường!
Trong nhà không có hồ nước, núi giả, không có tầng lầu, ban công.
Chỉ có một giàn nho đơn giản, một bộ bàn đá nhỏ và vài cái ghế đẩu tròn dưới giá, đằng trước cửa sổ có xây một vườn rau và một nhà kính nhỏ, còn có vườn hoa còn sót lại một ít bông hoa lác đác, có một chiếc xe máy điện màu vàng tươi đậu dưới mái che.
Tuy đơn giản, nhưng nhìn qua làm cho tâm trạng của người khác vui vẻ, Lương Tồn Cẩn gật gật đầu, chẳng trách chú anh nói thị trấn nhỏ họ đang sống quả là một cảnh đẹp trong nhân gian, anh ta giờ phút này cũng cảm thấy mình đã đi nhầm vào cõi bồng lai của thời hiện đại.
Lương Tồn Cẩn nhìn khoảng sân trước mặt, có lẽ đã hiểu ra được tại sao khi gia đình Nguyễn Trà vừa đến Nam Thị, cũng không thấy Lương gia rất tuyệt vời.
Rốt cuộc ——
Nhìn vào thật sự chỉ thấy một gian nhà điền viên trong núi rất bình thường.
Anh ta dám đảm bảo rằng bất cứ ai nhìn thấy gian nhà nơi gia đình Nguyễn Trà đã sinh sống đều không thể tin được rằng chủ nhà thu tiền thuê nhà, có núi có căn cứ, lại trồng được rau, có thể bán một cây cải trắng với giá 1000 tệ vì nó rất có công dựng!
Nhưng sự thật chứng minh, có một số việc, không thể bảo đảm quá sớm.
Vệ Kiểu ở phía trước dẫn đầu mở cửa, đập vào tầm mắt là một phòng khách chất đầy đồ dùng được phủ lại bằng mấy lớp vải.
Dựa vào trong tường là một cái lò sưởi lớn, phía trên còn treo mấy bức tranh Nguyễn Trà vẽ khi còn nhỏ, phía sau có một cái cửa sổ to kéo dài đến sát đất, mùa đông họ sẽ che cửa sổ lại bằng tấm kính lớn giống như kính trong nhà kính, không sợ sẽ bị lạnh.
Lương Tồn nhìn cách bài trí và thiết kế xung quanh của ngôi nhà, rồi anh lặng lẽ xóa đi mấy đánh giá về gian nhà lúc mới tới, bên ngoài viện nhìn không lớn, bên trong lại không khác gì cái động lớn.
Tổng thể cả ngôi nhà như trải dài sâu vào trong núi, một gian nhà có thể nhìn ra có tới tận mười mấy cái phòng!
Anh thậm chí còn nhận ra rằng, tất cả bàn ghế trong phòng khách đều được làm bằng gỗ tếch*.
*Gỗ Teak còn được biết đến với các tên khác như gỗ Tếch, gỗ Giá tỵ, gỗ báng súng, sồi ấn độ. Đây là một trong những loại gỗ được sử dụng phổ biến trong sản xuất các sản phẩm nội thất như sàn gỗ, bàn ghế, giường tủ,…
Nguyễn Chính Phi chỉ mấy căn phòng, thuận miệng giới thiệu, “Bên trong có rất nhiều phòng, đều có thể vào ở, có bốn cái phòng ngủ trong hai gian nhà cho khách, một nhà bếp, một phòng tắm, một phòng khách và một kho chứa đồ, phòng ướp lạnh, một rạp chiếu phim mini cùng một số phòng lộn xộn, các con muốn xem phim thì cứ đi xem.”
Nghe vậy, Lương Tồn Cẩn đưa tay lên lau lau cái trán.
Anh ta phát hiện ra ông nội của Nguyễn Trà xác thật không xây một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, cũng không xây một biệt thự hai tầng trên núi, nhưng tính thử diện tích tổng thể của ngôi nhà của gia đình Nguyễn Trà, lớn hơn nhiều so với diện tích của một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây!
Vệ Kiểu lôi hết mấy mảnh vải bọc đồ dùng ra, gom lại bỏ vào sọt, rồi quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Trà, chỉ tay về phía trong cùng của căn nhà, “Trà Trà và Phó Thầm, các con phụ trách dọn dẹp phòng chứa đồ đi?”
Phòng chứa đồ chỉ có mấy cái tủ kính, dọn dẹp rất dễ dàng, hơn nữa quan trọng nhất là, Nguyễn Trà rất xem trọng mấy đồ được cất trong đó.
Kể từ khi năm đó Nguyễn Chính Phi lỡ tay làm vỡ một bộ mô hình, Nguyễn Trà liền không nhờ Nguyễn Chính Phi dọn dẹp giúp nữa, luôn tự tay dọn.
Có lẽ là do lau chùi mấy cái mô hình quen tay, cho nên sau này, Nguyễn Trà ở trong nhà của Dương Nhược Quốc, rất chuyên nghiệp mà lau chùi đàn nhị hồ.
Phó Thầm mím chặt môi, đè xuống khóe môi đang muốn nhếch lên, được dì Vệ Kiểu coi như người nhà mà mang về không nói, lại được dì Vệ Kiểu phân việc cùng một nhóm với Trà Trà.
Hồi sáng anh không muốn cùng cha nói chuyện tâm sự, mà đi ra ngoài sớm thật sự là rất một việc làm đúng đắn.
Thực ra, Vệ Kiểu phân Phó Thầm với Nguyễn Trà một nhóm, cũng không suy xét đến chuyện Phó Thầm có tâm tư với Nguyễn Trà.
Bà chủ muốn có người giúp con gái mình, để con gái không phải làm nhiều việc, với lại Phó Thầm không thân thuộc gia đình bà bằng Lương Tồn Cẩn, sợ cậu ấy xấu hổ.
Nguyễn Trà rất vui khi được tự mình sắp xếp lại phòng chứa đồ, cuối cùng thì khi về nhà cô gấp đến nỗi muốn ngay lập tức nhìn thấy mấy bảo bối mà cô cất trong phòng chứa đồ.
Sau khi gật đầu, Nguyễn Trà vẫy tay với Phó Thầm, “Phó Thầm, tới đây tới đây, mang anh đi xem mấy bảo bối mà em cất giữ hơn mười năm nay!”
Thấy thế, Phó Thầm mặt mày tràn đầy ý cười, “Được.”
Lương Tồn Cẩn nhìn hai người lần lượt rời đi, một tay xoa xoa cằm, trầm ngâm nói, “Hai an em Trà Trà và tiểu Phó Thầm tình cảm thật tốt nha, khiến anh hai có chút ghen tỵ mà”
Hơn nữa, Phó Thầm có thể xem là anh trai à?
Không phải nha, trước kia có Mạnh Vũ ở nhà, anh ta với anh cả cũng thấy rõ, Phó Thầm nói chuyện, khách sao mà xa cách, không giống như một anh trai rất muốn có một em gái.
Nghe thấy Lương Tồn Cẩn nói, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu liếc nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà thầm nói một câu, cháu xem chúng nó giống anh em thật à, cháu lên hỏi Phó Thầm một chút thử xem coi cậu ta có muốn làm an hem với Nguyễn Trà hay không?
Nguyễn Chính Phi than thở ở trong lòng xong lại nhàn nhạt thở dài, ông cùng với Kiểu Kiểu, thật sự quá thoáng mà, nếu không ai lại có thể để một tiểu tử thúi như Phó Thầm lượn qua lượn lại trước mặt Nguyễn Trà nhà mình chứ?
Tất nhiên là, hai người yên tâm cũng có nguyên nhân.
Đầu tiên Phó Thầm bình thường nói chuyện học tập với Nguyễn Trà nhiều nhất, còn nữa là, Phó Thầm có phẩm hạnh rất tốt, có cậu ấy bảo vệ Nguyễn Trà, hai vợ chồng cũng yên tâm, không phải lo lắng Trà Trà bị người khác lừa.
——
Khi mấy người nhà họ Nguyễn về đến nhà, trong phòng ngủ của một chung cư cao cấp nào đó ở Nam Thị, không khí buồn tẻ ban đầu đều biến mất, không gian tràn ngập niềm vui may mắn.
“A Ngôn, thân thể em còn không khỏe cho nào không?” Giang Dục Hành ngồi một bên mép giường, một tay cầm bình nước thủy tinh đã cạn, một tay nhẹ nắm lấy tay của Úc Chỉ Ngôn, vẻ mặt lo lắng, “Trong phòng bếp có cháo nóng, anh đi múc cho em một chén nhé?”
Giang Dục Hành sau khi về lại chung cư, liền lập tức cho Úc Chỉ Ngôn đang điều dưỡng ở nhà uống thuốc đặc trị, không đến vài phút Úc Chi Ngôn đã an tĩnh mà ngủ thϊếp đi trước đó vài ngày cậu ta thường xuyên không ngủ được, đến nửa đêm lại tỉnh giấc vì cơn ho.
Ngủ từ lúc chín giờ tối hôm qua đến chiều ngày hôm sau , cả giấc ngủ không ho một tiếng nào, biểu hiện giống như người không bị bệnh.
Nhìn Úc Chỉ Ngôn an tĩnh ngủ, khiến cho Giang Dục Hành rất hối hận và đau lòng.
Còn anh ta, trừ lúc ra ngoài nấu chút cháo, hầu hết thời gian đều canh giữa trước giường, nhìn Úc Chỉ Ngôn không rời mắt, hy vọng khi em trai tỉnh lại sẽ thấy mình đầu tiên.
Nếu nói một cách nghiêm túc, tình huống được chăm sóc của Úc Chỉ Ngôn khi bệnh viện so với ở nhà tốt hơn.
Nhưng cả hai người Giang Dục Hành và Úc Chỉ Ngôn hai người đều biết rõ, cho dù ở bệnh viện điều trị cả mấy tháng thậm chí cả mấy năm, thì cũng không có cách nào chữa khỏi gen khuyết tật TS, nếu không Úc Chinh cũng không phải dồn hết nhân lực cùng của cải để đi làm thí nghiệm.
So với việc phải ở trong phòng bệnh lạnh băng, không có một chút sinh khí nào, thì Úc Chỉ Ngôn càng hy vọng trong thời gian còn lại, có thể ở cùng người anh trai xa cách mấy năm này của cậu ta.
Còn về phần tích phân dùng để mua thuốc, hai người cũng không ôm hy vọng gì, 5000 tích phân chỉ mua được một viên thuốc đặc trị, sợ là đến lúc già chết Giang Dục Hành, cũng không mua nổi.
So với việc mua mấy loại thuốc có thể kéo dài một chút sinh mệnh ở thương thành, Úc Chỉ Ngôn cảm thấy nên đưa cho Nguyễn Trà, giúp Nguyễn Trà một chút, còn tốt hơn là lãng phí trên người cậu.
Úc Chỉ Ngôn vừa mới tỉnh ngủ, trong người vẫn có chút chưa hoàn hồn.
Sau một lúc lâu, cậu ta mở ra lòng bàn tay ra nhìn nhìn, cổ họng vẫn còn khàn sau một cơn dữ dội, trả lời từng chữ từng chữ một, “Không còn khó chịu nữa, cũng không muốn ho khan, các khớp xương trên người cũng không đau.”
Nói xong, cậu ta lại giương mắt nhìn về phía Giang Dục Hành, đôi mắt đều đỏ cả lên, “Anh, bệnh của em, khỏi hẳn rồi sao?”
Thật ra thì Úc Chỉ Ngôn vẫn luôn biết rõ, bệnh của cậu là do Úc Chinh, nhưng cậu ta không có khả năng để chống lại, lúc bị Úc Chinh đùng giao diện ảo đe dọa, cũng không dám báo nguy.
Sáng sớm cậu liền bị tuyên án tử hình, còn có cơ hội sống sót sao?
Cả người Úc Chỉ Ngôn được đắp chăn bông, tự nhéo mình một cái, rất đau, cho nên cậu ta không phải đang nằm mơ?
“Khỏi rồi, bệnh của em khỏi hẳn rồi.” Giang Dục Hành kích động ôm chặt Úc Chỉ Ngôn, lần đầu tiên khóc đến không màng đến hình tượng trước mặt em trai, “Em cái thằng ngốc này, gặp chuyện lại giấu anh là sao, từ nay không được phép giấu anh, hiểu không! Đã là anh em thì phải chia sẻ mọi chuyện rồi cùng nhau gánh vác.”
Giang Dục Hành răn dạy Úc Chỉ Ngôn, đã không còn nhớ rõ chuyện mà anh ta gạt em trai mình.
Úc Chỉ Ngôn rũ mắt, “Không giấu nữa.”
Lúc trả lời, cậu ta vừa nhẹ nhàng nói một câu ở trong lòng: Cảm ơn cậu, Nguyễn Trà.
Úc Chỉ Ngôn hy vọng Giang Dục Hành đưa tích phân cho Nguyễn Trà, lý do thứ nhất là cậu ta nghĩ Nguyễn Trà đang bị Úc Chinh uy hϊếp, có tích phân trong tay, xác suất giữ được tính mạng sẽ cao hơn một chút, lý do thứ hai là ……
Thay mình nói một câu xin lỗi, trước kia đã thờ ơ với mọi chuyện.
Thật ra, Úc Chỉ Ngôn vẫn luôn biết kế hoạch của Úc Chinh và Nhậm Khinh Khinh.
Theo Úc Chỉ Ngôn mà nói, Nguyễn Trà đáng thương hơn cậu ta, rốt cuộc, lúc ở phòng thí nghiệm cậu đã nhận ra tác dụng sự tồn tài của mình, cũng biết trong tương lại cậu ta sẽ phải chết.
Mà Nguyễn Trà, bị người ta kéo vào game mầ không hề hay biết gì, thậm chí còn bị bịt tai che mắt, cả quá trình đều bị Nhâm Khinh Khinh làm tổn thương.
Nhưng sự thật lại làm người khác phải kinh ngạc há hốc miệng.
Nguyễn Trà không chỉ không bị “vừa câm vừa điệc”, mà còn khiến nhiệm vụ của Nhâm Khinh Khinh thất bại hết lần này đến lần khác, thậm chí khiến Nhậm Khinh Khinh bị hệ thống phản phệ.
Cũng khiến cho Úc Chỉ Ngôn từ sau khi được Úc Chinh nhận nuôi, lần đầu tiên nhìn thấy Úc Chinh trước giờ luôn bình tĩnh, thế mà lại có dáng vẻ mất khống chế, tại thời điểm đó Úc Chỉ Ngôn thậm chí trong lòng còn âm thầm cảm tạ Nguyễn Trà.
Vào tuần thứ hai Nhậm Khinh Khinh liên lục thất bại hết lần này đến lần khác.
Cậu ta đã đến Nhị Trung, trở thành bạn học cùng lớp của Nguyễn Trà với nhiệm vụ giám sát cô , rồi sau đó, lại vì một chai nước suối, đã nói ra một câu thật lòng, khuyên Nguyễn Trà Cha phấn đấu để đứng đầu lớp.
Sau một lúc lâu, Úc Chỉ Ngôn mới từ trong ký ức hoàn hồn lại, mỉm cười cay đắng.
Nguyễn Trà chắc chắn đã đoán ra được, đoán được cậu ta sắm vai trò gì trong toàn bộ sự việc diễn ra trước đó, nhưng Nguyễn Trà vẫn mua thuốc trong thương thành, đưa cho anh trai mang về.
Cậu ta nợ Nguyễn Trà, nợ Nguyễn Trà một cái mạng.
——
Nguyễn Trà đang ở trấn nhỏ, không nghe được những lời nói trong lòng của Úc Chỉ Ngôn, cũng không nghe được Úc Chỉ Ngôn dùng bốn từ “vừa câm vừa điếc” để hình dung cô.
Hơn nữa nếu có nghe được, Nguyễn Trà cũng chỉ có thể nhún vai mà cười, nói một câu: Không, cậu sai rồi, tôi không chỉ không bị điếc không bị câm, mà còn có một đôi tai rất thính, nghe được hết mọi chuyện.
Nguyễn Trà cầm trên tay hai cái giẻ lau đưa Phó Thầm cùng đi đến phòng chứa đồ trong ở trong viện cuối cùng.
Cô đẩy tất cả cửa của phòng chứa đồ ra, để mùi đồ đạc trong phòng đóng kín nửa năm tiêu tan bớt, vừa mở vừa quay đầu lại nói với Phó Thầm: “Chúng ta cùng lau một chút là ổn, chủ nhật quay về, em sẽ chuyển hết đồ đạc về Nam Thị.”
Đưa về Nam Thị có thể dễ dàng chăm sóc, cô cũng có thể muốn ngắm thì ngắm.
Phó Thầm trả lời một cách tự nhiên, “Được.”
Căn phòng được bài trí ngăn nắp, bên trong có tổng cộng sáu cái tủ kính.
Phó Thầm nhìn thoáng qua, phát hiện trong đó có bốn cái tủ kính chứa đầy các mô hình nhân vật của trò chơi mà Nguyễn Trà luôn yêu thích..
Về phần hai cái tủ còn lại một cái đựng đầy mô hình các nhân vật hoạt hình và cái còn lại đựng mấy hộp gỗ mộc mạc.
Nguyễn Trà cầm một chiếc giẻ vừa mới giặt sạch, đang định lau tủ, thì thấy ánh mắt của Phó Thầm vẫn luôn đặt ở mấy cái mô hình trò chơi, không khỏi lên tiếng dò hỏi, “Phó Thầm, anh cũng thích mô hình trò chơi à? Anh thích cái nào thì mang về luôn đi.”
Mặc dù Nguyễn Trà rất coi trọng mấy cái mô hình, nhưng cô vẫn vui vẻ tặng chúng cho bạn bè nếu họ thích chúng.
Lần trước Lương Tồn Cẩn mua mấy mô hình đem đến, sau khi Nguyễn Trà cùng Lương Tồn Cẩn thảo luận, chọn ra một phiên bản giới hạn mà Tạ Trường An thích, xem như quà năm mới, mượn hoa hiến phật* mà tặng cho Tạ Trường An.
Phó Thầm lấy giẻ lau, mở cửa kính ra lau, rồi ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Trà, ánh mắt nghiêm túc, “Anh đang suy nghĩ, liệu sau này anh có thể làm ra một loại trò chơi khiến em thích được hay không.”
Một trò chơi cũng như một món đồ khiến em thích đến nỗi nhìn thấy nó là nghĩ đến anh trước.
Nguyễn Trà cẩn thận lấy ra từng mô hình một, nghe vậy, cười cười, “Nếu anh Phó Thầm đã nói, thì em tin tưởng anh có thể làm được.”
“Lần trước kế hoạch dự án game mobile, mấy cái ý khiến mà anh đóng góp, em đều thích hết, có đôi khi buổi tối ngủ rồi, trong mơ cũng mong công ty phát triển game mobile mới thật nhanh, để em có thể chơi trước một chút cho đã ghiền.”
Phó Thầm thường giúp cha Phó thu dọn đồ sứ, thư pháp và các bức tranh mà ông ấy sưu tầm được, nghĩ mấy cái mô hình này cũng giống như vậy rất quan trọng với Nguyễn Trà, cho nên cũng xem chúng nó như đồ cỗ mà nhẹ nhàng lau chùi.
Hơn nữa nếu nói về giá trị, một phòng mô hình như này, cộng lại cũng tới mấy chục ngàn vạn chứ ít.
Nghe thấy những đánh giá của Nguyễn Trà, trên mặt anh nở một cười, nói tiếp: “Nói đến game mobile, chờ công ty của nhà anh phát triển tốt kỹ thuật thực tế ảo, chúng ta có thể chuyển game thành môi trường thực tế ảo, chỉ người chơi mới có thể trải nghiệm rõ được một số cài đặt nhất định trong cơ sở hạ tầng game của người đó.”
Trước mắt thì Phó gia đã nghiên cứu game thực tế ảo, đã đạt được mức độ mô phỏng lên đến 67%, mấy năm nữa, game sẽ được đưa ra thị trường khi có mức độ mô phỏng là 80%, sau đó sẽ tối ưu hóa cho đến khi đạt hơn 90%.
Đối với mức độ mô phỏng 100%, tuy rằng Phó Thầm rất hy vọng có thể, nhưng hắn phỏng chừng trong mười năm tới có khả năng cũng không làm được, xét cho cùng, mức độ mô phỏng không chỉ bao gồm hình ảnh của các nhân vật mà còn bao gồm các trải nghiệm giác quan như xúc giác thị giác.
“Vậy thì Phó Thầm anh phải gánh vác trọng trách nha.” Nguyễn đương nhiên hiểu rằng anh muốn tung ra game online thực tế ảo thì có nghĩa là mức độ sơ bộ đã được hoàn thành, mỉm cười khích lệ.
Vừa mới nói xong, Nguyễn Trà đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đóng cửa tủ kính lại, đi vòng về phía sau của cái tủ kính phía trước.
Ngay sau đó, cô ấy lấy trong đó ra một cái rương nhỏ, vừa đặt cái rương gỗ xuống sàn nhà, vừa nói: “Chúng ta vừa nói chuyện về trò chơi, em chợt nghĩ ra, bên trong rương là một chiếc máy chơi game mà ông em vô tình mua được khi đi mua quà tết vào năm ngoái, nhưng bởi vì không có điện, nên em đã để vào trong rương rồi khóa lại.”
Trong rương gỗ không chỉ có máy chơi game mà ông nội để lại, ngoài ra còn có những món quà sinh nhật do ông nội Nguyễn gửi qua bưu điện cho Nguyễn Trà hơn mười năm, Thậm chí còn có những tờ báo làm bằng tay do Nguyễn Trà làm khi còn đi học, và mấy thứ linh tinh vụn vặt phủ đầy cả rương.
Nguyễn Trà lôi từ trong rương ra một chiếc máy chơi game màu đen và đưa cho Phó Thầm, “Này, nó trông hơi cũ, ông nội của em vẫn luôn nói đến lấy, nhưng không có ai xuất hiện cả, sau khi nghe ông nói không có điện, nên em để nó trong rương luôn.”
Nói đến đây, Nguyễn Trà lúc này có lẽ chỉ đơn giản là đang chia sẻ tâm ý của mình, hi vọng có thể chia sẻ từng chút một chút mấy bảo bối của mình cho những người bạn tốt.
Phó Thầm cầm máy chơi game trên tay nhìn đi nhìn lại, sau đó dùng ngón tay bấm một cái, xoạch một tiếng, một vật thể từ bên trong rớt ra, anh cầm nó và quơ quơ trước mặt Nguyễn Trà, “Là một tấm pin năng lượng mặt trời, nhìn dáng vẻ, chỉ cần để nó dưới ánh nắng mặt trời trong một hoặc hai giờ là được.”
Tấm pin năng lượng mặt trời???
Nguyễn Trà không tin tự tay cầm lấy nó, nhìn nhìn.
Nhờ báo cáo về con chip cách đây một thời gian, Nguyễn Trà đã đọc một số cuốn sách về các khía cạnh khác có liên quan một chút, trong đó có những bài giới thiệu liên quan đến pin, tỷ như pin Lithium pin và pin năng lượng mặt trời.
Nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng có một cái pin năng lượng mặt trời đang nằm trên tay cô.
Nguyễn Trà liếc nhìn ra bên ngoài, không đến ba giờ, vẫn thấy được là pin năng lượng mặt trời, nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Phó Thầm, “Phó Thầm, anh chờ một chút, em đi đặt tấm pin năng lượng mặt trời ngoài sân, chiếu một ít ánh sáng.”
“Được, đi đi.” Sau khi nhìn thấy Nguyễn Trà chạy ra khỏi phòng chứa đồ, Phó Thầm rũ mắt nhìn xuống máy chơi game trên tay.
Thật ra về cái máy chơi game này, anh có một chuyện không nói với Nguyễn Trà.
Máy chơi trò chơi của ông nội Nguyễn, nhìn từ chế tác tới công nghệ, không tốt bằng những cái hiện có trên thị trường, hơn nữa nếu được sạc bằng năng lượng mặt trời, tại sao vào thời điểm đó, ông nội Nguyễn không nói với Trà Trà ? Là sợ Trà Trà ham chơi mất ý chí sao?
Trong lúc suy tư, Phó Thầm đảo mắt nhìn xuống, nhìn thấy một tờ báo thủ công bị ai đó vẽ bút màu lên, chữ trên đó rất non nớt, ở giữa, vẽ ba người.
Tuy rằng bức vẽ rất đơn sơ, nhưng nếu là người quen biết nhà họ Nguyễn, đều có thể nhìn ra được trên đó là cha Nguyễn, mẹ Nguyễn cùng Nguyễn Trà.
Phó Thầm chậm rãi ngồi thẳng xuống, duỗi tay mở tờ báo thủ công ra, nhìn bài phát biểu trẻ con bên trong, khóe môi anh bất giác nở một nụ cười, có thể tưởng tượng ra một phiên bản thu nhỏ của Nguyễn Trà, cả người ghé vào trên bàn, cầm bút chì đủ màu sặc sỡ, nghiêm túc vẽ trên giấy.
Nhìn một hồi, Phó Thầm thấy rằng mặt sau tờ báo thủ công chắc là cũng có chữ viết, giống như mặt trước, anh mở ra thấy, mấy chữ ở mặt sau rất giống với cách viết thông thường của Nguyễn Trà trên lớp học.
Gửi đến Trà Trà của mười năm sau,
Buổi tối nằm trên ghế sofa cùng với bố mẹ xem Công chúa ngủ trong rừng, hoàng tử đã đánh thức được công chúa ngủ say trong rừng, lão cha cũng học theo hoàng tử, hôn lên trán của lão mẹ.
Lão mẹ hỏi tôi sau này muốn tìm một hoàng tử như thế nào.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói, không muốn tìm hoàng tử, hy vọng có thể tìm được một kỵ sĩ, bởi vì thường ngày công chúa và hoàng tử phải sống trong lâu đài, nói không chừng hai người phải làm rất nhiều việc, nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Nhưng nếu công chúa ở bên kỵ sĩ, mọi chuyện sẽ có kỵ sĩ làm hết! Hơn nữa, công chúa muốn đi đâu cũng có kỵ sĩ đi cùng!
Lão mẹ nghe xong lại hỏi, tiêu chuẩn tìm kiếm hiệp sĩ của con là gì?
Êaa.
Tôi nói, hy vọng sẽ tìm được một kỵ sĩ thật đẹp trai thật đẹp trai!!
Trà trà của mười năm sau, tôi đã viết điều ước của mình lên trên tờ báo thủ công của bức chân dung gia đình, cậu mười năm sau, dù có tìm được kỵ sĩ hay không thì cũng phải về báo cáo tình hình, nếu tìm được thì nhớ vẽ kỵ sĩ vào ảnh chân dung của gia đình [ mặt cười ]
——Ngày XX tháng XX năm XX.
Sau khi ánh mắt của Phó Thầm dừng lại trên hai chữ kỵ sĩ, lại nhìn một lúc lâu vào sáu chữ “thật đẹp trai thật đẹp trai”.
Thấy Nguyễn Trà sắp trở lại, anh đặt tờ báo thủ công xuống chỗ cũ, rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Ở trong mắt Trà Trà.
Vẻ ngoài của anh có được đánh giá là thật đẹp trai thật đẹp trai không ?