Chương 89

Trong xe, Nguyễn Trà đang nghe sách điện tử, bên tai cô đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.

[Bạn học Nguyễn Trà, vì sao chúng ta phải tiêu phí 10 điểm năng lượng cho Giang Dục Hành một cái l*иg ẩn nấp vậy?] hệ thống 1128 nói hai chữ tiêu phí, hàm ý biểu thị lại lãng phí.

Trà Nguyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh “Ta sợ Giang Dục Hành bị Úc Chinh cướp, tốn 50 tích phân mới mua được thuốc, nếu thực sự bị Úc Chinh cướp đi chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”

“Trước đây Úc Chinh dành thời gian mười năm huấn luyện Úc Chỉ Ngôn, để Úc Chỉ Ngôn có thể trở thành một dược nhân hoàn mỹ, thậm chí chuẩn bị hai cái phòng thí nghiệm, bố trí đoàn đội chuyên nghiệp.”

Khi nói chuyện, Nguyễn Trà đóng lại sách điện tử trong điện thoại, kiên nhẫn mà giải thích “Ông ta để Úc Chỉ Ngôn thí nghiệm thuốc chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là cho dù cấm pháp đổi mệnh thành công, nhưng khiếm khuyết gen TS của người mà ông ta muốn cứu sẽ không tốt, cho nên cần chuẩn bị thuốc để chữa trị khiếm khuyết gen TS. "

“Khả năng thứ hai, ông ta hy vọng tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào, hy vọng có thể có thuốc phòng bị, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.”

Nguyễn Trà nói xong, mỉm cười “Với tính tình của Úc Chinh, nếu ông ta biết được Giang Dục Hành đã lấy được thuốc, rất có khả năng sẽ đi cướp lấy, chúng ta đương nhiên phải đến bảo hộ Giang Dục Hành, để hắn thuận thuận lợi lợi đem thuốc đưa đến cho Úc Chỉ Ngôn.”

Nghe Nguyễn Trà giải thích, hệ thống 1128 lộ vẻ trầm mặc, [Bạn học Nguyễn Trà, ngươi thật sự mềm lòng lại lương thiện.]

Bạn học Nguyễn Trà đã đoán được trước kia dưới tình huống Úc Chỉ Ngôn khả năng thờ ơ lạnh nhạt, không chỉ vẫn như cũ mua thuốc tới cứu Úc Chỉ Ngôn, thậm chí các mặt nhân tố khác cũng suy xét tới rồi.

Nghĩ đến 10 điểm năng lượng đã tiêu phí, hệ thống 1128 lại đau lòng, là 10 điểm đó! bạn học Nguyễn Trà phải xem nửa quyển sách, hoàn thành nửa bài kiểm tra đánh giá mới có thể lấy được!

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nguyễn Trà không giảm mà càng thêm sâu “Không thể nói là mềm lòng và lương thiện, 1128, hãy nghĩ xem,chờ tương lai khi chúng ta đánh bại Úc Chinh, để ông ta tận mắt nhìn thấy Úc Chỉ Ngôn cũng bị khiếm khuyết gen TS vẫn còn sống khỏe mạnh, ông ta có thể không thấy khó chịu sao.

Nguyễn Trà rũ mắt nhìn giao diện ảo màu trắng, sâu kín nói “Tất cả những người chống lại ông ta đều sống rất khỏe mạnh, chỉ có chính ông ta, cái gì cũng không chiếm được.”

Tưởng tượng đã thấy vô cùng thê thảm.

[…]

Bạn học Nguyễn Trà, vẫn như cũ không có thay đổi.

Nguyễn Trà nói xong, lại nghĩ đến điều gì đó “Đúng rồi, lúc ấy khi người nọ bị bệnh, ngươi không mở cửa sau làm thương thành giảm giá cho Úc Chinh sao?”

[Lúc ấy có virus X ở đó, thương thành căn bản không cho phép đánh gãy, hơn nữa, Úc Chinh đã buộc chặt với hệ thống chỉ có nửa năm thời gian, và điểm tích được đều dùng để khai phá tinh thần lĩnh vực.]

Nghe vậy, Nguyễn Trà gật gật đầu, không có hỏi lại.

Khi cô về đến nhà đã 9 giờ, những ngôi sao rải rác ở trên bầu trời, nhoáng lên một cái bị ánh đèn của thành phố át đi, không còn nhìn thấy được nữa.

Lương gia chỉ có ông cụ Lương ngồi ở trong phòng khách thưởng trà đọc sách, những người khác đều không về nhà, Nguyễn Trà không nhìn thấy cha Nguyễn mẹ Nguyễn, thuận miệng hỏi một câu, “Ông ngoại, cha mẹ cháu lại không trở về?”

Một chữ ‘lại’, nói lên nhiều điều.

Mấy ngày trước, Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu vội vàng thu mua công ty và thu mua trang viên, đã về nhà muộn khoảng nửa tháng, sau đó lại làm việc và nghỉ ngơi trở lại bình thường, nhưng Nguyễn Trà phát hiện bắt đầu từ hai ngày trước, cha mẹ cô lần thứ hai lại về nhà muộn.

“Thường ngày hai người bọn họ buổi sáng 8 giờ ra cửa, buổi tối 10 giờ về nhà, quy luật thời gian giống như học sinh cấp ba bọn cháu vậy.” ông cụ Lương nói xong, cười cười “Trà Trà, sau khi nhảy lớp ở trong trường học có thấy vui vẻ không? Có chỗ nào còn chưa thích ứng được không?”

Tuy rằng trong lòng Nguyễn Trà còn buồn bực vì thời gian ra cửa về nhà của cha mẹ nhưng cũng không có hỏi lại “Rất vui ạ, bạn học cùng lớp rất nhiệt tình thân thiện, ai cũng đều cực kỳ tốt.”

“Vui vẻ là được.” ông cụ Lương cười đồng ý, kỳ thật ông đã hiểu biết về một ít tình huống của Nguyễn Trà ở trong trường học từ trong miệng của người bạn cũ, nhưng chỉ có chính tai nghe Nguyễn Trà nói vui vẻ, trong lòng mới thấy yên tâm.

Hai người đang nói chuyện, thì trong sân truyền đến tiếng xe dừng lại, Nguyễn Trà vốn tưởng rằng ba mẹ cô đã trở về, vừa ló người ra xem đã thấy Lương Tồn Cẩn dẫn hai người từ bên ngoài vào, trong tay mỗi người đều ôm một hai cái rương lớn.

Trước tiên Lương Tồn Cẩn chào hỏi ông cụ Lương, thấy Nguyễn Trà cũng ở đây, vội vẫy tay “Trà Trà, mau đến xem quà tặng anh hai mua cho em, em quá tuyệt vời! Chương trình ghi hình buổi chiều của anh hai đều có thể khoe khoang!”

Nguyễn Trà hiển nhiên không hiểu câu nói của Lương Tồn Cẩn “Khoe khoang?”

“Trà Trà, chiều nay Tồn Cẩn có một buổi phỏng vấn.” Trợ lý trở về cùng Lương Tồn Cẩn thấy mặt Nguyễn Trà lộ vẻ hoang mang, chủ động mở miệng giải thích “Người dẫn chương trình là người độc miệng nổi tiếng trong giới, ông ta hỏi Tồn Cẩn rằng người trong nhà cho em nhảy lớp có phải muốn chứng thực danh hiệu thiên tài mà cư dân mạng phong tặng cho em hay không, và liệu có tồn tại hành vi dục tốc bất đạt hay không.”

Lương Tồn Cẩn theo sát nói: “Nói thật, anh không hy vọng em nhảy lớp, em nhảy lớp thì phải tốt nghiệp sớm, phải vào đại học sớm một năm, về sau thời gian gặp mặt của chúng ta đều ngắn hơn.”

“Nhưng không hy vọng thì không hy vọng, anh cũng không dục tốc bất đạt.” Lương Tồn Cẩn xoa xoa đầu Nguyễn Trà “Người dẫn chương trình kia, trong tối ngoài sáng ngầm nói em ở cấp ba không theo kịp chương trình học, kết quả anh nhận được hình ảnh mà em gửi trong nhóm chat gia đình, vậy mà xếp hạng nhất toàn khối nha, Trà Trà, em thật là lợi hại!”

Sau khi buông cái rương xuống, người trợ lý cũng mỉm cười “Nhưng không sao, lúc ấy sắc mặt người dẫn chương trình kia rất khó coi nha, sau đó tôi hỏi được, thì ra con của ông ta cũng học ở Nhị Trung, hơn nữa còn xếp hạng 45.”

Nghe vậy, Nguyễn Trà không khỏi tò mò “Anh hai, trước đây anh cùng người dẫn chương trình kia có mâu thuẫn à?” Cô đã từng xem những đoạn video phỏng vấn trước đây của Lương Tồn Cẩn, khắc sâu nhận thức rằng hình tượng của Lương Tồn Cẩn ở bên ngoài so với ở nhà hoàn toàn không giống nhau.

“Có chứ, nếu không ông ta cũng không thể hỏi về chuyện của em, nghĩ đến chèn ép người.”

Lương Tồn Cẩn nói xong, duỗi tay mở cái rương “Trà Trà, không phải em nói là phim điện ảnh thích xem nhất là《 Harry Potter 》 sao? Mau đến xem, anh hai mua cho em một cái hệ liệt lego, bao gồm Castle Hall, Hogwarts Express và Hogwarts Castle cái gì cần có đều có, muốn ghép thành cái gì cũng có thể ghép.”

Thấy đống lego phong phú trong rương, đôi mắt Nguyễn Trà sáng ngời, nhưng mà không đợi cô đi qua xem cái rương, Lương Tồn Cẩn đang khoe khoang đã trực tiếp bị ông cụ Lương cầm ba - toong gõ vào bắp chân.

“Ai da! Ông nội!” Lương Tồn Cẩn kêu một tiếng, rồi sau đó bật người lên cao, căn bản không rảnh lo hình tượng của chính mình ở trong mắt của trợ lý, đương nhiên, đáng nói là anh ấy ngày thường cũng không có hình tượng gì.

Ông cụ Lương lấy ba - toong gõ Lương Tồn Cẩn thêm vài cái, lớn tiếng nói: “Gọi ông nội cũng vô dụng! Cái thằng tiểu tử thúi, mày chê em gái mày còn nhiều thời gian quá à? Chê em gái mày chỉ có ba tháng đã thi đại học? Chơi ghép lego? Sao mày không nói mang Trà Trà lên mặt trăng luôn đi!”

Bị ông cụ Lương mắng, Lương Tồn Cẩn đột nhiên nhớ ra không đến tháng nữa thì Nguyễn Trà sẽ thi đại học, mẹ nó, Trà Trà không chỉ có nhảy lớp, hơn nữa còn có ba tháng nữa sẽ thi đại học?!

Anh không rảnh lo về ý nghĩ không muốn đột nhiên sinh ra trong lòng, vội nhấc tay nhận sai “Cháu sai rồi, cháu có tội, Trà Trà, em nghiêm túc ôn tập, chuẩn bị thi đại học không cần để ý đến chuyện bên ngoài, lâu đài cùng tốc hành đều để anh hai tới ghép cho em, chờ em thi đại học xong, anh hai bảo đảm, toàn bộ đều ghép xong cho em rồi.”

Nguyễn Trà vui vẻ ôm chặt Lương Tồn Cẩn, đôi mắt cười cong thành trăng non, “Cảm ơn anh hai! Anh hai là tốt nhất!”

Lương Tồn Cẩn trên mặt cười thỏa mãn, có em gái ôm, bị ông nội đánh mấy gậy cũng không tính chuyện gì “Không cần nói cảm ơn với không cảm ơn, đây là điều anh hai nên làm, chờ em thi đại học xong được nghỉ hè, anh hai mang em đi Universal Studios chơi, chúng ta đi xem lâu đài bản phóng đại.”

“Vâng ạ!”

Ba người ở dưới lầu nói chuyện phiếm vài câu, ông cụ Lương cùng Lương Tồn Cẩn sợ thời gian quá muộn, ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi buổi tối của Nguyễn Trà, hai người nhất trí đối ngoại đem Nguyễn Trà đuổi lên lầu.

Sau khi Nguyễn Trà trở lại phòng ngủ ở lầu 3, cũng không có lập tức ôn tập “1128, l*иg phòng hộ bắn ngược lần trước ta hỏi, sơ cấp tốn 10 tích phân, vậy cao cấp đâu? Cao cấp đâu?”

[L*иg phòng hộ bắn ngược · cao cấp, 1000 tích phân 1 cái, có tác dụng trong thời gian hạn định tính: Vĩnh cửu, số lần bắn ngược: 5 lần, thương tổn bắn ngược: 100%]

1000 tích phân một cái…… Nguyễn Trà ở trong lòng yên lặng tính một chút, dưới tình huống thương thành chiết khấu còn 1%, tương đương với tốn 10 tích phân là có thể mua được một cái, mà sau khi mua thuốc TS đặc hiệu, trước mắt cô còn dư lại 127 tích phân.

“1128, hỗ trợ mua 8 cái l*иg phòng hộ bắn ngược cao cấp.”

[OK, xin hỏi bạn học Nguyễn Trà có muốn dùng một cái l*иg bảo hộ không?] hệ thống 1128 mua xong là có thể vô thanh vô tức gắn vào trên người mục tiêu, năm người Lương gia cùng hai người cha Nguyễn mẹ Nguyễn, đã bảo hộ xong rồi, chỉ còn dư lại một cái.

Nói đến đây, trong lòng hệ thống 1128 có chút áy náy, lúc trước nó đã căn cứ DNA truy tung, tra được vị trí của Úc Chinh, lại bởi vì tinh thần lĩnh vực của Úc Chinh, mà không cách nào cho Úc Chinh treo lên bắn ngược, bằng không bạn học Nguyễn Trà cũng không cần lãng phí 80 tích phân mua l*иg bảo hộ.

Nguyễn Trà cầm một quyển sách tâm lý từ trên giá xuống, trước tiên muốn xem qua một chút “Ngươi cầm đi bảo hộ cho chị Xán Xán, ta lo lắng chị ấy có nguy hiểm.”

Rốt cuộc người trong nhà có thể phát hiện Úc Chinh sắp xếp người ở khách sạn Tây Tế, cùng Nhan Nhược Xán làm cho Lương Tồn Hoài về nước trước có quan hệ rất lớn, Nguyễn Trà sợ Nhan Nhược Xán bị liên lụy.

[Đã phân phát đến trong nhà của Nhan Nhược Xán, bạn học Nguyễn Trà không cần sao? Tích phân còn thừa mà.]

Nguyễn Trà ngồi ở ghế trên, lắc đầu “Trước không cần, tư liệu lần trước không phải có nói sao, cấm pháp không ở trong phạm vi l*иg phòng hộ bắn ngược, chính chúng ta cẩn thận một chút là được.”

[Ta hiểu rồi, bổn hệ thống sẽ bảo hộ bạn học Nguyễn Trà thật tốt.]

“Cảm ơn ngươi.”

Một người một hệ thống giao lưu rất hài hòa, sau khi về nhà Vệ Kiểu có trộm tới xem Nguyễn Trà, thấy Nguyễn Trà đang nghiêm túc cúi đầu đọc sách, cũng không có lên tiếng quấy nhiễu Nguyễn Trà, trước khi rời đi có liếc mắt nhìn nội dung của cuốn sách.

Vệ Kiểu sau khi rời khỏi đây, trực tiếp kéo Nguyễn Chính Phi lại, nhỏ giọng nói: “Phi Phi, em mới vừa thấy Trà Trà lại đang xem một quyển sách tên 《 Tâm lý học cùng cuộc sống 》, mấy ngày hôm trước Trà Trà tựa hồ xem quyển sách tên ——”

“《 Nhân cách tâm lý học 》.” Nguyễn Chính Phi thấy Vệ Kiểu mắc kẹt, bổ sung một câu, rồi sau đó lại hỏi “Kiểu Kiểu, em nói Trà Trà vẫn luôn xem những nội dung có liên quan tới tâm lý học, có hay không có khả năng tương lai muốn thi vào chuyên ngành tâm lý học?”

Sau khi Nguyễn Trà nhảy lớp, Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu lập tức ở trên mạng tra xét xem phụ huynh có con thi vào đại học thì nên làm gì, trong đó có một cái: Khi con cái cho biết nguyện vọng, phải đưa ra kiến nghị thích hợp.

Vệ Kiểu cảm thấy Nguyễn Chính Phi suy đoán rất đúng, lôi kéo người lập tức về phòng “Hai ta trở về tra xét xem, trường đại học nào trong nước có chuyên ngành tâm lý học tốt nhất, trước khi Trà Trà vào đại học, đi xem một chút xem ở đó có phòng ở hay không.”

Nghe thấy Vệ Kiểu nói, Nguyễn Chính Phi đồng dạng tỏ vẻ tán đồng “Được, cho dù có phòng ở, chúng ta cũng phải mua một căn nhà gần trường đại học của Trà Trà.”

Trong mắt hai người, Nguyễn Trà nói muốn đi học ở đại học Nam Kinh, hoàn toàn là vì người một nhà trước mắt đều ở tại Nam Thị, làm một đôi cha mẹ tiến bộ, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn lại bước chân của con cái!

Nói đến, trước kia trong mắt cha Nguyễn mẹ Nguyễn, nhà bọn họ ngoại trừ có chút tiền, còn không trong tay cũng chẳng có gì, huống chi ở trấn nhỏ cũng không có nơi nào tiêu quá nhiều tiền.

Nhưng ở Nam Thị hơn nửa năm, vì thu mua công ty cùng trang viên nho, sau khi bổ sung các loại kiến thức, hai người đã nhận thức rõ ràng, xã hội hiện tại, bọn họ có thể có tiêu không hết tiền đã phi thường lợi hại.

Hơn nữa ___

Bọn họ không chỉ có tiền, mà còn có bạn bè.

Trước kia mọi người đều sống ở tại trấn nhỏ, thói quen sinh hoạt cơ bản đều như nhau, cùng uống nước, chiếu ánh mặt trời như nhau, khi đánh bài, bộ dáng một đám chơi xấu.

Nhưng sau khi rời trấn nhỏ, Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu phát hiện, bạn bè mà bọn họ quen biết, thật sự rất lợi hại, không chỉ làm việc trong các lĩnh vực bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, nhân phẩm cũng tốt không lời gì để nói.

Nhà mình nếu không thiếu tiền cũng không thiếu bạn bè, nên để con cái muốn đi đâu thì đi đó, bọn họ kiên quyết không thể để cho con cái có một chút gánh nặng tâm lý!

Trà Trà hiểu chuyện, bọn họ làm cha mẹ cũng không thể không hiểu chuyện.

Nguyễn Trà đang học ở trong phòng ngủ, căn bản không nghe thấy lời nói của cha Nguyễn mẹ Nguyễn, cũng không biết được cha Nguyễn đang tính toán muốn mua một căn nhà gần trường đại học.

Sau khi Nguyễn Trà mô phỏng xong kế hoạch ôn tập cho chính mình, lại ở trên WeChat cùng Phó Thầm hội báo cho nhau một chút về tình huống ôn tập của từng người.

Như Phó Thầm đã nói, bọn họ đã một lần nữa lập nhóm học tập nhỏ, như vậy việc hiểu biết về tình huống học tập của thành viên trong nhóm là rất cần thiết.

Sau khi hai người nói vài câu, thấy thời gian không còn sớm, chúc ngủ ngon lẫn nhau, Nguyễn Trà tắt di động, lên giường ngủ, nhưng mà trong trạng thái buồn ngủ cô khẽ nhíu mày, chính mình tựa hồ muốn cùng Phó Thầm nói chuyện gì đó, muốn nói cái gì đây?

Đầu óc Nguyễn Trà mông lung, nghĩ một chút, thật sự nghĩ không ra, ôm chăn trở mình, tính tính, ngày mai là thứ bảy, gặp mặt rồi nói, trước tiên cô phải đi gặp Chu Công đã.

____

Hôm sau.

Lương Tồn Cẩn cuối tuần không đi làm, ngày hôm qua trở về trực tiếp ở nhà trụ hạ, buổi sáng thấy ba người Nguyễn Trà ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm sáng, vẫy vẫy tay, “Cô, dượng, Trà Trà, buổi sáng tốt lành.”

Không thể không nói, cho dù ba người Nguyễn gia đều chăm chỉ cố gắng, nhưng thói quen cuối tuần ngủ đến 9 giờ mới dậy cũng không thay đổi, nhà ăn Lương gia, ngày xưa ba người bọn họ ăn sáng muộn nhất, sau khi Lương Tồn Cẩn trở về, bọn họ bay lên đến vị trí thứ hai đếm ngược.

Nghe thấy thanh âm của Lương Tồn Cẩn, ba người Nguyễn Trà chưa kịp đáp lại, quản gia đã dẫn người đến trên mặt nở nụ cười “Tiểu Thầm, cháu đến sớm hơn tuần trước.”

“Trên đường không kẹt xe, nên đến nhanh hơn chút.” Phó Thầm nói xong, đem túi xách trên tay đưa cho quản gia, “Bạn của cha cháu mang đến bạch hóa cá tầm tử tương, nên cháu mang đến một ít.”

Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu nhìn thấy Phó Thầm, hai người đồng thời nhìn về phía Nguyễn Trà “Trà Trà, con không nói nói với Phó Thầm, chúng ta ra ngoài vào thứ bảy sao.”

Nguyễn Trà: “……”

Nguyên lai tối hôm qua trước khi thấy Chu Công, cô muốn nói với Phó Thầm là đừng tới vào cuối tuần.

Phó Thầm: “……”

Anh có thể nghĩ một cái lý do để được cùng ra ngoài không?

Nhà ăn, hai tiểu bối trẻ tuổi nhất đồng thời trầm mặc, ý tưởng trong lòng lại khác nhau quá nhiều.

Lương Tồn Cẩn mới vừa múc xong cháo “Ra ngoài? Mọi người đi đâu vậy? Dù sao cháu cũng không phải đi làm, có cần mang theo một cu li thân cao 1m86 không?”

Sau khi Nguyễn Trà kéo Phó Thầm ngồi xuống, đang chuẩn bị giải thích, nghe vậy, trả lời Lương Tồn Cẩn trước “Về quê.”

Nghe vậy, Vệ Kiểu tiếp lời giải thích “ Viện trưởng viện phúc lợi cô ở khi còn nhỏ làm đại thọ tuổi 70, tuy rằng không làm yến hội, chúng ta vẫn muốn đi gặp ông ấy, thuận tiện đem nhà cửa dọn dẹp một chút.”

Trong khoảng nửa năm ba người Nguyễn Trà ở tại Lương gia, thỉnh thoảng những người trên núi sẽ giúp đỡ họ thu dọn trong viện một chút, về phần nhà bọn họ ở, sau khi Nguyễn Chính Phi lần nữa trở về, đã thu dọn đồ đạc, đem đồ đạc che lạc, không sợ xám mốc.

“Về quê sao! Cháu có thể đi cùng không?” Lương Tồn Cẩn không rảnh lo uống cháo, ánh mắt sáng quắc nhìn cha Nguyễn mẹ Nguyễn “Cháu nghe Trà Trà nói, nhà cô dượng có một phòng mô hình, hơn nữa ngày thường mọi người thường nói, nói rằng trấn nhỏ phong cảnh vô cùng đẹp, khiến người ta rất muốn tới.”

Nguyễn Chính Phi gãi gãi đầu “Cháu muốn đi thì đi, dù sao đi trong thị trấn cũng không sợ gặp phải phóng viên, đương nhiên, hiện tại phương bắc có chút lạnh, nhớ kỹ mang theo quần áo ấm là được.”

Nguyễn Trà thấy Phó Thầm vẫn luôn không nói chuyện, sau khi do dự một chút thì thấp giọng dò hỏi “Phó Thầm, có khả năng chiều chủ nhật gia đình em mới trở về Nam Thị, anh, anh muốn đi tới thị trấn nhìn một chút không?”

Hỏi xong, Nguyễn Trà ngừng một lát, cô vốn dĩ muốn hỏi Phó Thầm ngày mai lại đến có được không, sao vừa ra khỏi miệng, lại trực tiếp hỏi anh có muốn tới thị trấn không?

“Đương nhiên, nếu anh không có thời gian ——”

“Muốn.”

Thanh âm của hai người gần như đồng thời phát ra, Phó Thầm nhìn đôi mắt hạnh hơi hơi trợn tròn của Nguyễn Trà, đuôi mắt vẽ ra ý cười “Trước kia anh đã rất tò mò về thị trấn mà Trà Trà ở khi còn nhỏ, hiện tại có cơ hội, anh có thể cùng em trở về xem được không?”

Phó Thầm hỏi xong, lại cười bổ sung, “Thời gian rất dư dả, thứ bảy chủ nhật ngoại trừ cùng em giám sát học tập lẫn nhau, anh không có sắp xếp chuyện khác, em không cần lo lắng.”

Người ta đã nói đến như thế, Nguyễn Trà cũng không thể nói không được, lại nói, vốn là cô lên tiếng mời, hơn nữa, ở đáy lòng của Nguyễn Trà, cũng rất hy vọng có thể mang theo bạn bè về quê chơi một vòng.

Nói đến bạn bè, Nguyễn Trà nổi lên hứng thú “Phó Thầm, bằng không chúng ta hỏi thêm mấy người Nam Nam bọn họ nhé?”

Phó Thầm trước tiên nghiêm túc suy xét một chút, lại rất nghiêm túc đưa ra câu trả lời “Trước tiên tạm thời không nên hỏi, một khi bọn họ không có thời gian, anh lo lắng bọn họ sẽ băn khoăn trong lòng.”

Anh trả lời xong, sợ Nguyễn Trà muốn tiếp tục kéo người, lại đưa ra kiến nghị tường tận: “Anh cảm thấy chúng ta có thể đi trước, chờ nghỉ hè có thời gian, mang theo bọn họ sống ở trong thị trấn một tuần, như vậy sẽ vui hơn.”

Nguyễn Trà một tay chống cằm nghĩ nghĩ, trong lòng đồng ý “Phó Thầm, anh nói rất đúng, nếu gọi bảy tám người bọn họ, chỉ có hai ngày thứ bảy chủ nhật cũng chơi không vui, không bằng nghỉ hè mọi người cùng đi chơi.”

Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu yên lặng nghe Phó Thầm nói chuyện với Nguyễn Trà, ánh mắt hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới hình ảnh ở bãi đỗ xe ngày hôm qua.

So sánh với nhau, Phó Thầm nhỏ tuổi nhưng so với Giang Dục Hành còn lợi hại hơn, không chỉ quang minh chính đại theo họ đi tới trấn nhỏ, thậm chí có thể nói có sách mách có chứng làm cho những người khác không thể tới được.

Đoàn người thương lượng xong, đúng 10 giờ họ từ nhà bắt đầu xuất phát, Nguyễn Chính Phi lái xe, Vệ Kiểu ngồi ở ghế phụ, Nguyễn Trà bị Lương Tồn Cẩn cùng Phó Thầm một trái một phải kẹp ở giữa, ngồi ở ghế sau.

Bọn họ phải đến sân bay trước, ngồi máy bay 2 tiếng đồng hồ đến Cẩm Thành, rồi sau đó mới đi trấn nhỏ, ba người Nguyễn gia đã mua vé máy bay từ sáng sớm, Phó Thầm cùng Lương Tồn Cẩn cũng đã đặt vé trước khi họ tới sân bay.

Hành trình 2 tiếng đồng hồ cũng không quá lâu, Cẩm Thành cũng không tính là thành phố lớn, khoang hạng nhất của máy bay ngoại trừ năm người bọn cũng không có người nào khác, nên không sợ không mua được vé.

Một giờ rưỡi chiều, năm người ra sân bay, mà trước sân bay đã có chiếc bảy chiếc xe thương vụ đang chờ, Nguyễn Trà thấy người lái xe, vui vẻ vẫy vẫy tay “Chú Davy!”

“Trà Trà.” Davy đem đồ uống đã mua đưa cho mấy người, lại quay đầu lại hỏi Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiểu “Chúng ta đi ăn cơm trưa trước rồi trở về thị trấn nhé?”

Vệ Kiểu xua xua tay “Không cần không cần, chúng ta tìm một tiệm cơm trong thị trấn là được, đều là người trong nhà, giữa trưa ăn tạm một chút, buổi tối tôi cùng Phi Phi sẽ làm một bữa tối phong phú.”

Phó Thầm nghe thấy Vệ Kiểu nói ba chữ “Người trong nhà”, nương theo động tác uống nước ngăn trở nụ cười nơi khóe môi.

—— Cô Vệ Kiểu nói anh là người trong nhà.

Phó Thầm bị một câu người trong nhà làm cho rất vui vẻ, thế cho nên sau khi lên xe, nửa ngày không nghe thấy Lương Tồn Cẩn kêu tên mình.

“Tiểu Phó Thầm, em đang nghĩ cái gì mà cười vui vẻ vậy?” Lương Tồn Cẩn dùng khuỷu tay chạm chạm Phó Thầm, thấy Phó Thầm hoàn hồn, duỗi ngón trỏ, trộm chỉ Davy đang lái xe, thấp giọng nói “Anh từng thấy ông ta ở trên TV, người dẫn chương trình BBC, sau khi ông ta từ chức lại tới đất nước chúng ta làm tài xế?”

Lương Tồn Cẩn ở giới giải trí, lỗ tai đã nghe rất nhiều bát quái trong đó cũng có bát quái của Davy, giờ phút này nhìn thấy người, thiếu chút nữa không nhận ra.

Sau khi Phó Thầm nghe thấy danh hiệu người dẫn chương trình BBC trong miệng Lương Tồn Cẩn, đại khái đã đoán được khẩu âm thuần khiết của Nguyễn Trà lúc trước khi quảng bá thất bá báo đến từ đâu.

“Lần trước em đi căn cứ Kim Đào có gặp qua ông ta, ông ta làm người phụ trách ở Kim Đào, gọi Trà Trà là ông chủ nhỏ.”

Lương Tồn Cẩn: “......”

Người phụ trách xây dựng căn cứ Kim Đào luôn được người ta ca ngợi thực ra chức vụ lúc trước là người dẫn chương trình?

Trong khoảnh khắc, Lương Tồn Cẩn đột nhiên cảm thấy với tư cách là một ca sĩ kiêm diễn viên, anh ấy rất có thể sẽ trở thành một nhà đầu tư mạo hiểm trong tương lai.

Nửa giờ sau, xe rời Cẩm Thành, từ vùng ngoại thành một đường chạy thẳng hướng tới thị trấn của ba người Nguyễn gia.

Nhìn quanh đồi xanh, trời xanh mây trắng.

Chạy dọc theo núi, có thể nhìn thấy những màn sương trắng mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, từng vòng quấn quanh, khiến người ta không nhìn rõ phong cảnh trên núi.

Nửa đầu đường thị trấn rất náo nhiệt, hai bên đường có những tòa nhà ba tầng, cửa hàng tiện lợi trên chợ, nhà hàng, trung tâm mua sắm và cửa hàng đồ kim khí rất đầy đủ, đoàn người ăn cơm ở ngay trên chợ.

Ban đầu Lương Tồn Cẩn cùng Phó Thầm hai cái “người bên ngoài” này cho rằng nhà Nguyễn Trà ở ngay gần đây, nhưng thẳng đến khi bọn họ lên xe, chiếc xe chạy thêm sáu, bảy phút nữa.

Khác với nửa đường trước, nửa đường sau vào trấn nhỏ phần lớn đều là nhà nhỏ nông dân tường trắng ngói xám, hai bên không có nhà ba tầng chỉ có nhà kính.

Lương Tồn Cẩn vươn đầu nhìn về phía trước, thấy chỉ có một con đường duy nhất bên phải, vừa ngước mắt lên đã thấy khoảng sân ở lưng chừng núi, trong lòng kinh ngạc, nhà của Trà Trà ở giữa sườn núi?

Không đợi Lương Tồn Cẩn tiếp tục nghĩ sâu xa, đã nghe thấy Nguyễn Chính Phi ngồi ở ghế phụ nói: “Bên trái, Davy, ông đừng có mù đường.”

Davy quen cửa quen nẻo nắm tay lái quay vòng, cười trả lời: “Nhớ kỹ.”

Lương Tồn Cẩn ngồi ở ghế sau sát cửa sổ, trơ mắt nhìn xe quẹo vào bên trái, sau khi ngẩn ra một lúc lâu, chà xát đôi mắt, bên trái không chỉ có đường, hơn nữa có một con đường sỏi đá đặc biệt rộng.

Lương Tồn Cẩn:???

Anh tuổi còn trẻ, đã bị hoa mắt???