Cửa sau khuôn viên trường cấp ba quốc tế nằm gần một con phố của học sinh, ra khỏi con phố là hai con hẻm cũ, sau đó là đường chữ thập và cầu vượt.
Học sinh ngồi xe riêng về nhà, thông thường xe đều đỗ ở bãi đậu xe đối diện cầu vượt.
Bởi vì buổi trưa ở trường cấp ba quốc tế không có bố trí canh gác cổng, cho nên dù các loại thức ăn ở nhà ăn có phong phú hơn nữa, mùi vị ngon hơn nữa cũng không cản được học sinh có mới nới cũ, vì vậy các cửa hàng ở con phố học sinh kinh doanh rất tốt.
Buổi trưa đang náo nhiệt, ba nữ sinh tay trong tay đi mua trà trái cây trên bên con phố, một trong số nữ sinh chỉ vào một nhà sách ở phía trước, trên cửa treo một tấm bản nhỏ tạm dừng kinh doanh, giọng nói mang vẻ ngạc nhiên: “Tiệm làm móng trước đó nói đóng cửa thì đóng cửa, vừa mới cho nhà sách thuê lại, một ngày cũng chưa bán liền đóng cửa?”.
“Người ta chưa nói đóng cửa, chỉ là tạm dừng kinh doanh, nói không chừng là đang dọn dẹp nhà sách”.
Nữ sinh nói chuyện đầu tiên lắc đầu: “Mấy ngày trước cậu không có tới, thứ sáu tuần trước cũng treo bản tạm dừng kinh doanh, nhìn qua chắc không có ý định kinh doanh”.
Ba người nói nói cười cười không thèm để ý, mà trong nhà sách ba người bàn tới, ở vị trí gần cửa sổ có hai người đang ngồi, bởi vì tính đặc thù của cửa kính, nên người ở bên trong có thể nhìn thấy người ở bên ngoài, mà người bên ngoài không thể nhìn thấy người và bày biện bên trong phòng.
Nguyễn Chính Phi nhìn ba người nữ sinh rời đi, cũng không cảm thấy kì lạ, mấy ngày qua, người đi đường chỉ vào cửa sổ mà nói có tới bảy tám người.
Ông cầm một ly sữa nóng đặt ở trên bàn: “Kiểu Kiểu, sữa vừa mới nấu, buổi trưa có muốn ăn không, tôi làm cho bà.”
Vệ Kiểu đang đọc sách, bên trong toàn nói về chống theo dõi và một ít kiến thức ứng phó nguy hiểm, “Sau món bún tàu, chúng ta không lấy thịt cừu cuộn sao? Lại đổi một chút cải xanh”.
“Phi Phi, ý kiến của ông hay đó.” Vệ Kiểu uống vài ngụm sữa, khép sách lại, “Chúng ta mua lại cửa tiệm, ban ngày có thể nghỉ ngơi đọc sách, lại có thể trông coi Trà Trà, khi thật sự có việc, chúng ta lập tức có thể phát hiện.”
Không sai, Nguyễn Chính Phi mua lại tiệm làm móng, dọc theo cửa sổ có thể thấy rõ tình hình cửa sau của trường cấp ba quốc tế trên con phố học sinh, còn dùng tiền sửa lại thành nhà sách.
Trong phòng không chỉ có bốn giá sách, còn có một phòng bếp và phòng nghỉ đơn sơ, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu khi không bận những việc khác, liền trực tiếp đến cửa tiệm đọc sách, xem mệt rồi có thể ngủ một giấc trong phòng nghỉ.
Nói đến họ cũng không quá mệt mỏi, chỉ cần đem chuyện có thể làm ở Lương gia, chuyển đến nhà sách thôi, hơn nữa môi trường ở nhà sách, quả thực là bao giờ cũng không ngừng đốc thúc họ nghiêm túc nỗ lực học tập, tránh bị con gái nhà mình bỏ lại.
Liên quan đến vấn đề GPS trên thẻ, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu có cùng quan điểm với Nguyễn Trà, nhưng họ giấu diếm chuyện của Úc Chinh, chỉ nói rằng ông nội Nguyễn cảm thấy thành phố Nam vừa lớn vừa loạn, sợ Nguyễn Trà bị bắt cóc,...
Nguyễn Chính Phi sờ cằm suy nghĩ một chút, “Kiểu Kiểu, thật ra tôi có một câu muốn nói rất lâu, coi như chúng ta kịp thời phát hiện Trà Trà xảy ra chuyện, thì có thể làm gì đây? Chuyện thứ nhất, gọi điện báo cảnh sát, chuyện thứ hai, bà cho rằng chúng ta có thể giành lại Trà Trà từ trong tay Úc Chinh, hay là bị Úc Chinh trói đi cùng với Trà Trà”.
“Phi Phi ông từ nhỏ đánh nhau đã rất lợi hại a, thân thủ của Trà Trà không phải là ông tự mình dạy sao?” Là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, Vệ Kiểu có cái nhìn rất tốt đối với Nguyễn Chính Phi.
Vệ Kiểu nói xong, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Chính Phi, “Tôi tin tưởng có Phi Phi ở đó, bất kể Úc Chinh sắp xếp bao mấy người đến, ông đều có thể đánh họ nằm xuống một cách đầy soái khí! Giống như lúc nhỏ chúng ta ở trong cô nhi viện, ông đem thằng nhỏ mập ăn hϊếp tôi đánh cho nằm xuống đo ván”.
Nguyễn Chính Phi:…
Khối 12, lớp 1.
Nguyễn Trà và Phó Thầm là sinh viên nhảy cấp, hai người đã sớm nổi tiếng với điểm số cao 740+ ở cả khối 12.
Mấy năm gần đây người nhảy cấp chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà trong cuộc thi khảo sát nhảy cấp có thể đạt được hơn 700 điểm thì không phải không là thiên tài.
Đương nhiên, gần phân nửa học sinh trong lớp cho rằng Nguyễn Trà và Phó Thầm có thể đạt được hơn 740 điểm, đơn thuần là có liên quan đến cơ sở sát hạch, nếu như thi nghiêm túc chính đáng, hai người có thể nằm trong top 20 của lớp là đã tốt rồi.
Trước tiên không nói đến nền tảng của Nguyễn Trà có vững chắc hay không, chỉ riêng Phó Thầm, gánh nặng của Chủ tịch hội học sinh và Chủ tịch môn tiếng Anh, thân kiêm mấy chức vụ ở khối 12 lại duy trì được điểm cao, thì khó càng thêm khó.
Tuy nhiên, sự thật cho thấy được, có một số người có thể đứng thứ nhất hơn 740 điểm thì cũng có thể luôn luôn đạt được hơn 740 điểm.
Có vài người, ở lớp 11 có thể đứng ở vị trí thứ nhất thì lớp 12 rất có thể cũng đứng vị trí thứ nhất.
Ngày 16 tháng 3, thành tích khối 12 vừa mới ra lò, ba tờ giấy thông báo lớn màu đỏ được dán trên bảng thông báo, top 5 ban đầu cũng không thay đổi nhiều, vị trí đều có những thay đổi đáng kể, chẳng hạn như __ đồng thời đi xuống.
Nguyễn Trà 743 điểm đứng thứ nhất.
Phó Thầm 743 điểm đồng thứ nhất.
Nguyễn Trà, Phó Thầm hai người trong thời gian một tháng, trực tiếp làm cho bảng xếp hạng khối 12 xuất hiện sự thay đổi lớn.
Trong một lớp có tới 2 học sinh tổng điểm hơn 740, không chỉ làm cho chủ nhiệm lớp 1 của khối 12 được vẻ vang, cũng làm cho chủ nhiệm lớp 10 và lớp 1 khối 11 mang vẻ mặt vui vẻ.
Các học sinh trong giờ học, thường có thể nghe thấy cùng một câu nói từ 3 vị giáo viên: “ Nguyễn Trà của lớp tôi...”
Học sinh:...
Các người đem Nguyễn Trà chia làm ba nửa?
“ Số học 150, Khoa học tự nhiên tổng 300...” Lâm Vũ Thư nhìn chằm chằm bảng điểm mà giáo viên phát cho mỗi người, nuốt nước bọt: “ Ngữ Văn 145, tiếng Anh 148, Trà Trà trước kia lớp chúng ta thảo luận về thành tích của cậu và Phó Thầm, đều cho rằng giáo viên ở khối 11 chấm quá dễ dãi, cho nên thi nhảy cấp cho cậu 746...”
Nhưng người ta đến thì thi đầu tiên khối 12 và lớp 12 đều giống nhau, không nói một tiếng đã giành được thành tích cao nhất lớp! 743 điểm đó!!! Thủ khoa kì thi tuyển sinh đại học ở các tỉnh cũng chỉ đạt điểm cao nhất là 736!!!
Lâm Vũ Thư nở ra một nụ cười thật sâu, cô dường như đã nhìn thấy ngày mà công bố kết quả thi đại học năm nay, tương lai trường cấp ba quốc tế sẽ xuất hiện hai thí sinh hơn 740 điểm, từ đó nổi tiếng khắp tỉnh, không, là cả nước!
Haizzz, cũng chính là vào tháng 6 sẽ thi đại học, không chỉ đơn thuần nhìn vào trình độ mà Nguyễn Trà nắm được, cho dù ngày mai có xuất trận đi thi cũng đều được.
Nguyễn Trà nhìn số điểm 743 của mình và Phó Thầm, mím môi, rất nghiêm túc trả lời Lâm Vũ Thư, “ Vũ Thư, cậu nói không sai, các giáo viên ở khối 11 chấm rất dễ, giáo viên khối 12 chấm tương đối nghiêm.”
Vừa nói dứt lời, Nguyễn Trà cầm bài thi tiếng Anh và Ngữ Văn ra, lật tới phần trang luận văn bị trừ điểm, “ Tôi cảm thấy trình độ viết văn của mình đã tiến bộ hơn so với cuối năm lớp 11, nhưng giáo viên trừ điểm thật nhẫn tâm, phần viết Ngữ Văn mất 4 điểm, phần đọc hiểu cũng bị trừ một điểm.”
Nói đến phần đọc hiểu, thật ra thì Nguyễn Trà đã viết hết những phần điểm trên đáp án, nhưng điểm thứ 3 lại không mở rộng ra, cho nên bị trừ một điểm, Nguyễn Trà cho rằng không oan uổng, bản thân trong lúc vô tình lại lười biếng một chút, cho nên cần phải đem suy nghĩ lười biếng trong đầu bóp chết từ trong trứng.
Lâm Vũ Thư nhìn bộ dáng nghiêm túc bàn luận của Nguyễn Trà, nghẹn lại một lúc, đưa tay trực tiếp lấy hai bài thi trở về, hừ một tiếng lớn, “Nguyễn Trà, cậu lại khoe khoang, từ nay về sau tôi mỗi ngày đều quấn lấy cậu hỏi sinh vật!”
“Hỏi đi hỏi đi, cậu muốn hỏi thì hỏi, tôi không phiền”. Nguyễn Trà cười hì hì trả lời, nói ra, cô thật sự không hiểu trong cả khối 12, phần làm văn của mình có thể bị trừ bốn điểm, chỉ có thể nói rằng giáo viên xuống tay quá tàn nhẫn.
(Giáo viên khối 12: không, rõ ràng là giáo viên khối 11 quá nuông chiều em rồi, chúng tôi muốn để cho em cảm nhận được sự tàn khốc của kỳ thi tuyển sinh đại học).
Mặc dù bị trừ bốn điểm, nhưng Nguyễn Trà vẫn rất vui vẻ, với tổng điểm 743, cô lại nhận được 743 điểm năng lượng! Cách hệ thống 1128 có thể tấn công Úc Chinh, bọn họ chỉ thiếu 3000 năng lượng để đưa người đi! Nguyễn Trà đã thấy chiến thắng vẫy tay chào mình!!!
Lâm Thư Vũ thấy biểu cảm cười hì hì của Nguyễn Trà lúc trả lời, cũng không cảm thấy Nguyễn Trà qua loa có lệ với mình, nói cho cùng trước khi có thành tích ra, giáo viên các môn cũng đã giảng bài như nhau ở trong lớp.
Mà Nguyễn Trà và Phó Thầm, mặc kệ câu hỏi của giáo viên trong bài thi có vấn đề gì, đều có thể rất nhanh giải ra một cách trật tự, lúc ấy các bạn học sinh có linh tính, thành tích của hai người họ hẳn là không tệ.
Nhưng con số 743 điểm vẫn làm cho bọn họ hiểu rõ, chung quy bản thân đã đánh giá thấp thực lực của học thần!
Là một trong những học thần, xung quanh bàn của Nguyễn Trà, vừa tan học đã có sáu bảy bạn học tới tới lui lui, mặc kệ ai hỏi, hỏi mấy lần, Nguyễn Trà đều nghiêm túc giải thích tỉ mỉ, không hề miễn cưỡng chút nào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nguyễn Trà chính thức hòa nhập vào lớp 1 khối 12, khi học thể dục các bạn nữ chơi trò chơi, hay đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, đều theo thói quen hỏi Nguyễn Trà có chơi hay không, có đi hay không.
Đợi đến buổi tự học kết thúc, trên con đường hướng đến cửa sau, Nguyễn Trà lần thứ n cảm thán, “ Phó Thầm, thì ra học tập thật sự có thể làm cho người ta có nhân duyên tốt”.
Nguyễn Trà ban đầu cảm thấy mình học ở lớp 10, có thể làm quen được bạn tốt, bởi vì bản thân thích chơi, các lớp cưỡi ngựa, tiết nghệ thuật đều tham gia với mọi người, hơn nữa bản thân Hoàng Giai Giai và Tạ Trường An đã quen biết nhau, trong giai đoạn đầu, họ bỏ ra nhiều hơn, cũng chủ động nhiều hơn.
Về phần kết thúc kì thi giữa kì, lên lớp 1 khối 11, cũng có được nhân duyên không tệ, bởi vì bản thân đã sớm quen biết người ở trong đó, có Quý Phi Dương ở đây, kẻ buôn tin tức trước đây cũng không phải là hư danh, Quý Phi Dương có thể nói chuyện với bất kì ai trong lớp và có thể nói chuyện với bất kì ai về Nguyễn Trà.
Mà bây giờ, bản thân nhảy lên lớp 1 khối 12, trong lớp chỉ biết mỗi Phó Thầm, tuy rằng ngày đầu tiên có Lâm Vũ Thư giúp đỡ giới thiệu, nhưng mọi người cũng nể tình bạn học, không nói được mấy câu.
Nhưng từ khi học kì kết thúc, cùng với các bạn học trong lớp giao tiếp ngày càng nhiều, Nguyễn Trà ngạc nhiên phát hiện, nhân duyên trong lớp của mình tặng vọt, tan học có bàn đến bàn nói chuyện, trong tiết thể dục cũng có bạn hỏi muốn đi cửa hàng tiện lợi hay không, thì ra học giỏi lại khiến người ta được hoan nghênh như vậy sao?
Nghe vậy, trong lòng Phó Thầm cảm thấy không biết phải làm sao, không cần Nguyễn Trà nói, anh đã tận mắt chứng kiến được nhân duyên của Nguyễn Trà.
Các bạn trong lớp 1 khối 12 tương đối coi trọng thành tích học tập, so với yếu tố gia thế và những thứ bên ngoài, bọn họ rất coi trọng năng lực học tập và tình cảm của một người hơn.
Mà Nguyễn Trà, không những học tốt, nói chuyện cũng rất hay, tính tình lại kiên nhẫn, cho đến mấy ngày tan học qua, xung quanh bàn học của Nguyễn Trà thường xuyên có bạn học vây quanh, bạn học nam, nữ đều có, làm cho Phó Thầm muốn nói chuyện cũng không chen vào được, chỉ có thể trân trọng thời gian ngắn ngủi hai người họ dành cho nhau trên đường sau giờ tan học.
Dĩ nhiên, trong khi cảm thấy bất lực, Phó Thầm lại không khỏi vui mừng.
Anh có thể nhìn ra Nguyễn Trà thực sự thích học ở lớp 1, mà không giống như thời điểm trước, cho anh một loại cảm giác, Nguyễn Trà cũng không phải là đam mê học tập như vậy, mà chỉ là ảo giác rằng cô học vì một mục đích nhất định.
Phó Thầm từ đầu đến cuối cũng không hiểu được suy nghĩ muốn đốc thúc Nguyễn Trà học tập đến từ đâu, dường như là có từ lần đầu tiên gặp Nguyễn Trà, rất khó để giải thích nhưng cũng không làm anh thấy chán ghét, từ lần ôn tập tài liệu, rồi đến lần giám sát, anh không khỏi không thừa nhận, mình và Nguyễn Trà có thể nhanh chóng thân nhau, trong lòng đều hy vọng Nguyễn Trà vui vẻ mà học tập chăm chỉ.
Mà hiện tại, sau khi Phó Thầm tận mắt nhìn thấy Nguyễn Trà chân thực sự thích học tập, trong lòng ngay lập tức tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Sau khi lên cầu vượt, Phó Thầm ngước mắt lên nhìn thấy xe của Lương gia đang đậu ở bãi đậu xe.
Vốn dĩ kế hoạch của Phó Thầm là Đại học Thanh Hoa, như vậy, thời gian đi học anh có thể phụ trách công ty chi nhánh ở Bắc Kinh của Phó gia, chuẩn bị ra mắt trò chơi trực tuyến ba chiều.
Nhưng một khi Đại học Thanh Hoa và trường đại học mà Nguyễn Trà không ở cùng một thành phố, Phó Thầm cảm thấy hạng mục trò chơi trực tuyến ba chiều của mình cũng có thể chuyển đến nơi khác.
Nghe vậy, Nguyễn Trà thoáng yên lặng.
Thực ra, sau khi có mục tiêu trở thành nhà tâm lý học, Nguyễn Trà đã phân tích tỉ mỉ vài trường đại học trong nước, trong các trường đại học, chuyên ngành tâm lý ở trường đại học Bắc Kinh luôn xếp hạng no1.
Nguyễn Trà cảm thấy buổi sáng hôm đó bầu không khí giữa ba và mẹ rất kì lạ, trước đó vài ngày, họ nói chờ mình lên đại học, họ sẽ được hưởng thụ thế giới của hai người, cũng không biết được sau đó gặp phải chuyện gì, ba mẹ dường như rất sợ một nhà ba người tách ra.
Nếu hai người họ sợ, thì mình ở lại Nam Thành vậy.
Đại học Nam Kinh.
Phó Thầm nhẹ nhõm trong lòng, so với những trường đại học khác, đại học Nam Kinh thật sự không tồi, dù sao nhà của anh và Nguyễn Trà đều ở Nam Thành.
Chờ một chút--
Nghĩ đến điều gì, lòng của Phó Thầm lại chùng xuống, bỗng chốc xẹt qua lại suy nghĩ vô cớ.
Anh đột nhiên nhớ lại, nhà của Nguyễn Trà căn bản không ở Nam Thành, chỉ vì Lương gia ở Nam Thành, Nguyễn gia ba người mới ở đó, Nguyễn Gia lúc trước sống ở thị trấn nhỏ, lần trước ở chương trình phát thanh tiếng Anh đã giới thiệu rồi, ở Cẩm Thành.
Một thành phố cách Nam Thành mất hai giờ bay.
“Trà Trà, sau này em có về trấn nhỏ...”
“Nguyễn Trà.”
Lời vừa mới nói ra một nửa thì đột ngột bị cắt ngang, Phó Thầm nhìn thấy người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Người đàn ông cúi thấp đầu làm người ta không nhìn rõ mặt, chỉ có vài sợi nhuộm màu xanh lam giữa đầu tóc đen là dễ thấy, sau mấy giây, người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra gương mặt.
Giang Dục Hành.
Phó Thầm nhớ ra người trong tài liệu mà anh yêu cầu tìm kiếm, có một hai trang ghi chép lại về Giang Dục Hành, anh trai của Úc Chỉ Giảng, đã từng được Úc Chinh nuôi dưỡng.
Giang Dục Hành hướng về Nguyễn Trà, cười chế nhạo, “Buổi chiều tôi có gửi tin nhắn cho cô nhưngkhông nhận được tin nhắn trả lời, có thời gian nói chuyện một lát không?”
“À, điện thoại tôi hết pin rồi, xin lỗi.” Nguyễn Trà nói xong, lại hỏi, “Anh đang vội sao?”
Ở trong giới showbiz, Giang Dục Hành và Lương Tồn Cẩn hai người đều có rất nhiều fan hâm mộ, có thể làm cho Giang Dục Hành tránh được phóng viên mà chạy đến trường cấp ba quốc tế cho thấy sự việc có phần quan trọng.
Giang Dục Hành lắc đầu, liếc nhìn Phó Thầm đang yên lặng, trong lòng thở dài một câu, bọn trẻ ngày nay thực sự không giống như những đứa trẻ, nhìn trông trầm tĩnh như người lớn.
Nghĩ lại thôi, anh ấy lại nhìn về phía Nguyễn Trà, “Thật ra không phải nói là rất gấp, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”.
Phó Thầm vốn không muốn thăm dò Nguyễn Trà và Giang Dục Hành, sự hợp tác của hai anh em Úc Chỉ Ngôn, nhưng trong lòng đối với Giang Dục Hành người đã từng có quan hệ với Úc Chinh vẫn rất đề phòng.
Anh ấy nói chuyện âm thanh không cao, nhưng người có mặt ở chỗ này đảm bảo đều có thể nghe thấy, “ Trà Trà, dù sao thì xe của nhà cô đang ở trước mặt, nếu không chúng ta ở trên xe nói chuyện một chút, tránh bị người ngoài nghe thấy.”
Dứt lời, Phó Thầm lại không nhanh không chậm bổ sung một câu, “ Dẫu sau... Giang tiên sinh là một minh tinh, là nhân vật của công chúng, nếu bị phóng viên chụp ảnh nơi công cộng, anh sẽ gặp rắc rối”.
Giang Dục Hành: “...”
Bạn học, lời cậu nói có hàm ý đó.!!!
Nguyễn Trà được Phó Thầm nhắc nhở, mắt hạnh hơi trợn tròn, “Đúng vậy đó, anh Giang, anh không đeo khẩu trang đó! Nhanh, trước tiên lên xe nói chuyện, sau khi nói chuyện xong anh quay về làm việc, nếu thật sự bị phóng viên chụp được đăng lên mạng vậy thì phiền phức to rồi”.
Một cái “Cuộc sống thân ái” làm cho Nguyễn Trà rất sợ khi thấy mình lại lên hot search, được bao quanh bởi một bầy quái vật nhỏ gọi là “Fan”, dễ làm cho người ta gặp ác mộng.
Thấy vậy, Giang Dục Hành không khép được miệng, muốn nói thật ra mình có khẩu trang, sợ đeo khẩu trang dọa sợ Nguyễn Trà, nhưng do dự một lúc, không nói ra, anh ấy bảo đảm rằng khi nói rằng anh có khẩu trang, con nhóc này cũng sẽ có câu tiếp theo đang đợi mình.
Phó Thầm thấy Giang Dục Hành không nói tiếng nào cùng Nguyễn Trà lên xe, lại ngẩng đầu lướt một vòng xung quanh, sau khi không phát hiện có phóng viên, mới nhấc chân lên xe mình, vừa lên xe, không đợi tài xế hỏi, liền mở miệng trước “Khoan hãy chạy, đợi một lát”.
Anh phải tận mắt thấy Giang Dục Hành xuống xe mới yên tâm trở về nhà.
Còn bên kia, tài xế Lương gia thấy Nguyễn Trà và bạn có chuyện muốn nói, xuống xe đợi để lại không gian riêng cho hai người.
Nguyễn Trà nhìn nón lưỡi trai đã tháo xuống của Giang Dục Hành, “Anh Giang, anh muốn nói gì?”
Lần trước sau khi hai người ở ngoài phòng bệnh của Úc Chỉ Ngôn nhìn thấy nhau, Giang Dục Hành đã nói cảm ơn cô, Nguyễn Trà không nghĩ đến giữa hai người họ lại có những tiếp xúc khác.
“Tôi chuẩn bị ngày mai dẫn A Ngôn đi nơi khác nghỉ dưỡng, chuyến bay vào sáng sớm, chuyện của Úc Chinh, tôi có thể cung cấp được thực sự có hạn, thật có lỗi với cô.” Giang Dục Hành nói xong, cười tự giễu một tiếng, “Đã mười năm rồi, còn không thăm dò được lai lịch của Úc Chinh, cũng do tôi vô dụng.”
Nghiêm túc mà nói, có thể đã vô dụng từ nhỏ, nếu không cũng sẽ không bảo vệ được A Ngôn ở cô nhi viện, cũng sẽ không bị Úc Chinh quay vòng vòng, thiếu chút nữa làm hại A Ngôn mất mạng.
Anh ấy nói xong chỉ bảng điều khiển ảo trên đầu, nếu cô đối phó với Úc Chinh, điểm tích lũy có thể có hữu dụng cho cô, dù sao cũng có thể mua được ít đồ trong trung tâm, tôi mấy năm qua cũng tích lũy được 187 điểm, cô cầm dùng trước đi, có bao nhiêu được bấy nhiêu.
Nguyễn Trà nghĩ ra một vài khả năng, nhưng không ngờ đến Giang Dục Hành chạy đến cho mình điểm tích lũy.
Nói đến, ban đầu Úc Chinh đem virus Y cho Giang Dục Hành, đơn thuần là muốn kiểm chứng có thể kiểm soát được bảng điều khiển để điều khiển Giang Dục Hành được hay không, để làm cuộc diễn tập cho vật chủ của virus X sau này.
Mà ngày đó Nguyễn Trà cùng Giang Dục hành hợp tác, để Giang Dục Hành mở ra khu vực tinh thần, khiến virus Y bị hệ thống 1128 xử lý, làm cho hệ thống của Giang Dục Hành lệ thuộc vào hệ thống 1128, điểm tích lũy giữa hai hệ thống có thể chia sẻ lẫn nhau.
“Úc chỉ Ngôn cậu ấy...”
“Tôi có cùng em ấy thương lượng”. Giang Dục Hành nói đến Úc Chỉ Ngôn, trên mặt lộ ra vẻ hối tiếc, cong môi nở một nụ cười, “A Ngôn nói nếu không có cô, em ấy có thể đã chết rồi.”
( Bạn học Nguyễn Trà, trong trung tâm 1 điểm tích lũy bằng một điểm năng lượng, chúng ta có thể giành được là năng lượng kiến thức, chúng ta chỉ có thể có được bằng các nhiệm vụ tri thức, điểm của Giang Dục Hành chỉ được sử dụng trong trung tâm, không thể đổi lấy năng lượng)
Nguyễn Trà nhìn Giang Dục Hành, trả lời hệ thống ở trong đầu , “1128, ngươi không nhớ mình hy sinh nữa đời sau, khi khắc phục đổi lấy phúc lợi?”
Hệ thống 1128:...!!!
Trung tâm mua sắm hiện đang giảm giá tất cả còn 99,99%!
187 điểm tích lũy của Giang Dục Hành được quy đổi, tương đương với sức mua của 18700 điểm trước đó!
Nguyễn Trà không quản hệ thống nữa, tiếp tục hỏi Giang Dục Hành, “Anh không hối hận khi đưa điểm tích lũy cho tôi? Anh mấy năm mới tích góp được 187 điểm, đều cho tôi hết?”
“Không sai, tất cả đều cho cô, cô phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn tôi và A Ngôn, hơn nữa...” Giang Dục Hành nói được một nửa, tạm ngừng, trong lòng do dự mấy lần, nói ra những lời chân thật nhất trong lòng, “Ngày hôm đó, nếu không có cuộc trò chuyện giữa tôi và cô trong phòng sách, thì ngày hôm sau, tôi có thể thực sự như Úc Chinh yêu cầu mà liên hệ với bác Lương”.
Thậm chí Giang Dục Hành có thể tưởng tượng ra kết cục của bản thân, giúp đỡ Úc Chinh, làm công ty Lương gia khủng hoảng, rồi sau đó phát hiện A Ngôn qua đời, bản thân sẽ bị chìm ngập với nỗi đau và sự tự trách, lại điên cuồng đối phó với Úc Chinh, cuối cùng...đại khái cũng sẽ không có một kết cục tốt đẹp gì.
Nghe thấy Giang Dục Hành chính miệng nói ra có thể liên hệ với Lương Tông Kỳ, Nguyễn Trà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đưa tay chỉ vào huyệt thái dương của Giang Dục Hành, “Anh hãy mở ra khu vực tinh thần một lần nữa, tôi muốn nhận lấy điểm tích lũy của anh, hy vọng là anh đừng hối hận.”
Giang Mục Hành mở khu vực tinh thần một cách quen thuộc, hoàn toàn không lo lắng Nguyễn Trà hại mình, thậm chí cong thản nhiên cười, còn thản nhiên “Đương nhiên không hối hận.”
Không tới một phút, hệ thống 1128 nhận xong điểm tích lũy mà Giang Dục Hành cực khổ tích lũy được mấy năm, nhìn thấy điểm tích lũy của Nguyễn Trà từ 0 biến thành 187, hệ thống 1128 đột nhiên sinh ra cảm giác thành tựu.
Phút chốc, hệ thống đột nhiên dâng trào, trơ mắt nhìn thấy điểm từ 187 giảm xuống còn 137.
Hệ thống: ???
Trong hệ thống chống virus gặp kẻ trộm ???
Nguyễn Trà đưa cho Giang Dục Hành loại thuốc đặc biệt để điều trị các thiếu sót về gen ts mua từ trung tâm thương mại, “Này, cảm ơn điểm của anh, hy vọng sau này anh và Úc Chỉ Ngôn sống thật tốt, đừng có bị người xấu lừa gạt nữa, cũng đừng đánh mất sự lương thiện trong trái tim anh.”
Một viên thuốc màu trắng trong bình thủy tinh, nằm yên trong tay của Nguyễn Trà, Giang Dục Hành nhất thời ngơ ngác, Máu trong người anh căng thẳng như đang đông cứng lại.
Giang Dục Hành căn bản nhìn đi chỗ khác, khàn giọng, cố gắng mở miệng mấy lần mới nói: “Nguyễn Trà, thuốc trong tay cô...”
“Thuốc đặc biệt dành cho Úc Chỉ Ngôn, coi như phần quà cảm ơn cho việc lấy điểm của anh.” Nguyễn Trà đặt chai thủy tinh vào tay Giang Dục Hành, mỉm cười, “Nhận lấy đi.”
Bình thường thuốc đặt trị 50000 điểm mới có thể mua được, giảm giá 99,99% chỉ còn 50 điểm, Nguyễn Trà dứt khoát mua thuốc, nếu không đợi Giang Dục Hành kiếm được điểm mua thuốc, Úc Chỉ Ngôn có thể đã đi đầu thai rồi.
Giang Dục Hành thận trọng cầm chai thủy tinh, hai mắt đỏ hoe, l*иg ngực dâng trào cảm xúc như nước biển khiến anh suýt nữa không thở nổi.
Thuốc đặt trị mà bản thân hằng mong mỏi ngày nào, bây giờ đang cầm trên tay? A ngôn được cứu rồi?
Giang Dục Hành chậm lại càng chậm, bị sự kinh hỉ to lớn kia làm cho choáng váng, ngước mắt lên nhìn Nguyễn Trà, hai mắt đỏ hoe, cổ họng khô khốc, “Nguyễn Trà, cảm ơn cô, sau này có bất kì chuyện gì cần giúp đỡ, tôi và A Ngôn...”
“Được rồi, được rồi, anh nhanh có cầm thuốc về chữa trị cho Úc Chỉ Ngôn đi, đừng thất hứa đó.” Nguyễn Trà xua tay, cô không muốn thấy người ta sến súa nhất , “Anh hai tôi coi anh như một người bạn, anh đừng để anh ấy hối hận vì đã làm bạn với anh.”
Nghe vậy, Giang Dục Hành ngẩn ra, sau đó lại cười, “Ừm, tôi hiểu rồi.” Vừa nói xong, anh không chậm trễ nữa, sau khi mở cửa xuống xe, vội vàng chạy vào trong xe của mình, anh muốn nhanh chóng đưa thuốc cho A Ngôn ngay lập tức, và tận mắt nhìn thấy A Ngôn hồi phục.
Nguyễn Trà nhìn chiếc xe của Giang Dục Hành đang lái đi qua cửa xe, sau một lúc, cô khẽ cười một tiếng.
Mặc dù trong tuần đầu Giang Dục Hành rất có khả năng làm việc có lỗi với Lương gia, có lỗi với anh hai, nhưng tuần thứ hai, anh và Úc Chỉ Ngôn đều không làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến bản thân và người nhà, anh hai cũng không tính là kết giao với bạn xấu.
Phó Thầm luôn ngồi trong xe quan sát, thấy Giang Dục Hành xuống xe, sau đó lại thấy tài xế Lương gia lên xe, xe từ từ đi khuất, mới dời ánh mắt đến tài xế ra hiệu, “Lái xe đi”.
Khi xe của Lương gia, xe của Giang Dục Hành và xe của Fu đều rời đi, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu ngồi trong một chiếc xe khác trở về.
Bọn họ vốn dĩ còn tưởng rằng giờ tự học buổi tối sắp đến, đơn giản là ngồi trên xe để đợi không ai ngờ lại đυ.ng phải một cảnh tượng kịch tính.
Vệ Kiểu: “Tôi vừa mới nhìn thấy Giang Dục Hành lúc xuống xe hai mắt đều đỏ lên.”
Nguyễn Chính Phi: Đúng vậy, rất đỏ.”
Nói xong hai người nhìn nhau, nét mặt mức tạp.
Trà Trà nhà mình đã có thể đã bắt nạt một người đàn ông đến nỗi anh ta muốn khóc? Đúng là một kẻ bắt nạt!