- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 87
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 87
Công ty mà Nguyễn Chính Phi mua lại ban đầu gọi là Công ty TNHH Văn hóa Mường Thụ, nhưng Nguyễn Chính Phi cho rằng cái tên này không hay, ông động não liền nghĩ đến một cái tên rất phù hợp với tình hình hiện tại của gia đình mình.
“Tam Kình?” Nguyễn Trà chú ý tới biểu tượng trên tường phòng họp của công ty, quay đầu nhìn lại Nguyễn Chính Phi “Cha nghĩ hàm ngư trở mình là có thể biến thành kình ngư (*)?”
(*) Kình ngư: cá voi
“Đương nhiên, ba người chúng ta bây giờ đều phấn đấu, có thể không hóa kình ngư được hay sao?” Nguyễn Chính Phi trong lúc nói chuyện, lại hung hăng mắng Úc Chinh mấy trăm lần, nếu biến thành cá voi thì tự mình cắn chết Úc Chinh trước!
Nghe vậy, Nguyễn Trà liền vui vẻ “Cha nên sửa lại một chút, là giống như cá voi chống lại cá mập trắng, hung dữ đến mức bùng nổ.”
Không đợi Nguyễn Chính Phi nói tiếp, cửa phòng họp bị người đẩy ra từ bên ngoài, giọng nữ vui vẻ sảng khoái mang theo ý cười truyền đến "Ha ha ha ha, xem ra cô chủ nhỏ rất am hiểu các loại cá."
Người đến nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, âu phục giản dị phối với quần jeans, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, nhìn thấy Nguyễn Trà, cô đưa tay lên cất tiếng trong trẻo “Chào buổi sáng cô chủ nhỏ, tôi ở tổ kế hoạch A, Diệp Oánh.”
Diệp Oánh không có tư cách tham gia hội nghị cấp cao, nhưng với tư cách là nhân viên duy nhất của tổ kế hoạch, Nguyễn Chính Phi mấy ngày trước lấy sách kế hoạch của Nguyễn Trà vẫn do Diệp Oánh phụ trách.
“Chị Diệp Oánh.” Nguyễn Trà ngưng lại một chút, ngay sau đó đem kế hoạch thứ hai mình mang đến đưa cho Diệp Oánh “Một số nhu cầu lần trước đã tối ưu hóa xong, chúng ta phát triển đến đâu?”
Diệp Oánh thấy Nguyễn Chính Phi thật sự giao toàn quyền dự án cho Nguyễn Trà, cũng không nói nhảm nữa “Đối với một số yêu cầu trong quy hoạch, họ có chút bất mãn, cho rằng dựa vào công nghệ hiện tại của công ty chúng ta thì không làm được.”
Trong hơn một nửa các công ty trò chơi, tổ lên kế hoạch và tổ sắp xếp chương trình thường xuyên không thống nhất được ý kiến, tổ kế hoạch cảm thấy rằng tổ chương trình không thể làm theo yêu cầu riêng của họ, còn tổ chương trình cảm thấy tổ kế hoạch một chút cũng không hiểu, làm vẻ ta đây.
Nguyễn Chính Phi mua lại công ty Mường Thụ, bởi vì ông chủ cũ chỉ coi trọng nạp phí thay vì nâng cao trải nghiệm người dùng, cho nên không yêu cầu tương tác quá khó, cho nên chỉ còn lại hai kế hoạch, trước khi đặt ra nhu cầu thì đầu tiên phải xem xét các lập trình viên của công ty hiện tại có khả năng làm được hay không.
Kế hoạch của Nguyễn Trà có thể nói là tạo ra một lỗ hổng lớn trên mặt băng vốn lành lặn, các chương trình đã sớm có thói quen được nâng đỡ, muốn làm cũng không làm được.
“À.” Nguyễn Trà một tay chống má suy nghĩ một chút “Không có việc gì, chị Diệp Oánh, chị tổ chức hội nghị trước, bọn họ nếu thấy chỗ nào không làm được thì cứ việc nói thẳng ra, nếu không làm được thật, chúng ta cũng không miễn cưỡng.”
Nghe vậy, Diệp Oánh ngẩn ra, trong lòng kinh ngạc trước Nguyễn Trà treo danh hiệu cô chủ nhỏ lại rất dễ nói chuyện, sau đó lại cười đáp lại “Được, chị lập tức triệu tập bọn họ đến phòng họp khẩn cấp.”
Công ty bây giờ chỉ có hai mục đã được liệt kê cần bảo trì hàng ngày và kéo người dùng mới, lịch trình của tổ phát triển là rất buông thả, một cuộc họp tạm thời sẽ sớm được kết thúc.
Trong phòng họp, tổng cộng có năm người, Nguyễn Trà, Nguyễn Chính Phi, Diệp Oánh và hai lập trình viên bộ phận kỹ thuật Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm.
Vương Thắng thấy Nguyễn Trà tuổi nhỏ, trong lòng xem nhẹ vài phần, thực tập sinh tốt nghiệp đại học làm kế hoạch cũng không tránh khỏi luống cuống tay chân, huống hồ chỉ là một con bé học sinh cao trung?
Nói không chừng lúc đọc mã số hiệu còn không thể hiểu được một chữ.
Đương nhiên, trên đầu Nguyễn Trà có một hào quang lớn, con gái của ông chủ mới, là cô chủ nhỏ của công ty, bọn họ không thể đắc tội, Vương Thắng thô lỗ nhìn bản kế hoạch thứ hai, giống như phiên bản thứ nhất, viết hợp quy tắc chuẩn mực, không chừng lại để Diệp Oánh sửa giúp mấy lần.
“Cô chủ, trong yêu cầu của cô, để cho các nhân vật không OCC (*) lên các cấp bậc, chúng tôi thực sự không thể làm điều đó.” Vương Thắng đầu tiên chỉ ra một nhu cầu làm khó của Nguyễn Trà “Chúng tôi tiếp tục nói những điểm sau đây, đầu tiên, chúng tôi xây dựng động cơ, không duy trì...”
Từng cái suy luận luân phiên phản bác.
Theo Vương Thắng, ngoại trừ Ứng Nhất Phàm có thể nghe hiểu, những người khác căn bản nghe không hiểu, cho dù Diệp Oánh có hai năm kinh nghiệm ở tổ kế hoạch, cũng nửa hiểu nửa không.
Kể từ khi nhận được kế hoạch từ cô chủ là Nguyễn Trà, nhóm kỹ thuật đã nghĩ rằng sớm hay muộn thì công ty cũng sẽ sụp đổ, ông chủ mới rõ ràng thu thập công ty cho cô chủ chơi, họ chính là lãng phí thời gian trong công ty.
Các lập trình viên có khả năng kết nối đã sớm nhanh chóng đến công ty khác, phần lớn còn lại đều là ba bốn mươi tuổi, trình độ kỹ thuật cũng không đủ giỏi để cho người ta ra giá cao kéo gia đình nhân viên.
So với thất nghiệp, họ chỉ có thể làm việc chăm chỉ trong công ty, một khi công ty thực sự đóng cửa, họ cũng có thể nhận được một khoản tiền.
Sau một hồi cân nhắc, trước khi đến phòng họp, Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm có thống nhất trước rằng, cô chủ không thể đắc tội quang minh chính đại, nhưng có một số yêu cầu, làm không được cũng phải làm cho cô ấy nhận ra, tất cả đều bởi vì cô đang suy nghĩ khác thường, cùng trình độ của bọn họ không có nửa điểm quan hệ.
Vương Thắng suy đoán không tính là sai, Nguyễn Chính Phi quả thật nghe không hiểu, nhưng có một điểm ông cảm thấy không đúng, ông nghĩ nếu bọn Vương Thắng làm không được, mình liền bỏ ra một số tiền lớn mời có thể làm ra, kế hoạch đầu tiên của con gái mình, tuyệt đối không thể bị ngâm nước giữa đường!
Diệp Oánh nhìn ra ý nghĩ của Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm, nói thật, nếu không nhận được kế hoạch của Nguyễn Chính Phi, giờ phút này cô hẳn là rời khỏi công ty rồi.
Với thái độ phụ trách, Diệp Oánh đã hiểu rõ nhu cầu trong kế hoạch của Nguyễn Trà, không phải là hiểu hoàn toàn, nhưng trong nhu cầu mà Vương Thắng nói không thể thực hiện được, có mấy nhu cầu, theo Diệp Oánh, với năng lực của Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm mà nói thì rõ ràng có thể làm được.
Mà trước mắt, Diệp Oánh thấy tổ kỹ thuật liên tục kéo dài, trong lòng bực bội, quay đầu muốn nhỏ giọng nói chi tiết với Nguyễn Trà, lại chợt nhìn thấy Nguyễn Trà nghe vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí... khi thì đồng ý gật đầu.
Diệp Oánh: “...”
Cô chủ thật sự nghe hiểu?
Vương Thắng nói một đống, có lẽ Nguyễn Trà tính tình quá tốt, làm cho ông ta có chút đau đầu, trước khi kết thúc thậm chí còn chốt một câu tóm tắt “Cô chủ, lĩnh vực lập trình rất phức tạp, cô là học sinh trung học, khó tránh khỏi thiên mã hành không (*), không rõ yêu cầu nào có thể thực hiện được, yêu cầu nào chỉ nên suy nghĩ, tôi đã làm việc trong ngành bảy tám năm, cũng không hy vọng đội ngũ của chúng ta lãng phí thời gian và công sức vào nhu cầu không thể thực hiện được, hy vọng cô không trách tội.”
(*) Thiên mã hành không: những điều không thực tế
Nguyễn Trà thấy Vương Thắng nói xong, mím môi cười, không nói trách tội hay không, nghiêng đầu hỏi Diệp Oánh “Chị Diệp Oánh, em có thể mượn máy tính xách tay của chị dùng một chút được không?”
"Được." Diệp Oánh vừa nói chuyện vừa đưa tay đẩy máy tính xách tay đang mở trên bàn họp cho Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà nói một tiếng cảm ơn, điều khiển chuột mở bản chi tiết thiết kế đồ họa trong kế hoạch môi trường ra.
Nếu có thể đưa ra kế hoạch, trước đó Nguyễn Trà đã cho Phó Thầm xem qua, sau khi nhận được một câu nói chắc chắn của anh, Nguyễn Trà mới mang kế hoạch phiên bản đầu tiên giao cho Diệp Oánh.
Trên thực tế, Nguyễn Trà đã nghĩ rằng có một vài nhân viên trong công ty có thể không làm được, nhưng không ngờ yêu cầu của mình không chỉ bị phủ quyết vài điểm, mà là bị từ chối 70% nội dung!
Tính tình Nguyễn Trà dù tốt đến đâu, cũng nhìn ra đối phương đang lừa mình không hiểu, dứt khoát đem bản mô phỏng ra.
Bản vẽ làm bằng giấy cảm quang (*) được tính là môi trường lập trình rất tiên tiến hiện nay, có thể thực hiện hầu hết các chức năng của C++, Nguyễn Trà không học được nhiều về lập trình.
(*) Bản vẽ làm bằng giấy cảm quang:
Nhưng bốn ngày cuối tuần, cô để phó Thầm dạy vài lần, tránh cho trở thành một con ngốc bị chuyên gia mặc đùa giỡn thành cái gì cũng không hiểu.
----- Giống như bây giờ vậy.
Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm nhìn Nguyễn Trà lập trình thành thạo trong bản thiết kế cảm quang, trong lúc nhất thời sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, bọn họ coi Nguyễn Trà không hiểu chuyện nên dễ lừa gạt, lại bị Nguyễn Trà lật ngược ván cờ.
Hai người căng thẳng nuốt nước bọt vài lần, ngồi trên ghế như ngồi trên kim châm, cho dù Nguyễn Trà không nhìn thì bọn họ vẫn cảm thấy xấu hổ.
Một học sinh cao trung có thể làm điều đó, họ là nhân viên cũ đã làm việc trong nhiều năm, nhưng không thể làm, đặc biệt là Vương Thắng, nghĩ về một câu mà họ vừa tổng kết, hận không thể khoan vào một lỗ để trốn đi tránh mất mặt.
Không thể không nói, ở thành phố phía nam nửa năm, Nguyễn Trà không có gì biến hóa trước mặt gia đình, nhưng trước mặt người ngoài, rõ ràng là hoàn toàn khác biệt.
Về phần Nguyễn Chính Phi, ông thấy Nguyễn Trà có thể lập trình trong bản thiết kế cảm quang cũng rất kinh ngạc, nhưng lại có chút chua xót, ông nghĩ đến trưa thứ bảy tuần trước, con gái nhà mình cùng Phó Thầm ở trên bàn ăn thảo luận một vài thứ rất cao thâm rất phức tạp.
Sau khi Nguyễn Trà lấy hết bản cảm quang từ Phó Thầm, sợ tiếp tục lộ ra, phải dừng tay gõ bàn phím.
Sau đó, cô nghiêm túc nhìn về phía Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm, mỉm cười "Tôi hy vọng buổi tối có thể nhận được một báo cáo mới, trong đó đưa ra yêu cầu hiện tại ông có thể làm và yêu cầu ông không thể làm."
“Được được.” Vương Thắng căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Trà, ấp úng nói xong, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Cái đó nếu không thể thực hiện được ——“
Sẽ thay đổi nó sao?
Nếu tôi không thể thay đổi, tôi cũng cố gắng làm điều đó cho cô?
Nguyễn Trà đưa tay đẩy máy tính xách tay cho Diệp Oánh, nghe vậy, không do dự nói “Không thể thực hiện được, cha tôi liền mời người mới về, sẽ có người có thể thực hiện được.”
Nguyễn Chính Phi chính tâm nhét vào sự giúp đỡ của mình cho con gái so ra kém còn kém Phó Thầm, vừa nghe Nguyễn Trà nói, lập tức đáp ứng “Trà Trà nói đúng, nếu có yêu cầu không thể thực hiện được hai người viết ra, chúng ta bỏ tiền ra mời người vào là được.”
Vừa nói xong, Nguyễn Chính Phi nghĩ đến Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm trước đó có ý đùn đẩy, lại bổ sung một câu “Dĩ nhiên, người mới năng lực tài giỏi, tiền lương cũng cao.”
Nguyễn Trà gật gật đầu “Nếu đã đưa ra kế hoạch, chứng tỏ chúng ta muốn làm cho đến nơi đến chốn, chứ không phải hỉ cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, hai người nếu cảm thấy không có tương lai, có thể nói thẳng ra, dù sao cũng phải thuê người, mời năm hay mười người đều giống nhau.”
Vương Thắng hoảng loạn lắc đầu “Không không không, có tương lai có tương lai.”
Ứng Nhất Phàm đi theo phụ họa “Có có có, chúng ta có tương lai rực rỡ.”
Nghiêm túc đấy, trong lòng bọn họ vẫn không coi trọng mấy, nhưng bị công ty sa thải, ngay cả khi có tiền bồi thường cũng không được, những gì họ đã làm trong phòng hội nghị, một khi truyền ra ngoài thì danh tiếng trong ngành công nghiệp cũng mất đi.
Vốn là công việc khó tìm, danh tiếng không còn nữa, thật xếp hành lý vali về quê sống.
Nguyễn Trà thấy Vương Thắng và Ứng Nhất Phàm bị mình hù dọa, lặng lẽ thở phào, xem ra gặp phải chuyện thương mại, phải làm theo tác phong Phó Hâm hoặc anh hai, thật sự rất hữu ích!
——
Trong khi Nguyễn Trà tạm thời hoàn thành công việc lớn trước kỳ thi tuyển sinh đại học của mình, trong một căn hộ nào đó, Úc Chinh sắc mặt âm u nhìn tường lửa (*) trên máy tính, con ngươi sau cặp kính cận rét lạnh.
(*) Tường lửa: màng bảo vệ dữ liệu người dùng và an toàn thông tin công nghệ. (một dạng bảo mật)
Tiếp theo, ông ta ném mạnh con chuột.
Hai lần bị ông cụ Thẩm phá hư kế hoạch, sớm khiến Úc Chinh mất đi sự thong dong khống chế toàn cục, đặc biệt là đội ngũ y tế sa lưới, khiến Úc Chinh không thể không đem toàn bộ hy vọng đặt vào cấm pháp đổi mạng, bằng không cũng sẽ không để cho người chuẩn bị mai phục nửa năm ở Tây Tế, vừa mới đi nửa tháng liền ra tay.
Muốn đối phó với Nguyễn Trà, trước tiên phải dọn dẹp sạch sẽ những người có liên quan đến Nguyễn Trà, nếu không ông ta căn bản không thể động đến cô, Úc Chinh đến bây giờ không nghĩ tới, mình có thể gặp được một người có liên quan mật thiết với thế giới như vậy.
Ông ta ngồi lặng lẽ trên ghế trong mười phút, đến khi điều chỉnh cảm xúc bình thường, chỉnh lại cổ áo, nhấc chân về phía phòng ngủ tầng cao nhất của căn hộ.
Cánh cửa vừa được đẩy ra, toàn bộ căn phòng đập vào mắt, giấy bùa, chỉ đỏ, trận bàn, bao quanh người phụ nữ đang nằm trên giường.
Đó là một người phụ nữ trẻ đang nhẹ nhàng, mềm mại ngủ, chỉ có làn da trắng quá mức bình thường, cơ thể cũng gầy trơ xương.
Úc Chinh nắm lấy tay người phụ nữ, trầm mặc nhìn một hồi lâu, thấp giọng nói “Dĩ Nhu, em yên tâm, anh sẽ khiến em tỉnh lại, họ Nguyễn kia ngăn cản nghi thức cho em tỉnh lại, anh sẽ để cháu gái ruột của ông ta bồi thường.”
Nói xong, ông ta đưa tay nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt của người phụ nữ “Hai người cùng nhất dính dáng đến nhau, bằng không vì sao lần thứ hai đổi mạng, chỉ có mệnh cách của Nguyễn Trà phù hợp, chỉ tiếc là mệnh cách của nó quá đặc biệt, khiến anh không thể trực tiếp ra tay đối phó người có quan hệ huyết thống với nó nếu không thì cần gì phải kéo dài đến bây giờ.”
Úc Chinh nắm tay người phụ nữ, dán lên má mình, giọng nói khàn khàn mang theo sự hoang tưởng rõ ràng “Em còn sống, anh mới có thể tồn tại, Dĩ Nhu, em phải tỉnh lại và đây là điều không ai có thể ngăn cản được.”
【 Rung ——】
Úc Chinh nhíu mày lấy điện thoại di động ra, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng cứng rắn “Chuyện gì?”
Đầu dây bên kia, giọng điệu lo lắng của người gọi “Ông chủ, người chúng ta gài ở phía tây lộ tẩy rồi, sau đó bị người của sở cảnh sát bắt đi, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Cái gì?” Úc Chinh đột nhiên đứng lên, một lần nữa xác nhận hỏi “Bị cục cảnh sát mang đi?”
Úc Chinh vốn định phá tường lửa phía tây, vô hiệu hóa tất cả các máy giám sát, nhưng không ngờ Tây Tế lặng lẽ thăng cấp, từng tầng từng tầng một, người có kỹ thuật bố trí tường lửa không kém Úc Chinh.
Nhưng Úc Chinh ngày hôm qua đã nhận được tin tức người nọ nói giám sát bị sửa chữa, vì sao lại bị người Lương gia phát hiện?
Hơn nữa Giang Dục Hành đang làm cái gì vậy? Hắn không bỏ được nhiệm vụ B, phàm là làm một nhiệm vụ, có thể làm cho Lương gia gặp rắc rối lớn, làm gì còn tâm trạng phát hiện chuyên Tây Tế.
Trừ khi --
Giang Dục Hành phản bội.
Thà rằng bị nhiệm vụ B cắn trả, cũng không đi nhằm vào Lương gia!
Nghe người bên kia nói xong, sắc mặt Úc Chinh đen kịt cúp điện thoại, sau đó, không khống chế được cảm xúc, đấm một cái vào tường, khóe mắt đỏ ngầu “Đáng chết!”
Nhâm Khinh khinh, Úc Chỉ Ngôn, Giang Dục Hành, bốn người trong đội ngũ y tế, cùng với vị trí tốt nhất mà mình chuẩn bị đã biến mất!
——
Phòng ăn Nhị Trung.
“Trà Trà, hoàn hồn lại đi.” Hoàng Giai Giai uống xong canh, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Nguyễn Trà “Thời gian ăn trưa cậu đã ngẩn người rất nhiều lần rồi, có chuyện buồn sao?”
Sau khi Nguyễn Trà và Phó Thầm đến lớp 1 cao tam, vẫn ăn cơm trưa như mọi ngày, nhưng tình huống có chút thay đổi.
Trước kia, Nguyễn Trà và Hứa Nam cùng tới phòng ăn, Hoàng Giai Giai đi cùng Tạ Trường An, Phó Thầm, Quý Phi Dương và Tạ Duy cùng nhau.
Mà bây giờ chỉ có hai học sinh cao tam, Nguyễn Trà cùng đi với Phó Thầm, hơn nữa bởi vì lớp mười hai tan học sớm mười phút, hai người phải giúp mọi người giữ chỗ ngồi, Hứa Nam bị Quý Phi Dương kéo đi, mỗi ngày đều cùng Quý Phi Dương và Tạ Duy đến phòng ăn một lượt.
Ánh mắt Phó Thầm rơi vào trên người Nguyễn Trà, con ngươi mang suy nghĩ sâu xa, thật ra thì không chỉ ở phòng ăn, khi ở trong lớp, Phó Thầm cũng phát hiện tâm trạng của Nguyễn Trà bất ổn, đến lúc hỏi thì cô còn nói mình không có sao.
Nguyễn Trà khác thường làm cho Phó Thầm không thể không nghĩ tới trước người tài xế mới ở Lương gia vài ngày trước.
Sau đó anh có nghe được từ cha một ít thông tin, cha của Úc Chỉ Ngôn, không nói tới việc lấy Úc Chỉ Ngôn làm dược nhân, bây giờ thậm chí đem chủ ý trên người Trà Trà.
Ban đầu, Phó Thầm nghe nói người của Lương gia không có nói cho Nguyễn Trà, anh suy đoán có thể giờ phút này, Nguyễn Trà không chừng đã biết được một ít nội tình.
Nguyễn Trà sau khi lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ đánh lên Hoàng Giai Giai chuẩn bị ở trên đầu mình vò loạn “Đang suy về chuyện Game Mobile.”
Liên quan đến kế hoạch nghiên cứu game, Nguyễn Trà có nói với bọn họ trên diễn đàn WeChat, nên mọi người nghe vậy cũng không có hoài nghi, chỉ có Phó Thầm như cũ nặng nề trong lòng.
Phó Thầm đoán không sai, Nguyễn Trà xác đã sớm biết được việc Úc Chinh nhắm vào mình.
Vừa rồi, Nguyễn Trà đột nhiên được hệ thống thông báo, khách sạn Tây Tế đã báo cảnh sát, bắt một người vào cục với tội danh cố ý hạ độc vào nguyên liệu nấu ăn, gây nguy hiểm an toàn công cộng.
Nguyễn Trà nghe được tin tức, lập tức nghĩ đến một loạt nguy cơ mà Lương gia gặp phải trong cốt truyện đầu, trong khách sạn Tây Tế có hơn mười thực khách bị ngộ độc, chụp một cái mũ lớn lên đầu Lương gia.
Và trong cốt truyện thứ hai, người đàn ông vừa hạ độc đã bị anh trai phát hiện, và phòng giám sát phụ được vô tình nói cũng có ích.
Chị dâu tương lai và anh em họ, sự trở lại của họ, làm cho mọi thứ trở nên hoàn toàn khác với cốt truyện đầu tiên.
Nguyễn Trà nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Giai Giai vừa ăn xong “Cậu vừa nói cúng tế ở sân trường?”
Nghe vậy, Hoàng Giai Giai gật đầu “Đúng vậy, các cậu học lớp 12 không có, tôi vừa hỏi cậu lúc cuối tháng có cúng tế trong trường, lớp 10 có đến không, lớp 10 muốn làm nhà ma, tạ Trường An bọn họ phụ trách, đặc biệt kí©h thí©ɧ.”
Học sinh cao tam, học kỳ một có một tiết nghệ thuật, học kỳ tiếp theo ngoại trừ học tập cũng chỉ có học tập, nếu là học sinh lớp 12 khác, lớp 11 và lớp 12 đều tham gia lễ hội trong khuôn viên trường, có thể không còn cảm thấy mới lạ, nhưng Nguyễn Trà thì khác, vừa mới đến nửa học kỳ 2 đã nhảy từ cao nhị lên cao tam, Hoàng Giai Giai cảm thấy với tính tình của Nguyễn Trà, hẳn là sẽ thích.
Nghe Hoàng Giai Giai giải thích xong, Nguyễn Trà quả nhiên có hứng thú “Nghe nói là nếu vượt qua nhà ma sẽ có có giải thưởng đúng không?”
Thấy Nguyễn Trà hỏi thăm, không đợi Hoàng Giai Giai mở miệng, Tạ Trường An - một trong những người phụ trách giơ tay lên cao “Có có, hơn nữa giải thưởng phong phú, nhưng cửa ải cũng khó, có mấy cái là Từ Thâm——“
Tạ Trường An nói một nửa, yên lặng nuốt nửa câu còn lại xuống “Bởi vì có mấy người chúng ta tỉ mỉ thiết kế, có chút đáng sợ, cho nên yêu cầu mọi người tạo nhóm, ba người một nhóm đi vào nhà ma ám, có thể giảm đi sợ hãi một chút.”
“Ba người một nhóm à?” Nguyễn Trà quay đầu nhìn Về phía Hứa Nam và Hoàng Giai Giai “Nam Nam, Giai Giai các cậu đi chơi sao? Có sợ không?”
Hứa Nam giơ tay lên “Không sợ, tôi tin vào khoa học.”
Hoàng Giai Giai vốn muốn tác hợp Nguyễn Trà và Phó Thầm, nhưng nghĩ nghĩ, nếu tác hợp, bọn họ lập một nhóm ba người, tất nhiên phải có người làm bóng đèn, thay vì để cho Nam Nam một mình làm kỳ đà cản mũi thì dứt khoát đạp Phó Thầm ra ngoài đi!
Hoàng Giai Giai nghĩ xong liền giơ tay lên, dũng cảm mười phần “Không sợ! Ba người chúng ta chính là sở hướng vô địch (*)!”
(*) Sở hướng vô địch: không có gì không thắng nổi, gần giống như Bách chiến bách thắng.
Ba người nhìn nhau giống nhau, rất ăn ý đập tay nhau “Được!”
Phó Thầm: “...”
Anh thậm chí không thể tự đề xuất.
Quý Phi Dương tự nhận mình là người hiểu rõ, suy nghĩ một chút, vỗ vai Phó Thầm “Bằng không chúng ta cũng tạo nhóm?”
Nghe vậy, Phó Thầm trực tiếp cự tuyệt “Không cần, cậu và Tạ Duy đi.”
Không đợi Quý Phi Dương phản bác, Tạ Duy đang híp mắt nửa ngủ không ngủ mở mắt ra “Tôi không muốn cùng Quý Phi Dương tổ đội.”
Một câu không muốn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Phó Thầm nói không tổ đội, mọi người không cảm thấy kỳ quái, nhưng Tạ Duy, thế nhưng bỏ qua thời gian ngủ cự tuyệt, khiến mọi người rất hiếu kỳ.
Phó Thầm thấy Nguyễn Trà cũng vẻ mặt tò mò, chủ động lên tiếng giải thích “Quý Phi Dương lúc học tiểu học tổ đội đi nhà ma, gào khóc thảm thiết ở bên trong xông thẳng vào, phá hủy toàn bộ bố trí nhà ma, cuối cùng bị nhân viên công tác yêu cầu bồi thường.”
Nghiêm túc mà nói, lúc đó anh và Tạ Duy thậm chí các bạn trong lớp đều không muốn thừa nhận, mình biết Quý Phi Dương.
Quý Phi Dương: “...”
Độc thân cả đời cậu đi! ! !
Thật đáng tiếc, Phó Thầm không nghe thấy tiếng lòng chửi bới của Quý Phi Dương, anh vốn không có hứng thú với loại “tham quan” nhà ma, hiện tại nhóm Nguyễn Trà cũng đủ người, anh thật sự không có lý do gì để đi.
Đến ngày giỗ trường, anh trực tiếp chờ ở cửa nhà ma ám, chờ Nguyễn Trà đi ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên có thể thấy mình không tốt sao?
Nguyễn Trà thấy Quý Phi Dương vẻ mặt nghẹn khuất khi nhớ lại lịch sử đen tối, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
【 A a a a! 】
Tiếng la hét quen thuộc, lời mở đầu quen thuộc, khiến Nguyễn Trà giật mình, ngồi thẳng người, trái tim vốn bình tĩnh, đột nhiên thất thượng bát hạ (*).
(*) Thất thượng bát hạ: tâm trạng bồn chồn lo lắng
【 Xin chúc mừng bạn học Nguyễn Trà, dự án chip 3pm, nhóm nghiên cứu đã đạt được tiến bộ ban đầu! Điểm năng lượng thưởng 2500! Hiện tại trong tổng tích lũy năng lượng đạt 8651 điểm! 】
【 Bạn học Nguyễn Trà, nghĩ đến chỉ cần thêm 4000 điểm năng lượng nữa chúng ta có thể đi tấn công Úc Chinh! Ah ah ah, ta thực sự rất vui mừng! 】
Nguyễn Trà sau khi nghe được con số 2500, suýt chút nữa không khống chế được vẻ mặt, một ngày hai cuốn sách có thể đạt được tối đa 20 điểm năng lượng, mà bây giờ, tổng cộng 2500 điểm năng lượng, tương đương với chính mình đọc sách hơn hai tháng!
Ban đầu, Nguyễn Trà chỉ muốn sử dụng thư viện để đóng góp cho thế giới của mình, vì vậy đã dành vài ngày để xuất bản một phần báo cáo, nhưng không ngờ rằng các tiền bối của viện nghiên cứu không chỉ đọc xong báo cáo, tiến độ nghiên cứu cũng có thể nhanh đến như vậy!
Theo như lời của hệ thống, khi báo cáo mới được đưa ra, khi nhóm nghiên cứu tiến bộ trong dự án, cô có thể nhận được phần thưởng 1000-5000 điểm mà hiện tại thu được 2500 điểm ngay lập tức, xấp xỉ một nửa phần thưởng, chẳng phải là nhóm nghiên cứu đã đạt được tiến bộ lớn hay sao!
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Trà vừa mừng rỡ vì mình có 2500 điểm năng lượng, vừa khâm phục và tự hào về sự vĩ đại của mọi người ở viện nghiên cứu, cả người phấn khởi vui tươi không chịu nổi.
Không nói Phó Thầm vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Trà, vô tâm vô phế như Tạ Trường An cũng nhận ra tâm trạng cao hứng của Nguyễn Trà, mọi người nhìn mặt nhau, hiển nhiên không hiểu vì sao.
Hứa Nam khẽ kéo ống tay áo Nguyễn Trà, lên tiếng hỏi “Trà Trà, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Nghe vậy, Nguyễn Trà hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn Hứa Nam, nghiêm trang đáp lại “Đột nhiên nhận thức được tầm quan trọng của việc học tập nghiêm túc.”
Tầm quan trọng của việc học tập nghiêm túc?
Cặn bã học tập - Tạ Trường An ngơ ngác hỏi ngược lại “Có tầm quan trọng gì?”
Nguyễn Trà hít sâu một hơi, một tay bưng khay thức ăn đứng dậy, một tay vỗ vỗ bả vai Tạ Trường An, ngữ trọng tâm trường “Học tập à ——“
“Có thể làm cho người ta sống sót!”
Nếu không nghiêm túc nghiên cứu chip, cũng có thể nhận được điểm năng lượng sao!
Không thể!
Các tiền bối không xuất sắc như vậy, có thể nghiên cứu nhanh như vậy giúp mình sống sót sao!
Không thể!
Những người còn lại: “...”
Vô duyên vô cớ, cậu bị cái gì kí©h thí©ɧ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 87