Sau khi Nguyễn Trà lên lầu, cách một cánh cửa gỗ, mơ hồ nghe thấy tiếng lục đυ.c từ trong phòng của cha mẹ Nguyễn, đoán rằng hai người hẳn là có thể an tâm ngủ.
[Đinh! Bởi vì nhóm của nhân viên mục tiêu đã xem xét đầy đủ báo cáo chip và bắt tay vào nghiên cứu, chúc mừng bạn học Nguyễn Trà, có thêm được 1000 điểm năng lượng kiến thức!]
Nguyễn Trà mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó, niềm vui lấy được năng lượng lại bị một loại cảm xúc phức tạp nào đó che dấu “Bọn họ ngày 30 tết và mùng một hai ngày đều xem xét báo cáo?”
Không chỉ không có một một bữa ăn đoàn viên gia đình, thời gian sắp tới cũng cần phải ở trong phòng thí nghiệm? Sau khi suy nghĩ hết thảy, Nguyễn Trà đột nhiên cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn thời gian của mình.
[Tinh thần nghiên cứu của bạn học Nguyễn Trà khi đối mặt với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, so với tính toán ban đầu của hệ thống không hề kém cạnh, thậm chí mức độ nhiệt tình còn cao hơn, từng giây từng phút đối với bọn họ mà nói, đều rất quý giá.]
Nguyễn Trà nghĩ đến trong nhiều thập kỷ qua, đất nước từng ngày thay đổi, gương mặt lộ vẻ tự hào “Tất nhiên, họ thật tuyệt vời, hơn nữa nếu không có họ đặt nền móng, vị diện của các người cũng không phát triển nhanh như vậy.”
Hệ thống 1128 im lặng trong giấy lát, đem hết vốn tri thức về thành ngữ trong cơ sở dữ liệu ra, không chắc chắn hỏi [“Tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương”?](*)
(*) “Tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương”: Đời trước trồng cây để đời sau hưởng bóng mát.
"Gần giống như vậy."
Nguyễn Trà vốn định về nhà tắm rửa rồi lên giường đi ngủ ngay lập tức, không ngờ sau khi rửa mặt xong, ở trong wechat Tiểu đội Pháo Hoa gửi tin nhắn ngủ ngon cho nhau, tinh thần cả người vẫn tỉnh táo, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Có thể là bị tinh thần của các tiền bối khích lệ?
Nguyễn Trà ngồi ngây người trên ghế mấy phút, lắc đầu, đưa tay rút ra một cuốn sách mô phỏng đề thi cao trung từ giá sách, làm nửa quyển.
[Bạn Nguyễn Trà, đã 1 giờ 50 rồi, ngươi không sợ hói sao?]
"Sợ." Nguyễn Trà trả lời rất quyết đoán, mặc dù cô đã thấy một loại thuốc đặc biệt có thể điều trị rụng tóc trong trung tâm thương mại của hệ thống, nhưng cô cũng không muốn uống "Nhưng ta cần phải làm một bộ bài kiểm tra, thả lỏng đầu óc."
Sẽ không bao giờ để cho tính tình cá mặn (*) trước đây của bản thân lại nổi lên.
(*) cá mặn: chán đời, hoặc lười biếng, không muốn làm gì.
[. . .]
Hệ thống 1128 lặng lẽ quan sát Nguyễn Trà ngồi trước bàn học, thật đáng tiếc, lại một lần nữa nó không thể ép buộc Nguyễn Trà, nhưng nếu ép buộc được, nó có thể giúp bạn học Nguyễn Trà cải thiện vóc dáng, tránh cho Nguyễn Trà lo lắng thức khuya hói đầu.
Nguyễn Trà mất khoảng một giờ để hoàn thành bài thi, tâm trạng tỉnh táo dần dần hạ xuống, buồn ngủ dâng lên, không quan tâm đến việc chấm đáp án, nằm trên giường, đầu vừa kề gối đã chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi tầm mắt bị bóng tối bao phủ, cảnh kỳ quái trong mơ hiện ra.
Nguyễn Trà trong giấc mơ rất tỉnh táo, nhận thức được rằng mình đang trong mộng, nhưng không muốn tỉnh lại, vì cô nhìn thấy trong mơ là nội tình sau khi Nhâm Khinh Khinh trở thành diễn viên.
Không giống như đọc sách, Nhâm Khinh Khinh trong sách vẫn luôn là một người hết sức chăm chỉ làm việc, khiến người khác khâm phục, mà Nhâm Khinh Khinh cô nhìn thấy trong giấc mộng, chết cũng không hối cải, sau khi hại Nguyễn Trà, đem ánh mắt đặt trên người một tiểu hoa đán cùng thời.
Nhâm Khinh Khinh nhờ vào việc hoàn thành nhiệm vụ mà giảm đi giá trị hấp dẫn của tiểu hoa đán kia, làm cho cô ấy vốn xinh đẹp vui tươi, trở nên phai mờ trong mắt mọi người, thậm chí bị trầm cảm rất nặng.
Sau đó, tiểu hoa đán lần lượt nhiều lần không thoát ra được, hoàn toàn không có ý chí muốn sống nữa, kết thúc cuộc sống ở tuổi 24 với một chai thuốc ngủ.
Nguyễn Trà nhìn thấy thế, trong lòng đau xót, khi đó "Nguyễn Trà" trong sách đã chết, Nhâm Khinh Khinh lại có thể mặt không đổi sắc tiếp tục hại một người lại một người.
Khi Nguyễn Trà cho rằng mình đã nhìn hết toàn bộ cuộc đời của Nhâm Khinh Khinh, muốn tỉnh lại từ giấc mơ, mọi chuyện lại xoay chuyển mạnh mẽ.
Nhâm Khinh Khinh nhẹ nhàng trên bục trao giải đoạt vương miện ảnh hậu, trước mặt hàng nghìn người, trước mặt hàng nghìn người đang xem livestream, bị hủy dung!
Thật sự là bị hủy dung!
Da ngăm đen, miệng méo mắt lệch, trên má bên phải có một dấu bị phỏng, máu thịt đầm đìa, giống như có một người đang cố kéo một cái gì đó ra khỏi da mặt của Nhâm Khinh Khinh.
Nguyễn Trà bị Nhâm Khinh Khinh bị hủy dung làm hoảng sợ, một cỗ buồn nôn từ trong dạ dày dâng lên, muốn nôn ra lại không được, nhưng Nguyễn Trà lại nhìn thấy rõ ràng, dưới làn da Nhâm Khinh Khinh thật sự có thứ gì đó.
Một con chip nhỏ bay ra khỏi làn da của Nhâm Khinh Khinh và sau đó nổ tung giữa không trung!
Pháo hoa nhỏ, bùm!
Nguyễn Trà: “...”
Hình dung của mình có chút ghê tởm.
Không đợi Nguyễn Trà suy nghĩ nhiều hơn, hình ảnh thay đổi, là căn phòng trống rỗng, không có thứ gì có thể phản chiếu, rèm cửa được kéo kín lại, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị chặn lại.
Trong phòng, các loại thùng mì gói đã bị mốc nằm rải rác trên mặt đất bốc lên một loại mùi khiến người ta buồn nôn, Nhâm Khinh Khinh mặc kệ đầu tóc rối xù lên đang ngồi ở trước máy tính, trông rất thừa tinh lực gõ bàn phím, Nguyễn Trà liếc mắt một cái liền thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt dưới mái tóc rối bời đó.
Nhâm Khinh Khinh gõ xong chữ cuối cùng, chợt ngẩn ra một lát, cười to như bị bệnh tâm thần "Ha ha ha, mình trở thành ảnh hậu nhận giải Oscar! Bất kì ai trong giới giải trí cũng thua kém một ảnh hậu giỏi giang như mình!"
Vài phút sau, Nguyễn Trà trơ mắt nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh cầm dao gọt hoa quả cứa mạnh vào động mạch nằm ở cổ tay, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khoái ý, lẩm bẩm nói: "Mình là ảnh hậu, mình và Từ Thâm là một đôi duyên trời tác hợp."
Ánh mắt của Nguyễn Trà từ trên người Nhâm Khinh Khinh dời ra chỗ khác, dừng trên màn hình máy tính, ngay sau đó, cả người ngây dại.
Trên màn hình ánh sáng trắng của máy tính là một tài liệu đang mở ra, trên trang dày đặc chữ, tên tiêu đề lại khiến Nguyễn Trà vô cùng quen thuộc.
"Học thần đỉnh lưu [hệ thống]"
Lúc cô vừa trở về nhà họ Lương, cô thấy cuốn sách kia trong đầu.
Nguyễn Trà mở bừng mắt ra, đập vào mắt là phòng ngủ với những vật dụng được bố trí quen thuộc, hẳn là trời đã sáng rồi, có ánh mặt trời vàng nhạt, từ kẻ hở rèm cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.
Tình cảnh trong mộng, khiến Nguyễn Trà trong phút chốc rối loạn trong lòng.
Ban đầu, Nguyễn Trà vẫn cho là bản thân mình là nữ phụ trong sách, vì một lý do không thể lý giải nào đó, đêm đó khi trở về Lương gia, liền nhìn thấy hết thảy cuộc đời của mình trong cuốn sách.
Nhưng bây giờ…
Nguyễn Trà gãi gãi đầu, cô cảm thấy thay vì nói trong sách, không bằng nói mình đang trải qua hai cuộc đời khác nhau, về phần nhìn thấy quyển "Học thần đỉnh lưu [hệ thống], rất rõ ràng, là nằm trong tay Nhâm Khinh Khinh.
Cuộc đời đầu tiên, kết cục của Nhâm Khinh Khinh nên giống như chính mình nhìn thấy, khuôn mặt bị hủy hoại trước công chúng, thân bại danh liệt, giống như một con chuột hôi thối ngoài đường, cả ngày trốn trong một ngôi nhà cho thuê đầy thùng mì gói bị mốc.
Nhâm Khinh Khinh không cam lòng, viết ra một cuốn truyện "Học thần đỉnh lưu [hệ thống], nhưng không ngờ được, mình có thể nhìn thấy cuộc đời thứ hai từ trong mộng, do đó được cảnh cáo trước.
Ừ, nhưng cũng có một vài điều kỳ lạ.
Nguyễn Trà vén chăn lên xuống giường, đến bên cửa sổ, kéo rèm dày xếp chồng lên nhau sang hai bên, nhìn khu vườn ngoài cửa sổ trầm tư.
Đầu tiên, cuốn sách của Nhâm Khinh Khinh được đăng tải ở đâu? Không có bài đăng thì lúc mình đang đọc sách, thấy khu vực bình luận ở đâu?
Thứ hai, Nguyễn Trà nhìn rất rõ, con chip bay ra từ má Nhâm Khinh Khinh, là vật dẫn của Virus X, bởi vì trong quá trình học trí tuệ nhân tạo có nhìn thấy hệ thống 1128 và vật dẫn của Virus X.
Nguyễn Trà cảm thấy cuối cùng chỉ có vật dẫn của Virus X, có lẽ chỉ có hai lời giải thích, đầu tiên, Virus X nuốt chửng hệ thống 1128, thứ hai, khi Nhâm Khinh Khinh tham dự vào làng giải trí, hệ thống 1128 thoát khỏi Nhâm Khinh Khinh.
Nhưng ván đầu không có chương trình chống virus, không thể cung cấp hỗ trợ cho hệ thống 1128.
Nếu hệ thống 1128 có thể thoát khỏi Nhâm Khinh Khinh, điều đó có nghĩa là cũng giống như nó cũng đã từng thoát khỏi Úc Chinh, Nhâm Khinh Khinh nên có lẽ đã kích hoạt một điều kiện nào đó để cho hệ thống thoát ly.
“1128, sau khi Nhâm Khinh Khinh thay đổi thành nhiệm vụ B, ngươi sẽ bị nuốt chửng bởi virus X mà không có chương trình chống virus? Vật dẫn chip cũng tự biến mất?”
Hệ thống 1128 không hiểu được dụng ý của Nguyễn Trà, có thể tuân thủ nguyên tắc cha mẹ ăn mặc không thể đắc tội, một năm một mười trả lời [Có thể như thế, nhưng sau khi bị virus X nuốt chửng, vật dẫn chip sẽ hợp nhất với virus X, trở thành một bộ dạng khác, sẽ không hoàn toàn biến mất.]
[Cảm ơn bạn học Nguyễn Trà, nếu không có chương trình diệt virus của ngươi, bổn hệ thống có thể đã sớm đi đời rồi.]
Nguyễn Trà cầm dây thun buộc tóc, ”Không cần khách sáo, hai chúng ta hợp tác với nhau mà.” Nói xong, dừng một chút, “Thêm 830 điểm năng lượng nữa, ngươi có thể mở khóa cơ sở dữ liệu không?”
[Được chứ! Dưới sự kiên trì không mệt mỏi của bạn học Nguyễn Trà, trong quá trình học tập chăm chỉ, dữ liệu bị niêm phong sẽ nhanh chóng được mở khóa!]
Nguyễn Trà: “...”
Mới sáng sớm, sao lại không bình thường như thế?
Nguyễn Trà lắc đầu không nói chuyện với hệ thống nữa, trước khi đi rửa mặt, ngồi trên ghế, lật sổ ghi chú ra, trên đó dùng hình ảnh và ký hiệu mà chỉ có Nguyễn Trà mới có thể đọc hiểu được, viết những điểm chính của hai phần truyện.
Điều cuối cùng trong quyển sổ, ghi lại suy đoán của Nguyễn Trà về việc công ty nhà họ Lương gặp chuyện không may, trong đó có Giang Dục Hành, mặc dù Nguyễn Trà vì muốn tìm hiểu Úc Chinh mà lựa chọn hợp tác với Giang Dục Hành, trong lòng cũng không thật sự thả lỏng, dù sao cũng không có thể nói chính xác chuyện của Lương gia cùng Giang Dục Hành có quan hệ hay không.
Cho dù ở phần hai, Giang Dục Hành bị mình xúi giục thì Úc Chinh cũng có thể an bài một người khác lo liệu.
Nguyễn Trà cân nhắc xong, viết thêm vào sổ một chút nữa, Nhâm Khinh Khinh và Úc Chinh rất có thể đã làm cùng một việc, từ đó kích hoạt điều kiện thoát ly của hệ thống.
Sau khi rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, kim đồng hồ treo tường trên tường đã chỉ vào số mười, Nguyễn Trà ngủ lúc 2-3 giờ, lại nằm mơ, buổi sáng thức dậy đã chín giờ rưỡi.
Nguyễn Trà chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, liền nghe thấy tiếng la hét phấn khích thánh thót từ hệ thống.
[A a a a!]
[Bạn học Nguyễn Trà! Tín hiệu về dữ liệu còn lại ở vùng ngoại ô phía đông nam của thành phố đã được kết nối lại, từ trường bị phá hủy ở vùng ngoại ô cũng được khôi phục! Ta hiện tại có thể dựa dòng dữ liệu của virus Y cố gắng xác định chính xác vị trí của Úc Chinh!]
Nguyễn Trà ngẩn ra, nói thật lòng, cô muốn xúi giục Giang Dục Hành, ngoại trừ muốn có được tư liệu về Úc Chinh, còn có hai nguyên nhân, thứ nhất chỉ cần Giang Dục Hành chủ động mở ra lĩnh vực tinh thần, hệ thống năng lượng dồi dào có thể nhẹ nhàng tiêu diệt virus Y trong nhiệm vụ B, chỉ để lại nhiệm vụ A năm đó như hệ thống sao chép sửa đổi. Thứ hai, một khi hệ thống hoàn toàn hiểu rõ virus Y, họ có thể đi ngược lại dữ liệu của virus Y để kiểm tra vị trí của Úc Chinh.
Ngày Nguyễn Trà và Giang Dục Hành hợp tác, hệ thống đã dựa theo dữ liệu virus Y để điều tra, nhưng đáng tiếc, ngay cả khi có dữ liệu chính xác, hệ thống vẫn mất tín hiệu trong từ trường.
Nhưng bây giờ...
Rất có thể từ trường liên quan đến huyền học, đã được khôi phục?
Nguyễn Trà lập tức để hệ thống 1128 lần theo dữ liệu virus Y đến vị trí của Úc Chinh, không đợi 1128 hành động, màn hình điện thoại trên bàn học đột nhiên sáng lên, thông báo có một tin nhắn mới.
[Ông nội: Trà Trà, chúc mừng năm mới, nhân dịp Tết Âm Lịch ông nội mua quà tặng, hẳn là đang trên đường giao, nhớ mở ra xem.]