Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi bảy người Nguyễn Trà ở trên tàu du lịch thưởng thức pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời đêm, trong phòng thí nghiệm ở ngoại ô, Úc Chỉ Ngôn vừa uống xong thuốc, cũng đang dựa vào trước cửa sổ, ngẩng đầu, vẻ mặt không chút biểu hiện mà nhìn ra xa về phía pháo hoa nơi chân trời.

Dưới ống tay áo hơi cuộn lại là một cánh tay gầy và nhợt nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu xanh dưới lớp da, mà phía trong cánh tay, còn có những lỗ kim vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

“Cậu lại đang khao khát náo nhiệt ở ngoài kia sao?”

Ngoài cửa truyền đến một thanh điệu cực kỳ lạnh, trong đó pha lẫn một chút chế nhạo khó có thể nghe ra.

Úc Chinh vừa đi ra từ phòng thí nghiệm, áo khoác trắng phòng thí nghiệm còn chưa kịp cởi, ông ta đỡ chiếc kính vàng trên sống mũi, nhẹ cười một tiếng, “Một người thì hướng về vẻ sinh động náo nhiệt, một người thì cô độc thành tính.”

Nghe vậy, Úc Chỉ Ngôn khẽ cụp mắt xuống, một tay che đi vết kim tiêm trên cánh tay, thanh âm vì bị ho lâu ngày mà trở nên khàn đi giống tiếng ma sát của sỏi vậy, “Sau hai lần thí nghiệm, ông có thể thực hiện lời đã hứa không được sử dụng hệ thống khống chế anh ấy nữa không?”

Úc Chinh cũng không để ý Úc Chỉ Ngôn không có nâng mắt nhìn mình, “Tất nhiên, người như tôi, mặc dù có chút nhẫn tâm, nhưng uy tín thì vẫn có.”

Hơn nữa 一一

Ông ta vừa nhận được tin nhắn từ khu virus truyền đến, Giang Dục Hành đã liên kết thành công Lương Tông Kỳ, sau này, cho dù bản thân không khống chế, Giang Dục Hành cũng không thể thoát khỏi hệ thống được.

Lại nói, lúc đầu là Giang Dục Hành tự buộc mình với hệ thống, chỉ cần Úc Chỉ Ngôn không chết, hắn ta sẽ không tách rời hệ thống được, suy cho cùng, điểm tích lũy có thể dùng để đổi các loại thuốc đặc biệt trong trung tâm mua sắm.

Nhâm Khinh Khinh hiện nay phế rồi, sau khi hệ thống trung tâm mua sắm không còn nữa, chỉ cần một câu nói của ông, chỉ khi Lương gia đổ xuống, ông sẽ tiếp tục trị liệu cho Úc Chỉ Ngôn, khi đó Giang Dục Hành không thể không hoàn thành nhiệm vụ B.

Con người a, luôn có sự ích kỷ của riêng mình.

Úc Chinh liếc nhìn Úc Chỉ Ngôn đang ngồi đưa lưng về phía mình, không thể không lắc đầu mà than một câu tình anh em a, chẳng trách năm đó bản thân ở trại trẻ mồ côi chỉ một ánh mắt đã nhìn trúng anh em bọn họ.

Cả hai anh em đều cho rằng bản thân đang vì đối phương mà đánh đổi, đúng là nực cười.

Úc Chỉ Ngôn căn bản không hiểu được tính toán của Úc Chinh, chỉ một lòng nghĩ rằng bản thân cố gắng kiên trì thêm hai hạng mục nữa, anh hai sẽ có thể khôi phục tự do.

Nói tới nói lui, theo Úc Chỉ Ngôn thấy, năm đó Giang Dục Hành đồng ý để Úc Chinh nhận nuôi, hoàn toàn là vì không yên tâm bản thân mình, nhưng bây giờ xem ra, tình huống hiện tại của hai người còn không bì được với lúc ở viện phúc lợi.

Cũng không đúng, ít nhất anh hai có thể làm công việc mình yêu thích, để những lúc không nhìn thấy người, có thể ở trên tivi xem một vài trích đoạn.

Úc Chinh tự cho rằng kế hoạch đối phó Lương gia đang diễn ra tốt đẹp, tâm tình cũng tốt lên vài phần, thế nhưng lúc đối mặt với Úc Chỉ Ngôn, thanh âm như cũ lạnh tới thấu xương, “Hai tuần tiếp theo, phối hợp với bọn họ dưỡng tốt thân thể, tôi không hy vọng lại xuất hiện thêm lần nào, vì các vấn đề về chỉ số trong cơ thể của cậu, mà làm chậm lại hạng mục, hiểu không?

Úc Chỉ Ngôn đã sớm quen với thái độ của Úc Chinh, trong mắt một mảng tĩnh mịch, áp giọng đáp, “Hiểu.”

Hai hạng mục kế tiếp, tốn khoảng nửa năm thời gian, cậu ta vẫn có thể kiên trì được.

Nhưng cậu lại không đợi được anh hai nói câu chúc mừng năm mới rồi.

一一

Nhóm người Nguyễn Trà sau khi thưởng thức pháo hoa xong, lại chơi đùa một lúc, không để ý đã đến nửa đêm, có mấy người trong nhà đã cho xe đến đón về.

Lúc sắp lên xe, Nguyễn Trà lấy ra mấy bao lì xì bản thân đã sớm chuẩn bị, hai tay sắp ra hình cánh quạt, “Đến, mỗi người rút một cái, số tiền không giống nhau, tất cả tùy thuộc vào vận may của các cậu.”

Lúc ở trường cấp 3 cũ, lớp của Nguyễn Trà không chú trọng mấy cái lì xì trên Wechat, các bạn học đều thích tự tay gấp giấy đỏ, sau khi đến Lương gia, Nguyễn Trà ở chỗ dịch vụ quản lý nhà đất và trong nhà thu được một vòng bao lì xì, tự nhận phúc khí đã chiếm được đầy ắp, cũng hy vọng bạn bè có thể dính một chút may mắn.

Quý Phi Dương xoa xoa tay, “Tôi đây là tiểu hoàng tử tay đỏ đó nha, đánh PVE luôn lần ra được xác của boss, cái lớn nhất nhất định sẽ bị tôi mò trúng.”

Nói xong, cậu dẫn đầu vươn tay ra, rút ra một tấm, lúc đang chuẩn bị mở ra, lại bị Nguyễn Trà cản lại.

Nguyễn Trà lắc lắc đầu, “Không thể ở trước mặt mở ra, quay về tự mình mở nha, với lại cũng không thể nói với người khác số tiền mình nhận được là bao nhiêu, nếu không may mắn sẽ chạy mất.”

Nghe vậy, Phó Thầm ánh mắt lóe lên, trong chốc lát, ánh mắt hiện rõ vẻ sáng tỏ.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Trà, Quý Phi Dương im lặng đem bao lì xì cất vào trong túi áo, bản thân không thể làm mất may mắn đến từ người đứng nhất khóa, Tam Thành Ngư tiểu công chúa, bà chủ nhỏ của căn cứ đào vàng được.

Tính qua một chút, ba người nhà Nguyễn gia xem ra còn có tiền có mối quan hệ sâu rộng hơn cả nhà mình QAQ.

Có Quý Phi Dương dẫn đầu, những người khác cũng theo đó rút một cái, Phó Thầm không tham gia, đến khi chỉ sót lại một cái cuối cùng, mới từ tay Nguyễn Trà lấy qua bao lì xì, sau đó lại thuận thế đem một món đồ nhỏ nhét vào lòng bàn tay Nguyễn Trà.

Phó Thầm ngước mắt, thấy Nguyễn Trà đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn mình, cong môi cười nói, “Trao đổi may mắn.”

May mắn của một người đều là có hạn, một khi may mắn của Nguyễn Trà bị bọn họ chiếm sạch thì biết làm sao.

Nguyễn Trà ở cấp 3 đã từng trao đổi bao lì xì qua lại, nhưng đây là lần đầu nghe thấy trao đổi may mắn, ngay khi định mở lòng bàn tay xem Phó Thầm đã nhét vào thứ gì, mu bàn tay liền bị Phó Thầm dùng bao lì xì gõ một cái.

Một giọng nói tươi cười trong trẻo từ đỉnh đầu truyền xuống, “Trên đường về nhà hẵng xem, nếu không may mắn sẽ chạy mất.”

Nguyễn Trà: “... …”

Một câu nói, lòng vòng qua lại, lại quay trở lại bản thân mình.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, mỗi người đều lên xe của mình, lần lượt về nhà, dường như vừa ngồi xuống, những người thiếu kiên nhẫn như Hoàng Giai Giai, Quý Phi Dương, Tạ Trường An liền mở bao lì xì ra.

Sáu tờ 10 tệ và sáu tờ 1 tệ, ở giữa có kẹp một tờ giấy ghi chú: wow, cậu cư nhiên nhận được bao lì xì có giá trị lớn nhất! Cậu quá cừ rồi!

Hoàng Giai Giai trực tiếp hôn bao lì xì một cái, “Ừ! Tôi lớn nhất! Trà Trà tôi yêu cậu quá đi mất!”

Cũng giống Hoàng Giai Giai, cả hai người Quý Phi Dương và Tạ Trường An đều thần kinh thô tin lời Nguyễn Trà nói, tin rằng bản thân mình bốc được cái lớn nhất.

Ngoại trừ Tạ Tuy đã đi ngủ ra, Phó Thầm , Hứa Nam thật ra đều nhìn ra suy nghĩ của Nguyễn Trà, chỉ là hai người không vạch trần mà thôi, ổn thỏa mà cất giữ sáu mươi sáu tệ may mắn thuộc về mình.

Còn Nguyễn Trà đang ngồi trên xe, cũng đã nhìn thấy thứ mà Phó Thầm nhét vào tay mình, một viên đá đỏ cockscomb được chạm khắc thành một nút thắt đặc trưng của Trung Quốc.

“A……Là phỉ thúy.” Giọng của Nguyễn Trà trở nên dài hơn.

Lần trước sau khi ở《Thân ái sinh hoạt》khui quà, Nguyễn Trà nhìn thấy mưa đạn bình luận xong, liền đi bổ sung thêm một ít viên ngọc bích, hóa ra trên kệ của bác Diệp cũng có đủ các loại ngọc.

Nguyễn Trà nhìn nút thắt ngọc nằm im trong lòng bàn tay mình, trong mắt lộ rõ vài phần yêu thích, không chỉ là tay nghề chạm khắc tinh xảo, hơn nữa chất lượng ngọc cũng trong suốt sáng tỏ, rất thoải mái.

“Một viên ngọc, đổi lại bao lì xì sáu mươi sáu tệ.” Nguyễn Trà cằm lấy chuỗi dây, lắc qua lắc lại cái tâm kết do ngọc đỏ khắc nên trước mắt, tự mình lẩm bẩm, “Mặc dù chỉ nên nhìn vào tâm ý không nên nhìn giá trị, nhưng may mắn mà mình đổi được rõ ràng nhiều hơn a.”

Suy cho cùng bản thân đã nhận được nút thắt ngọc duy nhất của Phó Thầm, nhưng Phó Thầm chỉ đơn giản nhận được một bao lì xì sáu mươi sáu tệ từ mình.

Nguyễn Trà đem nút thắt nhét vào trong túi, không được, càng xem càng có cảm giác tội lỗi.

Nhét vào túi xong, Nguyễn Trà lại không tự chủ được mà nhìn cái túi, lúc lâu, không nỡ rũ bỏ sự yêu thích trong tâm của mình, lặng lẽ lấy nút thắt ra, buộc chặt vào dây xích của balo.

Trước tiên cứ thưởng thức nó một buổi tối đi.

Nguyễn Trà vốn nghĩ rằng lúc về đến nhà, người trong nhà đã đi ngủ hết, không ngờ đến vừa xuống xe, không ngờ lại đυ.ng phải ông cụ Lương đi ra từ vườn hoa sân trước.

Nhìn thấy người, Nguyễn Trà vội vàng xách túi chạy về phía trước, quan sát một chút sắc mặt của ông cụ, thấy vẫn như cũ hồng hào, trong lòng một trận nhẹ nhõm, “Ông ngoại, sắp hừng đông rồi, ông đây là mất ngủ sao?”

Ông cụ nhìn Nguyễn Trà, cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng kiềm lại cảm xúc của mình, dịu dàng cười nói, “Không có mất ngủ, nhớ đến bà ngoại con, ra đây đi lang thang một chút.”

Lúc ông còn trẻ, có thích một người, sau khi kết hôn ông và vợ vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, nhưng thời gian lâu dần, không khỏi từng chút một để ý đến vợ mình.

Nhưng ông trời không cho ông cơ hội bù đắp, ông chỉ có thể một mình cô độc đến già.

Ông cụ thu lại cảm xúc, một mặt cùng Nguyễn Trà đi vào phòng, một mặt nhẹ hỏi Nguyễn Trà, “Trà Trà ở bên ngoài chơi có vui không? Có chụp thêm vài tấm ảnh nào không?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà lấy ra vài tấm ảnh trong album điện thoại của cô, “Bạn học của con có máy ảnh DSLR, nhưng tối nay không dùng được, chúng con liền dùng điện thoại để chụp, ông ngoại, ông xem pháo hoa, đặc biệt đẹp nha, lúc vừa bắt đầu, hình dạng của pháo hoa không giống nhau, có đèn l*иg có ngôi sao, muôn màu muôn vẻ.”

Ông cụ nhìn theo ngón tay của Nguyễn Trà, nhìn mấy tấm ảnh, ánh mắt đầu tiên ông không nhìn vào pháo hoa, ngược lại nhìn vào một đám người trong ảnh.

Cô gái đứng bên trái Trà Trà, đối diện với ống kính có chút ngại ngùng, nhưng vẫn mỉm cười làm một cái động tác tay, ông nhận ra được, đây không phải là fan của thằng cháu thứ hai của ông sao, từng làm động tác tay cổ vũ cho cháu ông? Ông lúc đầu còn nhìn tivi học hết nửa tiếng.”

Còn về bên phải, có một đôi nam nữ đang trêu chọc lẫn nhau, nhìn về phía sau, là một cậu trai có nụ cười trong sáng, và một cậu trai đang ngủ thật ngon.

Lại nhìn về phía sau 一一

Ông cụ lại hơi im lặng, ông phát hiện Phó Thầm không nhìn vào ống kính, mí mắt hơi hướng về phía dưới, đang nhìn Trà Trà nhà mình.

“... …”

Ông hoa mắt rồi sao?

Nguyễn Trà nghĩ ông cụ nhìn bức ảnh thời gian có chút lâu rồi, ngón tay quẹt qua, đổi một tấm khác, “Sau màn bắn pháo hoa, có một vài chỗ ăn và trò chơi còn chưa tan hết, chúng con chọn vài cái để chơi, ai chơi chúng con đều chụp hình lại.”

Ông cụ Lương vừa bị suy đoán của mình làm ngạc nhiên gật gật đầu, kỳ thực ông căn bản chẳng nhìn rõ những tấm đằng sau.

Cháu trai cũ của ông có khả năng thích Trà Trà sao?

Ông cụ cảm thấy dạ dày có chút đau, sau khi sự việc bị bại lộ lúc đó, Vệ Kiểu và Lương Duyệt cũng đã về lại vị trí của mình, mà tên trên giấy tờ của Vệ Kiểu cũng đã được thay đổi.

Theo lý mà nói, liên kết cuối cùng giữa Lương gia và Phó gia xem như đã gãy rồi, hai người Phó Thầm và Nguyễn Trà hoàn toàn không có quan hệ thân thích gì hết, tuy nhiên ông cụ Lương vẫn luôn coi Phó Thầm người mà ông đã trông coi mười mấy năm thành cháu trai của mình mà đối đãi.

Sau khi đột nhiên nhận ra được sự thật nào đó, tâm lý của ông trong một khoản thời gian vẫn chưa thể đổi lại được.

Trong lúc hai người nói chuyện, đã về đến biệt thự, trong sảnh chỉ còn một ngọn đèn vàng còn sáng, tuy nhiên khi Nguyễn Trà nhìn về hướng lầu ba, như cũ vẫn thấy được ánh sáng yếu ớt từ trên đó.

Có lẽ, người không ngủ trong nhà này không chỉ có bản thân mình và ông ngoại rồi.

Ông cụ xoa xoa vùng thái dương, liếc về Nguyễn Trà dường như vẫn chưa nắm bắt được tin tức, ông mở miệng định nói. nhưng lại cảm thấy bản thân không nên nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ, lúc sau, nhẹ giọng nói, “Trà Trà à, con lên lầu trước, ông ngoại lại ngồi một lát.”

Nghe vậy, Nguyễn Trà lại nhìn nhìn vẻ mặt của ông cụ, không nhìn ra có chỗ nào không đúng, nhưng trong lòng vẫn không mấy yên tâm, “Ông ngoại, con lại ngồi cùng ông đi?”

“Không cần đâu, con lên trước đi.” Ông cụ Lương vừa nói chuyện vừa đẩy đẩy Nguyễn Trà, “Mau đi lên đi, cha mẹ của con chắc cũng chưa ngủ.”

Nguyễn Trà gật đầu, “Vậy con lên lầu trước, ông ngoại, ông cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Ông cụ Lương vừa nói xong, liền thoáng nhìn thấy nút thắt ngọc bích đỏ mà Nguyễn Trà treo trên dây xích của balo, cho tới khi Nguyễn Trà lên lầu, ông vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Ông vẫn còn nhớ, ban đầu khi Lương Duyệt vừa sinh Phó Thầm, vốn dĩ muốn tìm người làm một nút đồng tâm kết bằng ngọc bích, nói để khi Phó Thầm lớn lên, tìm được người mình thích, thì đồng tâm kết này xem như là quà gặp mặt của mẹ chồng tặng.

Nhưng sau đó Lương Duyệt lại sợ Phó Thầm giống vợ chồng bọn họ, cấp ba đã yêu sớm, dứt khoát đổi đồng tâm kết thành một nút thắt ngọc bình thường.

Tay gậy ông cụ Lương cầm trong tay khẽ run.

Ông đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn xử thằng cháu của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »