Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 77

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn biểu diễn pháo hoa ven biển Tinh Hà luôn hoành tráng, mỗi năm đều có rất nhiều người kéo đến, trên bờ biển có hai khu vực, một khu vực dùng để ngắm cảnh, bố trí một dãy bàn tròn với màu sắc thuần khiết, có thể chứa được hai mươi bàn, một khu vực dành cho người đi bộ, bên trong không có vị trí ngồi, phần lớn người xem chen chúc nhau, nhưng có thể chứa được mấy trăm người.

Nguyễn Trà uống trà sữa xong, đem theo bốn người còn lại là Hứa Nam, Tạ Trường An, Quý Phi Dương cùng Tạ Duy đến chờ, người đến người đi, mọi người nhìn thấy Quý Phi Dương đang gặp khó khăn, lạnh lùng nói không ngủ không ngủ, Tạ Duy nói rằng cậu ấy đã không tỉnh táo trên cả một đoạn đường dài.

“......”

Cũng không thể nói rõ hai người ai vất vả hơn.

Trên cổ Tạ Trường An đeo SLR, trong ba lô thì chứa đầy đồ ăn vặt, vừa lấy được vé từ Nguyễn Trà, cậu ấy liền dẫn mọi người đến khu ngắm cảnh, nhưng mà người vừa quay đầu, trực tiếp bị Nguyễn Trà túm lấy.

Thấy bộ dáng vui vẻ của Tạ Trường An, Nguyễn Trà tỏ vẻ bất lực, "Tạ Trường An, cậu nên kiểm tra nội dung trên vé trước khi đi. ”

"A, chúng ta không ở khu ngắm cảnh sao?" Không đợi Tạ Trường An trả lời, Quý Phi Dương ngây người, hoài nghi nhìn Phó Thầm, "Cậu chọn một khu người đi bộ? ”

Khu vực dành cho người đi bộ, đông đúc người qua.

Mẹ kiếp, Phó Thầm, tâm tư của cậu có thể thấy được bằng mắt thường!

Quý Phi Dương chửi bới xong, lại tiến lên, may mà xung quanh ồn ào, sau khi nhỏ giọng, chỉ có cậu và Phó Thầm mới có thể nghe rõ, "Người anh em, nói thật, trong lòng cậu có phải đang suy nghĩ, lát nữa sẽ dùng cớ người nhiều người sợ bị lạc, rồi nắm tay Nguyễn Trà? Cậu cũng thật quá mưu mô! ”

Phó Thầm: "..."

Anh không thể nhịn được nữa, một tay dán vé lên mặt Quý Phi Dương, bình tĩnh nói, "Cậu nhìn kỹ chữ viết trên vé! ”

Đương nhiên, cũng có thể có khả năng, anh cũng rất hy vọng có thể nắm tay.

Nghe vậy, Tạ Trường An và Quý Phi Dương đều cúi đầu nhìn nội dung trên vé, ngay sau đó, hai khuân mặt trở lên sững sờ: ???

"Chúng ta ở khu du thuyền, lát nữa đến bến tàu kiểm tra vé rồi lên thuyền là được." Nguyễn Trà lắc lắc vé trong tay hai người, kiên nhẫn giải thích, "Trên thuyền đã chuẩn bị đồ chơi cùng đồ ăn khuya, chắc chắn giúp mọi người vui vẻ sau khi xem xong pháo hoa”

Lần đầu tiên tôi làm nhóm trưởng, nên phải có trách nhiệm.

Nguyễn Trà nói xong, kéo hai người Hứa Nôm và Hoàng Giai Giai, ba người vui vẻ chạy tới bến tàu kiểm tra vé, hiện tại trên bờ biển không đông người , nên không chật chội.

Thấy thế, Quý Phi Dương đem Tạ Cận đang ngủ trên vai mình, kéo lên Tạ Trường An, để cho anh em của bọn họ làm bạn.

Vẻ mặt buồn bực của cậu ấy nhìn về phía Phó Thầm, "Tôi nhớ phải đặt trước ba bốn tháng đúng không? Cậu đã có tâm tư từ lâu rồi sao? ”

Rất khó để đặt được khu du thuyền, tất cả chỉ có sáu đến 7 cái du thuyền, bình thường chỉ có những người quyền quý muốn thể hiện bản thân thì mới đặt, không đặt sớm ba bốn tháng, đều không đặt được.

Phó Thầm như bị chặn họng, sau sau đó nhìn lướt qua Quý Phi Dương, thấy người không hỏi nữa, liền không quan tâm cậu ấy nữa, bước nhanh về phía bến tàu.

Nguyên bản, sau khi Phó Thầm xem đại hội pháo hoa mấy năm trước, cảm thấy phong cảnh khu ngắm cảnh cũng bình thường, dứt khoát vứt bỏ kế hoạch ban đầu muốn xem ở khu ngắm cảnh rồi đẩy những người khác ra, anh và Nguyễn Trà ở chung một mình với nhau.

Đêm đó sai người giữ lại một gian phòng tổng thống trong khách sạn Tinh Hà , chuẩn bị một đoàn bảy người ở ban công phòng xem pháo hoa.

Nhưng không ngờ, đêm giao thừa, khi anh và Nguyễn Trà trò chuyện trên WeChat, Nguyễn Trà đã gửi vào WeChat một tấm vé vào khu du thuyền và hai bản đồ du thuyền, hỏi vị trí của hai tàu du lịch, cái nào ngắm cảnh tốt hơn.

Phó Thầm nghĩ đến tình cảnh đêm đó, bật cười lắc đầu.

Ở một mình, chắc không được.

——

Một bên khác.

Hứa Nam và Hoàng Giai Giai đã sớm lên du thuyền cũng rất tò mò, hơn nữa Hoàng Giai Giai, trong ánh mắt bát quái sáng quắc cũng không ngăn được, "Trà Trà, cậu lấy tàu từ ai vậy? ”

Nguyễn Trà gãi gãi đầu, "Năm trước cha tôi nhờ một người chú mua giúp, sau đó quá bận rộn liền quên mất, vẫn vô dụng, chỉ cần dừng lại bảo trì mà thôi. ”

"Hôm trước cha tôi nghe nói chúng ta muốn xem biểu diễn pháo hoa, vỗ đầu một cái , nhớ tới nhà chúng tôi có một du thuyền ở bến tàu ven biển Tinh Hà."

Cũng không riêng gì một chiếc du thuyền phía trước, dưới danh nghĩa bác Diệp cũng có một chiếc, vốn muốn mượn, nhưng sau khi cô hỏi xong ý kiến của Phó Thầm về vị trí ngắm cảnh của du thuyền, liền chọn du thuyền nhà mình.

Hoàng Giai Giai và Hứa Nam: "..."

Mỗi khi họ nghĩ rằng họ biết rất rõ gia thế của Nguyễn Trà, Nguyễn Trà luôn có thể tung ra một bất ngờ mới.

Nghiêm túc nói, nhà hai cô ấy cũng có du thuyền, nhưng ngày pháo hoa, vị trí ngắm cảnh ở bến tàu Tinh Hà, lại rất khó lấy được, cũng không biết cha Nguyễn làm sao lấy được.

Đoàn người Nguyễn Trà vừa lên tàu, lập tức có bồi bàn tiến lên để tiếp đãi, trên bàn dài màu trắng, bày ra một đĩa hải sản tinh tinh tế, trên bàn bên cạnh còn có cờ phi hành, bài brit thì dùng để giải trí.

Vừa ngửi thấy mùi thức ăn ngon, Tạ Duy nửa ngủ nửa tỉnh lấy mũi ngửi, một lúc lâu sau, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Trà, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân, "Nguyễn Trà, chúng ta không có củ cải sao? ”

Hắn thật sự rất muốn ăn thêm mấy lần củ cải cá muối, cuộc sống ý nghĩa không phải chỉ là được ăn đồ ăn ngon và ngủ sao?

Lời nói của Tạ Duy, được Hoàng Giai Giai vô cùng tán thành, nhưng cô sợ Nguyễn Trà khó xử, giúp giải thích, "Tôi cũng rất muốn ăn, nhưng rất khó để mua củ cải ba cá muối, lần trước cha mẹ Nguyễn Trà mua đều cho phòng ăn trường chúng ta, cũng không dễ dàng mua lần thứ hai. ”

Thật ra Nguyễn Trà không muốn nói chuyện ba cá muối, dù sao trong nhóm [ăn hàng] trên WeChat có mười mấy người, có thể thấy được Hoàng Giai Giai giúp mình nói chuyện, lại có chút xấu hổ gạt bạn bè, "Thật ra... Muốn mua, cũng không phải là khó khăn. ”

Hoàng Giai Giai: ???

Ngoại trừ Phó Thầm ra, dưới ánh mắt hỏi thăm của mấy người khác, Nguyễn Trà ho nhẹ hai tiếng, "Ba cá muối, cũng chỉ là đồ nhà tôi trồng được, nếu các cậu muốn ăn, ta bảo các bác và các dì trên núi, lên núi nhổ mấy cây, hơn mười cây củ cải đều được, nhưng thời gian có chút gấp gáp, từ núi củ cải đến thành phố phía Nam, phải mất nửa ngày. ”

Hơn nữa, mình cũng không thể để cho các bác và các dì giúp nhổ củ cải.

Những người khác: ...

Họ đã đánh giá thấp cô.

Nhớ lúc trước, trong giới đều cảm thấy nhà họ Lương nhận về ba người nhà họ Nguyễn, giống như nhận về ba tiểu tổ tông được cung cấp, chi phí ăn mặc đều ở là nhà họ Lương chi.

Nhưng sự thật là gì?

Nhà họ Nguyễn có thể so sánh với một nửa số trong giới thượng lưu ở thành phố phía Nam; địa bàn nhà họ Nguyễn, căn cứ Kim Đào và mấy ngọn núi; cha Nguyễn vừa ra tay, quyên góp ba tòa nhà, mẹ Nguyễn vừa ra tay, quyên góp 2.000 cân củ cải cá muối.

Nguyễn Trà...

Nguyễn Trà vừa ra tay, chỉ dùng một học kỳ, liền đem Phó Thầm đang chiếm vị trí thứ nhất lớp phải đi xuống.

Ba người nhà họ Nguyễn, căn bản không có một ai là đơn giản!

Nhân mạch, tiền bạc đều có, cho dù không trở về nhà họ Lương, cuộc sống cũng tương đối thoải mái!

Đôi mắt vốn đang buồn ngủ của Tạ Tuy liền sáng lên, tiến về phía trước, "Nguyễn Trà, tôi nghĩ ——"

"Nói thì nói, đừng nói lung tung, vốn không rộng rãi." Hai ngón tay Phó Thầm nắm cổ áo Tạ Duy khẽ kéo người về phía sau, vẻ mặt đứng đắn lại thản nhiên.

Quý Phi Dương không cười nữa đẩy Tạ Duy đang mơ mơ lên ghế, "Vóc dáng cậu cao, đi ngồi nói, nói xong lại ngủ, thời gian vừa vặn. ”

Tạ Duy: "..."

Tôi không muốn ngủ, tôi muốn thảo luận về củ cải.

So với Tạ Duy, Hoàng Giai Giai chiếm vị trí có lợi, dễ dàng lắc lắc cánh tay Nguyễn Trà, làm nũng, "Trà trà, tôi cũng muốn mua củ cải. ”

"Mua mua mua, tôi cho các cậu mua." Nguyễn Trà chịu không nổi Hoàng Giai Giai làm nũng, chị gái nhỏ đã vốn mềm mại liền ngọt ngào không chịu nổi, lại làm nũng, máu mũi của mình sắp trào ra, "Chờ đại hội pháo hoa kết thúc, về nhà tôi sẽ để cho mẹ tôi cho các cậu vào danh sách khách hàng mua củ cải, được không? ”

Hoàng Giai Giai vui vẻ, hận không thể hôn lên mặt Nguyễn Trà một cái, nhưng có quá nhiều người, cô sợ Nguyễn Trà thẹn thùng, cũng đi lên ôm mà thôi.

Mà Hứa Nam, thấy Nguyễn Trà được Hoàng Giai Giai ôm một chút, cũng lấy hết dũng khí, đi lên chủ động cùng nhóm bạn thân ôm một chút.

Thì ra——

Trong phương pháp thể hiện niềm vui, cũng có ôm thân mật sao?

Hứa Nam nghĩ đến buổi tối tập trung, Nguyễn Trà chuyển lời chúc tết từ Lương Tồn Cẩn và ảnh có chữ kí của anh ấy đến, hai má đỏ hồng lại ôm Nguyễn Trà một chút, giả vờ...

Mình cũng ôm thần tượng một chút đi.

Nghe thấy Nguyễn Trà đáp ứng với món củ cải, trong lòng Tạ Duy cũng thoải mái, sau khi nói một câu cảm ơn, hai cánh tay đan xen lên bàn, cúi đầu, lại chìm vào giấc ngủ.

Thấy thế, những người khác cảm thấy có chút bất lực, nếu người nhà họ Tạ không cho người kiểm tra thân thể cho Tạ Tuy, mọi người có thể hoài nghi cậu ấy có chứng buồn ngủ.

Nguyễn Trà thấy Tạ Duy thật sự ngủ, sai người cầm một tấm chăn mỏng, chuẩn bị đắp lên cho cậu ấy, dù sao trên du thuyền gió lớn, không cẩn thận dễ bị cảm lạnh.

"Tôi đến đây." Phó Thầm nói xong, động tác tự nhiên từ trong tay Nguyễn Trà đón lấy tấm chăn mỏng, hai tay run lên, đắp lên người Tạ Duy.

Hoàng Giai Giai chú ý đến sự trao đổi của hai người, nghiêng đầu, sao một lần nữa cô ấy cảm thấy Trà Trà cùng Phó Thầm đang có chuyện xảy ra?

Tạ Trường An hoàn hồn sau khi bị mấy câu nói của Nguyễn Trà làm cho chấn động, trước tiên lấy đồ ăn vặt trong túi ra, lại cầm SLR hỏi mọi người, "Nào nào, nhân lúc chưa có pháo hoa, chúng ta chụp mấy tấm ảnh chung trước. ”

Nguyễn Trà đến đại hội pháo hoa, vốn định muốn chụp ảnh cùng bạn bè, thấy Tạ Trường An đã đùa nghịch, rất vui mừng kêu gọi mọi người cùng quay lưng về phía bờ biển yên tĩnh như tranh sơn dầu chụp ảnh.

Mọi người vốn đang bàn bạc vị trí đứng, vừa ngẩng đầu, bất thình lình nhìn thấy Tạ Khắc vốn đã ngủ, khoác chăn mỏng, giống như hồn ma, mở mắt đứng lên.

“......”

Cậu có giả vờ ngủ không đấy?

Vừa mở mắt, Tạ Duy lại nhắm mắt lại, đắp lên tấm chăn mỏng, lại ngủ thϊếp đi.

Thấy thế, mấy người lại nhịn không được "Phốc", "Phốc", "Phốc" cười ra tiếng, Phó Thầm cười xong, cúi đầu nhỏ giọng giải thích với Nguyễn Trà, "Chờ chụp ảnh một chút, Tạ Duy có thể mở mắt ra. ”

Nghe vậy, Nguyễn Trà lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Duy nhắm mắt mà đến phòng ăn không gặp trở ngại gì, cùng hạ giọng, chân thành cảm thán: "Kỹ năng thật tuyệt, thật làm cho người ta hâm mộ. ”

Chuyện gì cũng làm xong, hơn nữa không chậm trễ ngủ, làm cho chính mình từng là mặn cá mà -hâm mộ.

Phó Thầm căn bản không nghe rõ lời Nguyễn Trà cảm thán, toàn bộ tâm trí của anh đều bị cuốn theo hơi thở ấm áp phả vào cổ, trái tim đập thình thịch không ngừng, giống như có luồng nhiệt chảy dọc theo máu, chay về chân tay, trong nháy mắt, đột nhiên có loại ảo giác nghe thấy tiếng pháo hoa nổ.

"Ah!!! Màn trình diễn pháo hoa bắt đầu!” Hoàng Giai Giai vẫy tay, "Mọi người mau đến đây, Tạ Trường An cậu cũng nhanh lên, bằng không lát nữa sẽ không có cách nào vào ảnh được! ”

Tạ Trường An đang dựng giá tam giác, "Tới đây rồi, đừng thúc giục! Cậu đừng nhảy nữa, nhảy múa thì trang điểm sẽ chụp không đẹp! ”

Nguyễn Trà bị hai người nói đùa, nắm lấy cánh tay Phó Thầm đi về phía trước, "Phó Thầm chúng ta cũng mau đi, chiếm cứ vị trí có lợi.”

Nhìn pháo hoa rực rỡ bắn tung trên bầu trời đêm, Phó Thầm nhất thời không nói lên lời, thì ra cảm giác của anh không sai lầm, thật sự có pháo hoa.

Chốc lát, anh cúi đầu nhìn bàn tay Nguyễn Trà nắm trên cánh tay mình, trên môi mở ra một nụ cười nhẹ.

Làm tròn đến năm, bọn họ đã nắm tay nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »