Chương 75

Trong chương trình truyền hình Gala Lễ hội mùa xuân, người dẫn chương trình cùng với nghệ sĩ biểu diễn đều tập trung trên sân khấu, mọi người đồng loạt nhìn thời gian, cùng nhau đếm ngược: “10, 9, 8 ... 3, 2, 1!”

Trong chốc lát, những lời chúc mừng liên tục vang lên trong TV, nhà nhà người người đều cười nghiêng ngả. Nguyễn Trà và Lương Tồn Cẩn là hai người náo nhiệt nhất trong bốn người, đồng thanh chúc mừng: “Chúc mừng năm mới !!!”

Hai người sau khi nói xong liền nhìn nhau, lập tức hiểu ý. Sau đó cả hai cho đối phương xem tiền lì xì của bản thân, vẻ mặt lãnh đạm mà quay người rời đi, trên WeChat gửi một nhóm lời chúc mừng.

Một cái 6.88, một cái 8.88, ai cũng đừng cười ai.

Lương Tồn Hoài vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho bạn gái, liền thấy Giang Dục Hành ngồi một mình, điện thoại cũng không động, nghĩ ngợi một chút, đi tới tán gẫu cùng người nào đó.

Sau đó anh âm thầm lắc đầu, Tồn Cẩn dẫn bạn đến đây, vậy mà một chút cũng không để tâm tới.

Nhưng thực ra, Giang Dục Hành không hề cảm thấy bị bỏ rơi, thậm chí anh ấy còn luôn đắm chìm trong một thế giới riên nhỏ bé của bản thân, suy cho cùng cũng là xuất phát từ mục đích cá nhân, chủ động mở lời để Lương Tồn Cẩn dẫn anh ấy đến nhà họ Lương nghỉ ngơi vài ngày.

Nhưng khi nghĩ đến thái độ nồng nhiệt của nhà họ Lương vào buổi sáng, Giang Dục Hành không khỏi bối rối.

Phía bên kia, vừa mở wechat, Nguyễn Trà đã thấy mọi người ở hai nhóm lớp 1 và lớp 10 đang gửi phong bì màu đỏ, đám đông trong nhóm hoạt động không náo nhiệt, kéo thêm xuống dưới một chút, là lời chúc mừng năm mới của bạn học cùng đàn anh đàn chị khóa trên.

Nguyễn Trà đọc kĩ rồi trả lời từng người một.

Trong đó cũng có một vài người không quen khi thêm bạn bè, kết quả là sau khi người bên kia thay đổi biệt hiệu và ảnh đại diện, Nguyễn Trà hoàn toàn không quen biết và chỉ đáp lại bằng sticker.

[ Phó ưu tú · xuất hiện · phi cá muối: Nguyễn Trà, chúc mừng năm mới, năm nay hi vọng chúng ta lại có thể giúp đỡ và học hỏi lẫn nhau.]

Nguyễn Trà nhìn mấy chữ “học hỏi lẫn nhau”, trải tầng tầng lớp lớp lương tâm cắn rứt, chính mình dùng tài khoản của anh hai để gửi làn đạn, lẽ nào Phó Thầm không nhìn thấy?

Nếu thấy thì---

Nếu như thật sự không hiểu, cô có thể gián tiếp nói với Phó Thầm rằng cô thực sự mong anh giúp đỡ đỡ trong học tập từ tận đáy lòng, và tuyệt nhiến sẽ không có chuyện giống như mấy cái ý tưởng trong vòng bạn bè.

Để anh không lo người ngoài nghĩ nhiều mà từ bỏ chức giám sát.

Sau khi Nguyễn Trà suy nghĩ xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉnh sửa lại câu trả lời WeChat: [Chúc mừng năm mới!! Sự thật mà nói chúng ta chỉ còn một học kì nữa là sẽ kết thúc ba năm cấp ba!! Trong kì thi đại học, em sẽ giữ chắc vị trí thủ khoa!!]

[ Phó ưu tú · xuất hiện · phi cá muối: Được, nếu em đạt được thủ khoa, anh sẽ hào phóng tặng em một món quà lớn!]

[ Phó ưu tú · xuất hiện · phi cá muối: Nhân tiện, anh cùng ba mẹ sẽ tới nhà họ Lương chúc tết, buổi tối sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa, hai chúng ta cũng cùng đi chứ?]

Phải nói rằng kể từ khi xác nhận ý định của chính mình, Phó Thầm đã luôn xuất hiện trước mắt Nguyễn Trà, thông thường, anh sẽ ở nhà họ Lương một buổi sáng vào thứ Hai, nhưng khi nghĩ đến Nguyễn Trà——

Phó Thầm cảm thấy mặt mình có thể dày hơn.

Sau khi đọc xong nội dung, Nguyễn Trà đã trực tiếp đồng ý, sau đó khi xem xong tiết mục “Khó quên đêm nay” trong Gala lễ hội mùa xuân, hai người trò chuyện không ngừng trên WeChat.

Mỗi khi Nguyễn Trà nghĩ rằng cuộc trò chuyện của họ sắp đi đến hồi kết, Phó thầm lại âm thầm đưa ra một chủ đề mới, nhưng lại mắc kẹt trong sự quan tâm của Nguyễn Trà, đến rồi đi. Cuộc trò chuyện ban đầu trống rỗng giờ đã chứa đầy tin nhắn.

Lương Tồn Hoài thấy hai người Lương Tồn Cẩn và Giang Dục Hành cùng trò chuyện, thấy Giang Dục Hành có vẻ như đang buồn ngủ, liền nói: “Đã mười hai giờ rồi. Lên lầu nghỉ ngơi đi. Người trẻ tuổi thức khuya thường nhanh hói.”

Nghe thấy điều này, Nguyễn Trà vô thức sờ sờ tóc của mình, một lần nữa lại nghĩ đến những gì Phó thầm đã nói trong canteen vài ngày trước.

Này, để không muốn người ta thức đêm, đều lấy lý do hói đầu.

Sau khi Lương Tồn Cẩn gửi một vài phong bì đỏ cho nhóm studio của mình, anh ta nói phụ họa theo: “Bữa tiệc kết thúc rồi, chúng ta hãy lên lầu thôi.”

“Em sao cũng được.” Nguyễn Trà vung tay lên, đồng thời nhìn về phía Giang Dục Hành theo bản năng, dường như Giang Dục Hành đang đắm mình trong một chuyện gì đó.

Nghe những lời của Lương Tồn Cẩn, Giang Dục Hành cũng gật đầu mà không có ý kiến

gì.

Lương Tồn Cẩn thấy vậy, vỗ vỗ vai Giang Dục Hành: “Tôi đưa cậu lên lầu.”

Vốn dĩ anh ấy sợ Giang Dục Hành ở nhà họ Lương sẽ cảm thấy không thoải mái nên nhờ dì dọn dẹp phòng bên cạnh, buổi chiều muốn đưa Giang Dục Hành đi thăm quan một vòng, nhưng không ngờ Giang Dục Hành lại quá chăm chú trò chuyện cùng người chú lớn tuổi, căn bản không thấy được ánh mắt ra hiệu của anh.

Nói đến---

Lương Tồn Cẩn sờ sờ cằm Giang Dục Hành, người luôn có chút cô đơn, nói rằng anh ấy muốn tự mình nhà xem, điều này thực sự khiến anh ấy tò mò.

Có lẽ, thực sự quá cô đơn?

Giang Dục Hành đang định nói, nhưng lại liếc nhìn túi phúc vừa mở trên trang điện thoại, dường như bên tai đã nói “phúc”.

Anh giật mình, cười xin lỗi với Lương Tồn Cẩn: “Tôi có một cuộc gọi tới. Cậu lên trước đi, lát nữa tôi sẽ lên.”

Nói xong, cùng hai người kia gật đầu, cầm điện thoại di động, đi thẳng ra hoa viên.

“Chậc chậc.” Lương Tồn Cẩn khẽ khịt mũi, chỉ vào bóng lưng của Giang Dục Hành, lại nhìn về phía Lương Tồn Hoài cũng đang nói chuyện điện thoại, quay đầu nhìn Nguyễn Trà: “Trà Trà, hai người bọn họ là đang cho chúng ta ăn cẩu lương cùng lúc sao. Cẩu độc thân thật thảm quá đi a!”

Nguyễn Trà vừa yêu cầu hệ thống theo dõi Giang Dục Hành, nghe được lời của Lương Tồn Hoài, cô cho Lương Tồn Cẩn xem tin nhắn WeChat mà cô nhận được trên điện thoại, “Sẽ không bị hỏng đâu, nhìn này, bạn học Nam Nam đáng yêu không quên anh, Nam Nam đặc biệt là để ý Lương thần tượng là anh a. Để em giúp anh nói một câu, Chúc mừng năm mới, tương lai bốn mùa đều tốt.”

“Nam Nam?”

Lương Tồn Cẩn liếc mắt nhìn wechat, không khỏi cong môi cười.

Người khác thì cầu chúc sự nghiệp phát đạt, nay thấy có điều gì khác lạ, anh vừa ngạc nhiên vừa có chút vui mừng.

Lương Tồn Cẩn suy nghĩ một chút: “Nói Nam Nam ... là đang nói đến bạn học nhỏ nhút nhát lần trước, Hứa Nam?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà gật đầu: “Đúng vậy, Nam Nam rất có thể sau này trở thành giáo sư hóa học của trường đại học Thanh Hoa. Anh hai, anh nhận được lời chúc của giáo sư tương lai, nhất định sau này sẽ tốt tươi cả bốn mùa.”

Chưa nói đến việc làm diễn viên mệt mỏi, trên mạng có rất nhiều bài đánh giá không đúng, mấy ngày trước Nguyễn Trà xem một số tin tức lá cải của Lương Tồn Cẩn trên mạng cảm thấy làm diễn viên quá khổ đi.

Cô phải luôn động viên anh hai, không được để anh hai bị ảnh hưởng bởi tin đồn, trẻ nhỏ cần động viên, anh lớn cũng cần.

Lương Tồn Cẩn bắt gặp đôi mắt đen láy mơ màng của Nguyễn Trà, trong lòng hơi ấm áp, anh đưa tay chăm chú chọt vào má Nguyễn Trà: “Cảm ơn Trà Trà, ừm, giúp anh cảm ơn cô ấy một câu, chúc cô ấy một Tết Nguyên Đán vui vẻ. Mọi ước mơ đều trở thành hiện thực.”

Nghe vậy, Nguyễn Trà làm một cử chỉ ok.

Sau khi hai người nói xong liền lên lầu, ngay khi Nguyễn Trà trở về phòng, lập tức để hệ thống 1128 phát sóng tình hình của Giang Dục Hành theo thời gian thực.

Nguyễn Trà trong tâm trí vẫn đề phòng 1128, nhưng nó cũng đã phát triển nhiều chức năng. Nhìn vào mỗi chức năng, Nguyễn Trà chỉ có một ý tưởng, hệ thống không riêng có thể thắng thích học tập ký chủ, cũng có thể thắng được các thám tử.

Hãy xem hình ảnh độ nét cao không góc chết 360 độ ở màn hình chiếu trước mặt, chất lượng cao hơn nhiều so với hầu hết các camera giám sát trên thị trường.

Trong khu vườn trước sân, Giang Dục Hành tay cầm áo khoác trong gió đêm, một tay cầm điện thoại di động, sau khi do dự mới phát ra một dãy số.

Việc phát sóng của Nguyễn Trà dọc theo hệ thống thậm chí có thể nhìn thấy sự trang nghiêm và một chút mong đợi trên khuôn mặt của Giang Dục Hành.

….. Chờ mong?

Thật sự, như anh hai đoán, là anh ấy đang gọi điện cho bạn gái?

Giây phút tiếp theo, Nguyễn Trà chợt nhận ra mình đã sai, Giang Dục Hành và người đối thoại hình như có quan hệ lạnh nhạt, ánh mắt anh ta lúc nói ra cũng lạnh lùng.

Giang Dục Hành nhìn lại biệt thự của nhà họ Lương, chỉ có mấy gian phòng sáng đèn, hạ giọng nói: “Tôi ở nhà họ Lương, có phải đổi nhiệm vụ B không? Một nhiệm vụ cũng có điểm sao?”

Nguyễn Trà nhướng mày, có vẻ như Ginag Dục Hành đang nói chuyện với Úc Chinh, có nghĩa là Úc Chinh đã kiểm soát virus bằng cách dựa vào bảng điều khiển.

Trong video, Giang Dục Hành nghe theo sự sắp xếp bên kia mà không nói lời nào, khi sắp kết thúc, anh ấy không nhịn được hỏi: “Tôi có thể gặp A Ngôn một chút được không?”

Giọng nói vừa truyền đến, Giang Dục Hành chỉ nghe thấy tiếng bíp trong điện thoại, anh dựa vào lan can suy sụp, thiếu chút nữa ngã ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào cánh tay gầy guộc của mình, khiến người ta không thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt của mình.

[ Bạn học Nguyễn Trà, hệ thống này theo dõi tín hiệu, và vị trí của người kia là ở ngoại ô phía đông nam vùng ngoại thành, nhưng thật kỳ lạ là hệ thống này mất phương hướng khi vào bên trong, và toàn bộ từ trường không thể kiểm soát được, không cách nào có thể tìm thấy vị trí chính xác của người khác.]

[Hệ thống này ban đầu muốn phát hiện ra từ trường bất thường, nhưng đã bị toàn bộ tường lửa chặn lại, tôi đã thử vô số cách nhưng không có cách nào.]

Nguyễn Trà đang tự hỏi A Ngôn mà Giang Dục Hành nhắc đến là ai, Úc Chinh không thể khống chế người tên A Ngôn, rồi bắt ép Giang Dục Hành phải đồng ý yêu cầu của ông ta?

Nhìn thấy Giang Dục Hành trong video ngồi bất động một hồi lâu, Nguyễn Trà cũng không nhìn nữa: “Bình thường Úc Chinh rất giỏi về khoa học và siêu hình, lẩn trốn cũng kĩ, không thể phát hiện. 1128 đưa ra bản đồ khu vực vừa phát đến cho tôi.”

[Vui lòng đợi, bạn học Nguyễn Trà.]

1128 hồi xong, tâm trạng khá phức tạp, ban đầu chỉ cần 2000 điểm năng lượng để mở khóa cơ sở dữ liệu bị chặn, nhưng để giám sát việc Giang Dục Hành bị virus phát hiện, việc theo dõi vị trí của Úc Chinh, kiến

thức và năng lượng tiêu thụ là rất lớn., vùng năng lượng mỏng hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nếu có cơ hội trở lại bộ phận hệ thống trong tương lai, cần phải phản hồi cho hệ thống quản lý, việc lựa chọn thiện ác ở con người cổ đại cần phải được kiểm soát chặt chẽ, để những người như Úc Chinh và Nhâm Khinh Khinh sẽ không tồn tại!

Quả thực là hai vết hổng lớn!

Nguyễn Trà cùng hệ thống nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía Giang Dục Hành trong màn hình, trong lòng đột nhiên có chút do dự, chính mình thật muốn xúi giục anh ấy sao?

Mối đe dọa nào cao hơn và lợi ích mang lại khi xúi giục anh ta nổi loạn?

Nguyễn Trà xoa xoa thái dương, mẹ cô luôn nhìn người chính xác, nhưng mục tiêu của Giang Dục Hành lại là chú của cô, cách mẹ cô nhìn buổi sáng có nghĩa là cô không nhìn thấy, nếu không có thể hỏi ý kiến

của bà.

[ ting---]

Nguyễn Trà nhìn xuống, tin mới của Phó Thầm: [Phó ưu tú · Phi cá muối · gửi tới: Chúc ngủ ngon.]

Hóa ra hai người lúc trước là đang nói chuyện nửa chừng, nhưng Nguyễn Trà sau khi lên lầu vẫn chưa trả lời, Phó Thời Văn đoán Nguyễn Trà có thể đã ngủ quên.

[Nguyễn Trà: Phó Thầm, cậu có gặp khó khăn khi phải bắt buộc lựa chọn không?]

Phó Thầm đang chuẩn bị quần áo để mặc đến nhà họ Lương vào ngày mai, hơi nhíu mày khi thấy câu trả lời của Nguyễn Trà, thật ra thì anh hiếm khi gặp khó khăn trong việc lựa chọn, bởi vì lần nào cũng chọn ra cái có lợi nhất.

Đối với nhiều việc, có thể dễ dàng đi đến giải pháp tối ưu từ quan điểm hợp lý.

Nhưng Nguyễn Trà đã hỏi, cho thấy rằng cô có thể là người thiên hướng cảm tính, Phó Thầm suy nghĩ một lúc, gõ một dòng chữ: [Dựa vào trực giác.]

Nhìn thấy câu trả lời, Nguyễn Trà khẽ thở dài, bản năng đầu tiên sẽ không muốn chống lại Giang Dục Hành sao?

Nếu phản kháng mà nói, về mặt lợi ích, cô có thể để cho hệ thống thu hẹp phạm vi Úc Chinh cùng với virus Y đồng thời có được tin tức về Úc Chinh, có thể hiểu được vì sao Úc Chinh lại nhắm vào nhà họ Lương. .

Uy hϊếp nói, Úc Chinh dễ dàng biết cô có hệ thống, nhưng cô không có trói buộc hệ thống, cho dù Úc Chinh nắm giữ bảng điều khiển cũng vô dụng.

Hơn nữa, cho dù ông ta không dùng xúi giục Giang Dục Hành làm loạn, để tránh cho chú bị gϊếŧ, ông ta phải để hệ thống tấn công virus Y, lúc đó Úc Chinh cũng sẽ có cơ hội biết được sự tồn tại của hệ thống.

Sau khi nói thêm vài câu kinh với Phó Thầm trên WeChat, Nguyễn Trà ngước mắt lên nhìn thấy Giang Dục Hành đang quay lại, liền đi thẳng ra khỏi nhà, vài phút sau, hai người gặp nhau ở góc tầng ba.

“1128, trước tiên phong tỏa tín hiệu của toàn bộ biệt thự, báo tỉnh vi rút.”

[... 100 năng lượng đã được tiêu thụ, việc che chắn đã hoàn tất.]

Hệ thống 1128 đã nhìn ra rồi, Nguyễn Trà đang định nổi dậy chống lại Giang Dục Hành, không gì khác ngoài việc lo lắng virus Y sẽ bị tấn công trực tiếp, đồng thời Giang Dục Hành với tư cách là vật chủ sẽ gặp tai nạn.

Nguyễn Trà bình tĩnh nhìn Giang Dục Hành đánh giá, cười nói: “Giang Dục Hành, chủ hệ thống, hai chúng ta có lẽ nên nói chuyện phiếm một chút rồi.”