Chương 74

Trong nhà đến thêm một tiểu bối, lại một lần bị các trưởng bối vây ở giữa, Lương Tồn Hoài thấy có người chia sẻ hỏa lực cùng mình, vội nhường ra nửa cái ghế sô pha.

Hai người ngồi cạnh nhau, có sự tương phản rõ ràng, Giang Dục Hành so với Lương Tồn Hoài thì thấp hơn nửa cái đầu, nhưng làn da lại trắng hơn Lương Tồn Hoài, trên cổ tay lại đeo một chiếc vòng màu đen tuyền, trắng đến mức không bình thường.

Không giống các tiểu bối khác, khi Giang Dục Hành bị trưởng bối của Lương gia trưởng dò hỏi, trên mặt không hề có vẻ gì mất kiên nhẫn hay khó chịu, mà ngược lại rất thích giống như còn rất hưởng thụ.

Lương Tồn Cẩn bóc một ít hạt macadamia ( mắc ca) ra, đưa cho Nguyễn Trà, giọng nói nặc mùi dấm thì thầm, “Trà Trà, em hãy thu lại ánh nhìn chăm chú đó đi, nhìn anh hai đẹp trai của em là được rồi?”

“Mặc dù Giang Dục Hành trên mạng có danh xưng là người đàn ông bước ra từ truyện tranh, nhưng ngoại hình của anh cũng không kém cậu ta nha, em nhìn cậu ấy chằm chằm như vậy làm gì? Em vậy mà là nhan khống à?”

Nguyễn Trà tâm tình phức tạp thu lại ánh mắt, quay đầu lại nhìn Lương Tồn Cẩn không biết gì, nghĩ một chút, sau đó trả lời một câu, “Anh hai, nếu em mà là nhan khống, vậy cũng nhan khống Phó Thầm đầu tiên nha.”

Giọng nói rơi xuống, Nguyễn Trà chọn hạt macadamia nhai nhai trong miệng rồi nuốt xuống, “Có thể nói, trong số người em quen biết, cha em đẹp trai nhất, đứng thứ hai là Phó Thầm, anh cùng anh cả, là người nhà, nên em sẽ xếp cho hai người đứng thứ ba.”

Lương Tồn Cẩn: “……”

Cảm ơn em nha???

“Em không thấy Giang Dục Hành đẹp trai, vậy mắt nhìn chằm chằm cậu ấy làm gì?”

Nguyễn Trà đưa cho Lương Tồn Cẩn mấy hạt macadamia còn dư, lắc đầu, thở dài một hồi: “Em đang quan sát một người rất có khả năng lầm đường lạc lối.”

Mới vừa nói xong, Nguyễn Trà chợt thấy trong tay lành lạnh, cúi đầu liền thấy một bao lì xì rất dày.

Lương Tồn Cẩn tâm tình rất tốt nhéo nhéo mặt của Nguyễn Trà, cười hì hì nói: “Em là đang ám chỉ anh nên cho em bao lì xì, anh chưa đưa cho em đúng không? Đã chuẩn bị hết cho em rồi.”

Nhìn nửa ngày cũng không thấy Giang Dục Hành, còn anh cả nữa.

Anh ấy đương nhiên biết người nhà họ Nguyễn gia không thiếu tiền, nhưng bình thường đưa tiền với bao lì xì làm sao giống nhau được, bao lì xì năm mới mang ý nghĩa ban phúc lộc.

Nguyễn Trà:???

Nguyễn Trà nhìn bao lì xì trong tay, rồi nhớ lại bao lì xì đỏ mà cô nhận được hồi sáng, một lúc sau, thò tay từ trong túi quần áo rút

ra một chiếc bao “lì xì đỏ 50 tệ” giật được lúc sáng ở chỗ dì.

Không đợi Lương Tồn Cẩn hỏi, anh liền thấy Nguyễn Trà rất trịnh trọng sốt sắng, miễn cưỡng từ bên trong rút ra một tờ 10 tệ, nhét vào tay của anh.

Nguyễn Trà vươn tay vỗ nhẹ vào vai Lương Tồn Cẩn, “Anh hai, cho anh dính chút phúc lộc đó.”

Nói xong, Nguyễn Trà lại chia cho Lương lão gia tử, cha mẹ của mình, vợ chồng Đường Họa mỗi người một tờ 10 tệ, lấy cái danh tốt là dính “phúc”.

Phát xong một vòng, Nguyễn Trà xấu hổ phát hiện khi đên lượt Lương Tồn Hoài và Giang Dục Hành, trong tay cô chỉ còn lại một tờ 10 tệ.

Nguyễn Trà hơi do dự một chút, nhét tờ 10 tệ còn lại vào tay của Lương Tồn Hoài, rồi quay đầu nhìn Giang Dục Hành, nghiêm túc nói, “Anh Giang, chờ lát nữa anh hai sẽ đưa cho anh mấy tờ tiền lẻ 5 tệ.”

Một người không phân biệt được có phải là kẻ thù hay không, tuyệt đối không để hắn dích phúc khí của mình được!

Lương Tồn Cẩn & Giang Dục Hành: “……”

Nguyễn Trà ngồi lại vị trí của mình, trong đầu cô liền gọi 1128, quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, cô nghĩ, Giang Dục Hành hoặc là đã che giấu rất lợi hại, hoặc là thực sự không thể nhìn thấy giao diện ảo màu trắng bị thu nhỏ lại bằng kích thước của đồng xu trước mặt cô.

【 Bạn học Nguyễn Trà, hệ thống liên kết với Giang Dục Hành chắc là hệ thống thứ hai chống được virus X. 】

Nguyễn Trà dừng động tác uống trà, liếc nhìn giao diện ảo bị che trên đầu của Giang Dục Hành, “1128, người có thể cho ta thấy được mấy chữ trên giao diện của hắn không? À, hay chúng ta gọi nó là virus Y trước đi.”

Thực ra thì Nguyễn Trà thực sự không sợ gặp phải chủ nhân của hệ thống, ngày hôm đó hệ thống 1128 lấy 400 điểm công kích virus X liên kết với Nhâm Khinh Khinh sụp luôn, bây giờ, trong hộ năng lượng của cô có mấy cái 400 điểm lận.

【 Chờ một lát. 】

Hệ thống 1128 nói xong, vui vẻ rút ra 1000 điểm năng lượng tri thức từ hồ năng lượng, trước khi hành động, trước tiên kiểm tra tường lửa bao quanh của virus kẻ địch Y.

【 Bạn học Nguyễn Trà, Giang Dục Hành chắc là đã làm xong được mấy nhiệm vụ, tường lửa của virus Y so với virus X liên kết với Nhâm Khinh Khinh chắc hơn, 400 điểm không đủ để công kích, phải cần tới 800 điểm. 】

【 Nếu chỉ muốn thấy rõ chữ trên đó, cần khoảng 200 điểm năng lượng. 】

Nguyễn Trà ngày nào cũng kiếm ra được điểm trong lòng vô cùng tự tin, rốt nắm trong tay hơn ngàn điểm năng lượng, “1128, trực tiếp dùng đi, chúng ta xem chữ trước, công kích hay không thì để sau.”

【 Vâng! 】

Hệ thống nói xong, trước sau cũng phải mất từ

ba đến năm phút gì đó, giao diện ảo liên kết với Giang Dục Hành, đã hiển thị đầy đủ trước mắt Nguyễn Trà.

【 Ký chủ trong vòng 4 giờ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến A đã đổi thành nhiệm vụ B mới, nhiệm vụ chủ tuyến B: Mỗi khi hoàn thành 1 cái nhiệm vụ nhỏ, mục tiêu liên kết sửa thành ( Lương Tông Kỳ) dự án thương mại liên quan ×1, tích phân khen thưởng ×2 (đầy 1000 tích phân, thương thành của hệ thống sẽ mở ra một lần nữa ), cùng lúc đó, phúc lợi tài phú khen thưởng ×1】

Thấy rõ nội dung trên đó, lông mày của Nguyễn Trà nhíu lại, lại nhìn Giang Dục Hành vẻ mặt kính cẩn với trưởng bối, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, hắn làm bạn với anh hai cô, cho nên đã sớm theo dõi bác cả của cô rồi?

Trong lúc nhất thời, những điều mà trong lòng Nguyễn Trà không rõ, đột nhiên sáng tỏ ra một chút.

Trong truyện, nguy cơ mà công ty Lương gia phải đối mặt, là sự cố công trình và công nhân nhảy lầu, chẳng phải có nghĩa là Giang Dục Hành rất có thể đã liên kết với bác cả, do đó mà hạng mục trong tay của bác cả mới xảy ra lỗi?

Hạng mục xảy ra lỗi, tất nhiên không tránh được việc bị điều tra, nhưng bởi vì nguyên nhân kỹ thuật, bọn họ tra không được virus Y, lấy một vài công nhân ra để chịu tội thay.

Nói cho cùng thì, không ai ngờ rằng dự án mà họ thực hiện và kiểm tra vô số lần lại có thể bị một sản phẩm công nghệ cao âm thầm sửa đổi.

Nhưng mà vẫn không đúng, Nguyễn Trà nhíu mày.

Bình thường mà nói, chọn nhiệm vụ A hay nhiệm vụ B là do ký chủ tự ý chọn , lúc trước cô tận mắt nhìn thấy trên giao diện của Nhậm Khinh Khinh.

Mà Giang Dục Hành liên kết với virus Y, nhìn cách dùng từ, giống như là hắn bị cưỡng chế đổi thành nhiệm vụ B.

Điều mà hệ thống 1128 có thể nghĩ là so ra kém hơn Nguyễn Trà, theo nó thì, nên hoàn toàn tiêu diệt virus, không cho nó một cơ hội quật khởi nào, đặc biệt là trong tình trạng nó mạnh hơn virus.

Từ khi biến thành cục bột nếp, âm thanh điện tử của nó trở nên mềm mại dễ thương, mang theo một tia nóng lòng muốn thử, [bạn học Nguyễn Trà, có muốn bổn hệ thống lấy 800 điểm công kích sập luôn virus Y không ?]

Nguyễn Trà không lập tức trả lời nghiêng người, vươn tay kéo ống tay áo của Lương Tồn Cẩn, “Anh, anh quen biết với anh Giang được mấy năm rồi?”

Lương Tồn Cẩn sau khi nghe xong【 bảng xếp hạng soái ca 】của Nguyễn Trà, sẽ không ăn dấm với Giang Dục Hành nữa, nghe thấy vậy, suy nghĩ một hồi, “3-4 năm, cậu ấy nổi tiếng sớm hơn anh, lúc đó cả hai đóng cùng một bộ phim, cậu ấy là nam chính, còn ta nam phụ số 3, sau này bọn anh thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ ở đoàn phim, thảo luận kịch bản, rồi tự nhiên thành quen thân.”

Nói xong, Lương Tồn Cẩn lại nói thêm một câu, “Cậu ấy đã vắng bóng 2-3 năm rồi, có lẽ tâm tư đều đặt hết vào việc kinh doanh.”

Nguyễn Trà im lặng một chút, chẳng lẽ Giang Dục Hành đã bắt đầu thu xếp bố cực vài năm trước luôn rồi, nhưng anh ta đã quen biết anh hai được mấy năm, đến nhà họ Lương từ năm trước thậm chí là năm ngoái cũng không thấy lạ, tại sao phải trì hoãn năm nay mới tới?

Hơn nữa anh ta vốn luôn an an ổn ổn làm nhiệm vụ A, vì sao bây giờ lại bị virus Y yêu cầu đổi thành nhiệm vụ B?

Nguyễn Trà lại uống một ngụm trà, trong lòng đột nhiên có một suy đoán.

Rất có thể sau khi Úc Chinh phát hiện Nhậm Khinh Khinh không đáng tin cậy, dùng giao diện ảo của mình đi khống chế virus Y đang liên kết với Giang Dục Hành, muốn dùng Giang Dục Hành nhằm vào Lương gia?

“1128, ngươi giúp anh ta khôi phục lại cao cấp như ban đầu trước, đừng để virus Y phát hiện, ngăn nó đột ngột liên kết với bác cả, sau khi phục hồi người liền trở về, nếu cần thiết chúng ta lại công kích.”

Hệ thống 1128 thấy Nguyễn Trà không muốn diệt vi-rút, cảm thấy đáng tiếc một chút, nhưng vẫn nghe lời làm theo, ngoan ngoãn tiêu tốn 100 điểm năng lượng để phục hồi, lại quay lại chương trình diệt vi-rút một lần nữa.

Giang Dục Hành với Lương Tông Kỳ không giỏi kinh doanh cho lắm, khiêm tốn muốn học hỏi kinh nghiệm một cách nghiêm túc, không hề có cảm giác gì về việc hệ thống đã được phục hồi.

Nhưng đôi khi, anh nhìn lên giao diện ảo trên đầu của mình, đôi mắt của hiện lên một ít sự đấu tranh và…chán ghét.

——

9 giờ tối.

Một đám người quay quần bên chiếc bàn ăn dài, thưởng thức bữa cơm đoàn viên ngon lành, Lương lão gia tử thậm chí còn muốn Lương Tông Kỳ rót cho mình một ly rượu.

Bây giờ nghĩ lại, đã mấy năm rồi, lần đầu tiên ở trong nhà náo nhiệt khiến ông cảm thấy ấm áp .

Trong khi cả gia đình đang dùng bữa, TV đang phát sóng tiết mục dạ hội Tết Âm Lịch trong phòng khách, đôi khi sẽ âm nhạc lễ hội cùng những cuộc nói chuyện vui vẻ vang tới nhà ăn.

Nguyễn Chính Phi dùng đũa kẹp miếng sủi cảo tròn vo, đánh giá một chút hình dạng của nó trước, sau đó giơ ngón tay cái lên về phía Nguyễn Trà, “Trà Trà, trình độ làm vằn thắn của con, so năm ngoái tốt hơn nhiều nha, hình dạng đẹp lại chuẩn xác.”

Bởi vì Nguyễn Trà có hứng thú, khi dì phụ trách nấu cơm của Lương gia làm vằn thắn, thuận tay dạy Nguyễn Trà, Đường Họa thích thú nhìn mấy cái.

Nguyễn Trà nghe thấy lời nói của cha cô, lại nhìn dáng vẻ ho nhẹ của lão mẹ, không nhịn cười, “Ba, con năm ngoái học làm vằn thắn cùng mẹ nha, lúc đó ba còn nói cái con gói với cái mẹ gói, giống như hai cái sinh đôi.”

“Nguyễn Chính Phi! Ông không muốn ăn sủi cảo, vậy thì đi phòng bếp húp nước sủi cảo đi!”

Nguyễn Chính Phi: “……”

Tự mình lỡ miệng nha!

Ông co được dãn được, lập tức xin tha, “Vợ ơi anh sai rồi, năm nay Trà Trà gói sủi cảo, không có linh khí gì hết, so ra kém năm ngoái rất nhiều.”

Những người khác vừa nghe, nhất thời cười to ha ha ha, không thể không nói, cuộc sống vợ chồng của nha chú ba, luôn khiến người ta nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc.

Giang Dục Hành vẫn luôn không lên tiếng, dừng một chút, nuốt xuống nửa cái sủi cảo vừa cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn ba người nhà họ Nguyễn, lại cụp mắt xuống.

Đêm 30 tháng chạp, các vị trưởng bối chịu không nổi đều lên lầu nghỉ ngơi, chỉ còn Nguyễn Trà và mấy tiểu bối ở lại trong phòng khách, đếm ngược chờ qua năm mới.

Đương nhiên, mỗi người đều cầm một cái di động, quét tới quét lui, trong đó có tiếng kêu của Lương Tồn Cẩn, “Ai trong số ba người có dư nhiều phúc khí? Cho anh một chút đi, anh có hai cái tài khoản lận.”

Không thể không nói, trong thẻ có không thiếu tiền, thì vẫn có người, liền như dân buôn chơi chiêu cướp bao lì xì, Tết Âm Lịch sao, thực sự cần phải chơi cái gì đó mang hương vị của năm mới..

Nguyễn Trà vung tay lên, “Em có ba cái, cho anh một cái.” Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Lương Tồn Hoài và Giang Dục Hành, “Hai người các anh gom đủ ngũ phúc chưa? Em bị dư một bộ.”

Nghe vậy, Lương Tồn Hoài cầm điện thoại di động lên, “Chị dâu tương lai của mấy đứa đã giúp anh gom đủ rồi.”

Ba người còn lại: “……”

Anh mau câm miệng đi!

Nguyễn Trà thấy Lương Tồn Hoài không cần, lại hỏi Giang Dục Hành, “Anh Giang có muốn không? Ngũ phúc em có hết.”

Giang Dục Hành có vẻ hơi ngạc nhiên khi Nguyễn Trà hỏi mình, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu, “Anh không chơi nhiều, anh ——”

Thấy thế, Nguyễn Trà không từ bỏ, “Tích góp phúc khí nha, một năm chỉ có một cơ hội, hồi sáng chia phúc cũng không chia cho anh, ngũ phúc này chia cho anh đi.”

Thời gian cả ngày nay, Nguyễn Trà cũng đã nhìn ra, Giang Dục Hành nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực tế lại có chút cô đơn, không thích nói chuyện, chỉ có khi nói chuyện với trưởng bối mới hỏi gì đáp nấy.

Hơn nữa, tính cách của anh hai cũng hướng ngoại, nếu không sẽ không làm bạn được với Giang Dục Hành.

Giang Dục Hành đang định từ chối, sau khi nghe thấy ba chữ dính phúc khí,liền đến môi lại không phát ra, sau đó, anh ấy gật đầu đáp ứng, “Cảm ơn, anh kết bạn với em.”

Khi hai người kết bạn xong, Nguyễn Trà cảm thấy thật hài lòng, “1128, ngươi đoán chúng ta có thể hay không xúi giục hắn?”

【??? 】

【 Bổn hệ thống cho rằng người nhìn trúng mặt của hắn. 】

Nguyễn Trà:……

Ta đâu có nông cạn như vậy!