Bên trong thư phòng được thiết kế theo phong cách truyền thống, cha Phó đang cùng cấp dưới của công ty chi nhánh nước ngoài gọi video bàn bạc công việc, nhìn thấy Phó Thầm đẩy cửa bước vào, đáy mắt lóe ra một tia kinh ngạc, nhưng trước mặt cấp dưới Minh Tiền, biểu cảm của ông vẫn nghiêm túc đứng đắn như cũ, làm cho người khác cảm thấy rất áp lực.
Phó Thầm cũng không lên tiếng, liền chọn một quyển sách rồi ngồi trên ghế chờ ông, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của ba Phó vang lên quanh quẩn trong thư phòng.
Chưa đến nửa giờ sau, cha Phó đóng video, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Thầm vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi trên ghế đọc sách , hai tay anh đan vào nhau, ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt ông có hơi không nói nên lời: “Con trai, thái độ tới cửa cầu xin người khác giúp đỡ này của con không sửa được sao?”
Mọi người trong nhà đều biết ngày thường khi cha Phó làm việc Phó Thầm chưa bao giờ xuất hiện, một khi xuất hiện chính là nói rằng có chuyện mà trước mắt Phó Thầm không có cách nào giải quyết, dự định đến nhờ người đứng đầu gia đình là cha Phó ra tay giúp đỡ.
Phó Thầm khép sách lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn cha Phó, giữa đôi lông mày là bộ dáng nghiêm túc đàm phán công việc: “Cha, giúp con điều tra hai người, con sợ bọn họ uy hϊếp đến nhà ông ngoại.”
Cha Phó đang định tiếp tục chỉ dạy một phen , nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, không khỏi ngồi thẳng hơn một chút: “Con nói đi.”
“Tổng cộng có hai người: Úc Chỉ Ngôn và Úc Chinh, nhưng không loại trừ khả năng có người thay tên đổi họ.”
Phó Thầm nói xong lại đem những trọng điểm mà trước kia anh điều tra nói ra: “Lúc ấy con nhờ chú Lý điều tra, năng lực của chú ấy hẳn là cha hiểu rõ, nhưng tài liệu rõ ràng có vấn đề, quan hệ của cha tương đối rộng, con muốn xem có tư liệu nào bị sửa chữa hoặc che dấu hay không.”
Quan hệ của Nhâm Khinh Khinh và Úc Chỉ Ngôn ngày hôm ấy Phó Thầm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nếu chỉ điều tra được tài liệu bình thường anh cũng chỉ nghĩ rằng là do bản thân đa nghi, tài liệu này nếu là người khác xem thì có khả năng sẽ cảm thấy bình thường, trực giác của Phó Thầm lại cảm thấy kỳ quái, sạch sẽ đến mức làm cho người khác nghi ngờ.
Trong lòng cha Phó đã nhớ rõ trọng điểm nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của Phó Thầm, nhịn không được lên tiếng trêu chọc: “Con trai, con nói thật với cha, con thật sự cảm thấy Úc Chỉ Ngôn có vấn đề hay là ghen cậu ta và Nguyễn Trà có bí mật?”
Phó Thầm đứng dậy từ trên ghế, đem sách nhét trở lại kệ sách, lại sửa sửa ống tay áo, khẽ mỉm cười: “Lão cha, trong lòng cha không có đáp án sao.”
Nếu là do anh ghen, cần gì phải nhờ lão cha trợ giúp.
Phó Thầm nói xong lập tức rời đi, cha Phó lắc đầu nở nụ cười: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình một chút cũng không chịu được đùa giỡn, ở nhà cũng không đứng đắn được, rốt cuộc là do ai dạy hư?”
Nói xong, sắc mặt cha Phó ngừng lại, duỗi tay đỡ trán, mười năm qua, ngoại trừ dì quản gia thì trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, đứa con của chính ông có thể bị ai dạy hư?
Sau một lúc lâu, ông nhìn bức ảnh gia đình đang dựng thẳng trên bàn, duỗi tay sờ gương mặt dịu dàng của người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, trên mặt hiện ra hạnh phúc nhưng cũng làm cho người ta có chút khổ sở cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Vợ à, nếu em dạy con thì sẽ dạy ra nó có bộ dáng gì đây?”
——
So với Phó gia nghiêm trang, Nguyễn gia ba người cũng rất vui vẻ, Nguyễn Trà về đến nhà thấy cha mẹ Nguyễn cũng ở đây, không kịp vui vẻ đã bị hai người kéo vào trong phòng.
Trên tấm thảm hoa văn Nga xinh đẹp, một đống tài liệu ngổn ngang, đồng thời vài bộ quần áo rơi rụng, mấy bình rượu vang đỏ, mấy hộp đồ ăn vặt cùng với một ít đồ vật rải rác.
Nguyễn Trà kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó ánh mắt thảm thương dịch chuyển tới trên mặt cha Nguyễn mẹ Nguyễn, lại chỉ chỉ đống đồ lộn xộn kia: “Cha mẹ, tết âm lịch chúng ta quay về trấn nhỏ sao?”
Một phòng đồ vật, thu dọn giống như chuyển nhà vậy.
Nguyễn Chính Phi xua xua tay: “Không trở về, chờ con vào đại học, cha và mẹ con lại trở về, hạnh hạnh phúc phúc hưởng thụ thế giới hai người.”
“Cha con nói rất đúng, chúng ta sẽ ở đây đến khi con lên đại học. Nguyễn Trà: “.........”
Lão cha, cha đem nửa câu sau nói lại lần nữa xem???
Là ai nói con là kết tinh của tình yêu, nói nửa ngày con liền trở thành ngoài ý muốn sao?
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu căn bản là không nhận ra đôi mắt nhỏ đang lên án của Nguyễn Trà, trực tiếp lôi kéo cô ngồi lên thảm, cả hai đôi mắt đều như phát sáng: “Trà Trà, con nhìn từng cái xem, thích bộ quần áo nào, bình rượu nào, đồ ăn vặt nào thì lấy ra, chúng ta đi đem công ty của bọn họ mua về.”
Trước khi Nguyễn Trà về hai người đã nhìn thấy thành tích của cô trên Weibo, trong lòng nói vui vẻ cũng thật sự vui vẻ, dù sao bọn họ tận mắt chứng kiến con gái nhà mình ngày nào cũng thức khuya học bài, đạt được thành tích đứng đầu lớp, cũng có thể làm cho trong lòng con gái thoải mái một chút, cảm thấy không lãng phí thời gian vô ích.
Đồng thời trong lòng cũng rất phức tạp, con gái cũng đã hai lần đứng đầu, nhưng bọn họ lại không lấy ra được một món quà chúc mừng, công ty và Nho Viên một cái cũng không mua về được.
Gần như nửa đời bọn họ đều sống keo kiệt, bủn xỉn, buồn rầu gãi gãi đầu, nỗ lực thật sự quá mệt mỏi, thu mua công ty nói thì có vẻ đơn giản, nếu muốn thu mua một cổ phiếu tiềm năng thì giai đoạn chuẩn bị trước đó phức tạp đến mức làm cho người ta đau đầu.
Nguyễn Trà nhìn thấy một đống đồ vật này nọ, buồn rầu gãi gãi đầu, thời gian quản lý sổ sách cô còn không có, nhưng bộ dạng lão cha lão mẹ có vẻ rất có lòng tin, giống như việc thu mua công ty rất dễ dàng?
Tìm kiếm một vòng, sờ hết quần áo đến các loại rượu, sau đó lại nếm đồ ăn vặt, hơn mười phút sau, Nguyễn Trà trong đống quần áo, rượu vang, đồ ăn vặt mỗi thứ đều chọn một cái coi như báo cáo kết quả công tác, đồng thời làm như vô tình hỏi Nguyễn Chính Phi: “Cha, sắp đến tết âm lịch, ông nội có liên lạc với cha không?’
Mấy ngày nay hệ thống 1128 đã lấy lại được một số công năng vốn bị Virut X cướp đi, sau khi Nguyễn Trà bình tĩnh lại, không khỏi nghĩ tới Úc Chinh, ông ta có thể tự cắt đứt liên lạc với Virut X, rất có thể đã phát hiện ra sự tồn tại của hệ thống 1128.
Một khi Úc Chinh nhắm vào mục tiêu đề phòng, hệ thống 1128 sẽ không được coi là con bài tẩy nữa.
Đối với cô, trong lời nói tính toán nhỏ của Nhâm Khinh Khinh, cho dù Úc Chinh là đại Boss trong phó bản, một người có đầu óc đứng đầu về công nghệ thông tin, trong huyền học cũng có nghiên cứu, nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
Nếu là khoa học kỹ thuật, cô có thể miễn cưỡng phòng ngự, nhưng mà huyền học, nhìn không thấy, sờ không được, một khi người nhà bị tính kế trong âm thầm, bản thân cô có thể không phát hiện được.
Đối mặt với đại Boss, cô phải có vài sự chuẩn bị.
Về mặt khoa học, hệ thống được xem như là một nửa của sự chuẩn bị, chương trình diệt virut được xem như là một nửa của sự chuẩn bị, về mặt huyền học, ông nội Trầm cũng được xem là hậu thuẫn của cô.
Nói đến mới nhớ, Nguyễn Trà biết Trầm gia cũng có nghiên cứu ở mảng huyền học,toàn bộ là bởi vì lần trước cô nhờ ông nội Trầm giúp điều tra Úc Chinh, tra được Úc Chinh có liên quan đến lĩnh vực huyền học.
Sau đó, ông Trầm liền thẳng thắn nói với Nguyễn Trà rằng ông có hiểu biết về phong thủy nhà ở, có thể giải thích sâu sắc, đồng thời có thể nhìn ra một số vật có chứa những thứ không sạch sẽ.
Lại có thêm một hậu thuẫn nữa, có lẽ Nguyễn Trà vẫn luôn không được gặp ông nội.
Nguyễn Trà cảm thấy, trong sách ‘Nguyễn Trà’ không có ông nội, nhưng cô lại có, điều này chứng minh rằng rất có thể ông nội có thể giúp đỡ cô ở một phương diện nào đó.
Hơn nữa, mặc dù không thể giúp thì Nguyễn Trà cũng rất muốn gặp mặt ông nội, cảm ơn ông nội mỗi năm đều gửi quà tặng, hai người chưa từng gặp nhưng ông nỗi vẫn chuẩn bị quà tặng, tất cả đều được cô ghi tạc trong lòng, giống như ông có thể nghe thấy nguyện vọng của cô đối với lễ Giáng Sinh vậy.
“Ông nội con a.......”
Nguyễn Chính Phi luôn luôn cẩu thả khi nói đến chuyện của ông nội lại hiếm thấy mà nhíu mày: “Trước kia ông nội con hai tháng gọi điện một lần, tuy rằng không hiểu ông đang vội cái gì nhưng lại không muốn người khác lo lắng, nhưng sau khi chúng ta quay về nhà ông ngoại con, một cuộc điện thoại cũng không có, chỉ có những đoạn tin nhắn bình thường được gửi đi mỗi tháng, chỉ cần nói ông đang vội thì tạm thời không thấy được mặt.”
Trong lòng Nguyễn Trà lộp bộp, nghĩ đến kiếp trước ông nội không tồn tại, cô liền bắt lấy cánh tay Nguyễn Chính Phi, mặt mũi trắng bệch: “Cha, ông nội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Biết đâu là do bọn tội phạm bắt cóc một thời gian lại gửi một tin nhắn, làm cho chúng ta buông lỏng cảnh giác mà không báo cảnh sát.”
Nhìn thấy Nguyễn Trà thật sự bị dọa rồi, Nguyễn Chính Phi không khỏi nghĩ lại vừa rồi có biểu hiện quá nghiêm túc hay không, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ leng Nguyễn Trà: “Đừng sợ đừng sợ, ông nội con không có chuyện gì, nội dung tin nhắn đều là những trò cha chơi với ông từ khi còn bé.”
“Không phải trước kia cha cũng dạy con sao? Ý nghĩa của mỗi từ chỉ có chính chúng ta đọc hiểu, cơ bản những người khác sẽ không hiểu được.
Vệ Kiểu cũng gật đầu, bình thường bọn họ thường hay cùng Nguyễn Trà chơi chữ: “Cha con nói rất đúng, chú và dì trong trấn nhỏ đều xem không hiểu được.”
Do bị những chuyện trong sách ảnh hưởng nên khi đề cập đến an toàn của người nhà, Nguyễn Trà tỏ ra rất nghiêm túc, lắc đầu: “Không được, con cho rằng chúng ta nên báo cảnh sát, không thể bởi vì hàng năm ông nội không trở về mà chúng ta coi đó là chuyện bình thường, tình huống bây giờ cũng có thể xem như mất tích.”
Vệ Kiểu vừa mới cùng Nguyễn Chính Phi thuyết phục Nguyễn Trà, dứt khoát gió chiều nào theo chiều ấy, quay đầu nói với Nguyễn Chính Phi: “Chính Phi, em cho rằng Nguyễn Trà phân tích rất đúng.”
Nguyễn Chính Phi: “.......”
Ông không lo lắng cũng không phải là không có lý do. Trước kia có sảy ra tình huống cả năm ông cụ cũng không gọi điện thoại, hai tháng gọi một lần cũng là do ông cứng rắn mài giũa ra, thế cho nên nhiều lần ông cụ nói không được vài câu đã ngắt điện thoại.
Sau một thời gian dài ông cũng đã quen, nhưng đối diện với gương mặt lo lắng của Vệ Kiểu và Nguyễn Trà, trong lòng Nguyễn Chính Phi có hơi bất ổn, ông cụ nhà mình không phải là đã xảy ra chuyện chứ?
Nguyễn Chính Phi bị bản thân tự bổ não dọa sợ, loạng choạng đứng lên từ trên thảm, với một cái áo khoác từ móc treo quần áo, đồng thời dặn dò: “Cha sẽ trở về ngay, hai người ở nhà đừng lo lắng.”
Dứt lời, Nguyễn Chính Phi hùng hổ lao ra ngoài, ở tầng một nhìn thấy Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ cùng ông cụ Lương trở về, cũng không để ý đến việc chào hỏi, gật gật đầu chạy đi.
Trong mắt Lương Thiến Linh lóe ra tia bất mãn, ở nhà, chồng của Vệ Kiểu thật sự một chút mặt mũi cũng không cho, bà ta đã một thời gian rồi không trở về, bậy giờ nhìn thấy người cũng không dừng lại?
Nói đi cũng phải nói lại, Lương gia có hai người con gái, đối với người ngoài tất nhiên là có khác biệt, từ nhỏ đến lớn, Lương Thiến Linh đều bị che đẩy bởi ánh sáng của Lương Duyệt, trong lòng vừa ghen tị vừa không cam tâm, về phần tình cảm chị em, hào môn có thể có mấy tình cảm chị em?
Trong mắt của Lương Thiến Linh, cũng chỉ có Lương Tồn Cẩn ngốc nghếch chạy đi làm diễn viên, nếu không hai anh em Lương Tồn Hoài và Lương Tồn Cẩn tuyệt đối có thể vì chuyện của công ty mà tranh đấu không ngừng.
Lương Thiến Linh và Lương Duyệt ở chung một nhà hai mươi mấy năm cũng không có tình chị em sâu đậm chứ đừng nói là Vệ Kiểu hơn bốn mươi năm không gặp.
Trong lòng Lương Thiến Linh cảm thấy gai mắt nên cũng không muốn diễn trò trước mặt ông cụ Lương nữa, cất giọng châm chọc: “Cha, con thấy em rể giống như có việc gấp, sau này nếu cần trợ giúp, cha và em ba có thể nói với con, tuy rằng so ra thì Tống gia không bằng chúng ta nhưng cũng có vài mối quan hệ có thể dùng được.”
Không thể không nói ông cụ Trầm ra mặt cũng có chút tác dụng, ông cùng ông Lương bận rộn một tháng, rốt cục cũng có thể làm cho Lương Thiến Linh không còn nóng nảy, biết che dấu trước mặt người ngoài.
Đồng thời, đầu óc của Lương Thiến Linh cũng đã sáng tỏ hơn, chồng bà ta cũng không tồi, nhưng không đến mức có thể làm cho bà ta một lòng một dạ, đào tim phổi ra để đối xử với ông ta, trước kia là do bị mỡ heo che mắt, từ nay về sau phải tự tính toán vì chính mình.
Nhà mẹ đẻ Lương gia cũng không thể rời khỏi.
Ông cụ Lương nhìn vào mắt Lương Thiến Linh, không trả lời, ông tự nhận trong nhà đối xử với ba đứa nhỏ là hoàn toàn bình đẳng, lúc trước tiếp quản công ty cũng không có trọng nam khinh nữ, tất cả phụ thuộc vào khả năng và kế hoạch cuộc đời mỗi người.
Ba người, lão Đại không tồi, Lương Duyệt lại thích nghệ thuật, không thích quản lý nên mỗi ngày đều giam mình trong phòng vẽ tranh, về phần lão Đại không có tâm tư tiếp quản công ty, không có năng lực tiếp quản công ty, ông có thể cho sao?
Trong những ngày điều trị cho Lương Thiến Linh, ông cụ Lương đã sớm nhìn ra, lão Nhị a, từ nhỏ đã đi lệch hướng, cũng trách bọn họ không uốn nắn đúng lúc.
“Con và Mạnh Vũ cùng trở về là có việc à?” “Có việc.” Lương Thiến Linh nói xong, nhìn lên thấy hai người Nguyễn Trà và Vệ Kiểu đang đi xuống lầu, vội vàng vẫy tay nhiệt tình: “Em ba, Trà Trà, tôi đang muốn nói chuyện với hai người.”
Nguyễn Trà có hơi suy tư đánh giá Lương Thiến Linh, ông ngoại và ông cụ Trầm trị bệnh cho bà ta xong rồi sao?
Không cần biết là thật hay giả, Lương Thiến Linh trước mặt này và người nói xấu người cha yếu đuối của cô trong thư phòng, từ vẻ mặt đến ánh mắt, quả thật khác nhau như hai người.
Vệ Kiểu cũng lười phải cùng Lương Thiến Linh diễn cảnh chị em tình thâm: “Lão Nhị, cô cũng đừng gọi là em ba, giọng điệu thật là làm cho người khác nổi da gà, cứ giống như trước kia dứt khoát gọi tôi lão Tam và được rồi.”
Nguyễn Trà nghe vậy trong lòng sáng tỏ, thì ra thái độ niềm nở này của Lương Thiến Linh là giả.
Nguyễn Trà vẫn cảm thấy nhà cô thật thần kỳ, cha cô có thể nhìn ra được người có trái tim lớn, có thể kết giao rất nhanh, sau vài ngày đã có thể cùng xưng huynh gọi đệ, nói chuyện phiếm tâm sự với người ta.
Còn mẹ cô, chỉ biết trồng bắp cải, ngoại trừ lãng phí vật liệu thì không muốn lãng phí thời gian và công sức, cố tình là loại bắp cải đó lại ngon hơn nhà người khác trồng là quan trọng nhất, mẹ nhìn người rất chuẩn.
Một khi cha giao việc gì cho ai đều sẽ hỏi ý kiến của mẹ, nếu mẹ nói người đó không tốt, trông có vẻ không tốt thì sau khi quan sát người đó đúng thật là không tốt.
Trước mắt, Nguyễn Trà vừa thấy thái độ của Vệ Kiểu đối với Lương Thiến Linh, trong lòng liền hiểu rõ, mặc kệ đã trị được bệnh hay chưa, dì hai trên danh nghĩa của cô, Lương Thiến Linh, trong lòng vẫn chướng mắt nhà cô như cũ.
Nếu đã chướng mắt mà còn đến đây lôi kéo quan hệ là có chuyện khác à?
Nguyễn Trà lắc đầu không nghĩ nữa, lôi kéo tay mẹ cô xuống lầu, hai mẹ con đều nhìn Lương Thiến Linh không chớp mắt, đi vòng qua bà ta ngồi xuóng ghế sô pha, mỗi người cầm một ly trà ấm do dì giúp việc pha, hưởng thụ uống một ngụm.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, ông cụ Lương cũng không nói gì, cũng ngồi xuống ghế sô pha. Hơn bốn mươi năm không gặp, ông không thể ỷ vào thân phận trưởng bối mà ra lệnh cho tiểu bối phải giữ gìn mối quan hệ thân thiện, tha thứ cho nhau.
Người đã già rồi, cũng không nên làm cho tiểu bối phải cảm thấy chán ghét.
Lương Thiến Linh: “.......”
Lương Thiến Linh bị Vệ Kiểu phớt lờ, trong lòng tức giận, trên mặt lại làm như không có chuyện gì, buông giọng thở dài cực nhẹ, trong lời nói mang theo áy náy: “Em ba, chị và Mạnh Vũ vội vàng đến nói xin lỗi em và Trà Trà, sau khi em trở về, những chuyện trước kia là chúng ta làm không đúng, chúng ta đều là người cùng một nhà, mong em đừng trách.”
Khi Lương Thiến Linh nói chuyện thì Tống Mạnh Vũ vẫn luôn rũ mắt suy nghĩ.
Đối mặt với Nguyễn Trà, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy đáng sợ, đồng thời cũng vô cùng ghen tị, Nguyễn Trà vậy mà lại đứng nhất trong cuộc thi cuối kỳ, thậm chí anh hai Tống Nghệ cũng coi trọng cô, cả nhà đều vây quanh cô mà không để ý đến cô ta!
Nguyễn Trà không chỉ có căn cứ Kim Đào, không những thế cô còn mua đến hai nghìn cân cải trắng Tam Hàm Ngư tặng cho Nhị trung, người tinh mắt đều nhìn ra hơn mười năm nay cuộc sống của Nguyễn Trà tuyệt đối không khổ sở, người nhà ngược lại không cần phải bù đắp cho cô!
Tống Mạnh Vũ nghe Lương Thiến Linh xin lỗi hai người Nguyễn Trà, thật sự cho rằng Lương Thiến Linh không bình thường.
Đã từng không bình thường nóng nảy trước mặt mọi người, bây giờ lại không bình thường náo loạn ở Tống gia, cãi nhau với cha.
Lương Thiến Linh không nghe thấy những lời Tống Mạnh Vũ chửi bới trong lòng, vỗ vỗ cánh tay cô ta: “Mạnh Vũ, con nói đi.”
Tống Mạnh Vũ nhắm mắt ngồi trên sô pha, không nhìn ra vẻ mặt ông ngoại đang vui vẻ hay tức giận, hai tay nắm chặt, giọng nói dịu dàng cất lên: “Trà Trà, chuyện kem dưỡng ẩm lần trước là do đầu óc chị nhất thời mơ hồ nên đã làm sai, hy vọng em có thể tha thứ cho chị.”
“Chị tự hy vọng ở trong lòng là được, không cần phải nói ra.” Nguyễn Trà đậy nắp chén trà, trên mặt mang theo một nụ cười: “Nói ra mà người ta không tha thứ lại khiến cả hai phải xấu hổ.”
Tống Mạnh Vũ: “............”
Cô ta không nên xin lỗi!
Lương Thiến Linh nghe thấy lời nói của Nguyễn Trà, trong lòng không ngừng mắng Nguyễn Trà không có giáo dưỡng, trên mặt vẫn bày ra biểu cảm ngượng ngùng: “Không sao không sao, chúng ta đều là người một nhà, một chút khoảng cách mà thôi, chờ thời gian qua đi cũng sẽ phai nhạt.”
Nói xong, Lương Thiến Linh mở ra hai cái hộp bà ta mang đến: “Cha, cha thích đồ cổ nên con cố ý nhờ bạn tốt tìm tới một cái bình cao cổ khắc hoa văn mẫu đơn của Bắc Tống đến cho cha ngắm.”
Ông cụ Lương nhìn cái bình gốm men trắng trong hộp sạch sẽ trang nhã, trong lòng phức tạp, lão Nhị đến Tống gia gần hai mươi năm, lần đầu tiên mang quà về nhà mà không phải mang đồ từ trong nhà đến Tống gia.
Ông cụ Trầm có nói tà môn kia khống chế tính tình tốt như vậy sao? Thậm chí có thể làm cho lão Nhị không màng đến tình thân cơ bản nhất qua lại?
Ông vừa thất vọng lão Nhị có tâm tư tính kế người nhà, cũng không nhịn được mà oán giận bản thân ở trong lòng, nếu ngày đó Trà Trà không nói đến chuyện thôi miên, có thể cả đời này ông cũng xem nhẹ cảm xúc tiêu cực của lão Nhị bị khuếch đại và sự thật bị khống chế tình cảm.
“Em ba và Trà Trà cũng có, tôi đã chọn một đôi vòng ngọc, hai người mỗi người một cái.
Nguyễn Trà nhìn thấy cái bình cao cổ và vòng ngọc trên bàn, theo bản năng nhíu mày, cảm giác không thoải mái giống như khi đến Lương gia lại xuất hiện, trong lòng nghẹn ngào khó chịu.
Ông cụ Lương nhìn thấy Vệ Kiểu và Nguyễn Trà đều không nói chuyện, cười cười với Lương Thiến Linh: “Con thật là có lòng, lão Nhị, cũng hy vọng con thật sự nhận thức được sai lầm, giữa anh em chị em có một chút tâm tư nhỏ cũng là chuyện bình thường, tất cả mọi người đều không phải thánh nhân, nhưng tâm tư hại người là không thể có, con hiểu không?
“Cha, con đã hiểu.” Lương Thiến Linh cũng không thể hiểu tại sao lúc ấy bản thân lại tùy tiện nói ra lời trong lòng, có lẽ là do thật sự bị chuyện một nhà Vệ Kiểu làm cho choáng váng.
Nguyễn Trà thu hồi ánh mắt từ hai cái hộp, nhìn về phía Lương Thiến Linh: “Dì hai, vòng ngọc này là mua được ở cửa hàng nào vậy? Trông rất đẹp.”
Nghe thấy lời nói của Nguyễn Trà, Lương Thiến Linh có chút kinh ngạc, nếu là trước kia, trong lòng bà ta nhất định nói rằng Nguyễn Trà chưa thấy qua bộ mặt thành phố, nhưng Nguyễn gia và Diệp Chí có quen biết, không phải Diệp Chí mới nói muốn cho Nguyễn Trà một chuỗi ngọc bích ba màu sao?
Nói đến vòng ngọc, Lương Thiến Linh lại không nhịn được chột dạ.
Vòng ngọc và cái bình cao cổ cũng không có giống nhau, một cái có tác dụng, một cái là đơn thuần mua để làm ông cụ bớt giận.
Lương Thiến Linh bất động thanh sắc đánh giá Nguyễn Trà, thấy trên mặt Nguyễn Trà thật sự chỉ đơn thuần là tò mò, vội vàng cười từ ái: “Không có cửa hàng nào, lúc ấy dì và chú hai ra ngoài đi dạo, tự mua ngọc sau đó để cho lão sư phụ điêu khắc ra vòng ngọc.”
Nguyễn Trà không xem nhẹ cảm giác không thoải mái trong lòng, hơn nữa, có một lĩnh vực huyền học không rõ chặn trước mặt, cô không khỏi cẩn thận một chút: “Chú Diệp nói có ngọc khí cần phải khai quang, dì hai mua bình cao cổ và vòng ngọc cũng mang đi khai quang sao?”
“........... Đương nhiên là không rồi, khai quang là chuyện rất trịnh trọng, hơn nữa người đeo ngọc cũng có thể nuôi ngọc, nếu Trà Trà muốn khai quang, hôm nào dì đưa hai người đi.” Lương Thiến Linh trong lòng chột dạ lại mất kiên nhẫn, một cái vòng ngọc mà thôi, còn phải hỏi đi hỏi lại sao?
Ông cụ Lương nghe hai người nói chuyện, không khỏi nghĩ đến một chuyện, lần trước ông cụ Trầm cầm mặt dây chuyền, ông vẫn chưa hỏi lão Nhị lấy được từ trong tay ai.
Ông đỡ lấy quải trượng: “Lão Nhị, lần trước con về nhà có làm rơi một cái mặt dây chuyền hình giọt nước, ta để trong thư phòng, trước khi rời đi con đến đó lấy đi.” Dù sao tác dụng đã bị ông cụ Trầm loại bỏ, mặt dây chuyền đó cũng trở nên giống như những cái mặt dây chuyền khác.
Nói xong, ông cụ Lương lại hỏi thêm: “Đúng rồi, mặt dây chuyền con đang đeo là mua ở đâu đấy, có quen biết không? Ta có người bạn cũ ——”
“Không có!” Ông cụ Lương vừa hỏi, Lương Thiến Linh nhất thời hoảng hốt, không đợi ông cụ Lương nói xong đã vội vàng trả lời.
Một lúc lâu sau, sau khi bà ta hoàn hồn liền khống chế biểu cảm trên mặt, sau đó bổ sung: “Mặt dây chuyền là khi con ra nước ngoài chơi mua ở một cửa hàng nhỏ khppng biết tên, cha, nếu bạn cha thích, khi trở về con nhờ người tìm lại, thật sự không được, mặt dây chuyền con làm rơi cứ để chỗ cha trước đi.”
Khi Lương Thiến Linh nói chuyện đồng thời cẩn thận nhìn ông cụ Lương, trong lòng suy đoán liệu ông cụ Lương có đem chuyện của vòng ngọc và mặt dây chuyền liên hệ với nhau hay không.
Năm đó Lương Thiến Linh yêu chồng Tống Quân sâu sắc, sợ bản thân chỉ có một đứa con gái không thể giữ chặt trái tim chồng, sau khi được bạn bè giới thiệu quen biết Úc Chinh, lập tức cầu xin Úc Chinh một cái mặt dây chuyền mà bà ta nghe nói là có thể làm cho tình cảm vợ chồng hòa thuận, mà vòng ngọc đương nhiên cũng là do Lương Thiến Linh xin về từ chỗ Úc Chinh.
So với mặt dây chuyền, tác dụng của vòng ngọc tất nhiên sẽ không được hiệu quả cao bằng.
Nguyễn Trà vì luôn quan sát Lương Thiến Linh nên nhìn ra sắc mặt của bà tà không được tự nhiên đầu tiên, trong lòng trầm xuống.
Lần trước ở trong thư phòng, khoảnh khắc nhìn thấy mặt dây chuyền, cô liền nhận ra Úc Chinh cũng có một cái tương tự, vì thế cô chắc chắn mặt dây chuyền của Lương Thiến Linh có liên quan đến Úc Chinh.
Nhưng tác dụng của mặt dây chuyền là khuếch đại cảm xúc tiêu cực của con người, xem ra căn bản Lương Thiến Linh không biết hoặc là bị Úc Chinh thông báo tác dụng giả, nếu không bà ta sẽ không đeo nó.
Nếu trong mắt Lương Thiến Linh mặt dây chuyền là vô hại thì tại sao bà ta lại tỏ ra chột dạ khi ông ngoại hỏi đến mặt dây chuyền?
Ánh mắt Nguyễn Trà lại rơi vào vòng ngọc một lần nữa, rất có thể vòng ngọc và mặt dây chuyền đều đến từ chỗ của Úc Chinh, đầu tiên bị cô hỏi vòng ngoc, sau đó lại bị ông ngoại hỏi đến mặt dây chuyền, Lương Thiến Linh sợ bọn họ liên hệ vòng ngọc với mặt dây chuyền.
Vì vậy vấn đề nằm ở đây.
Nếu Lương Thiến Linh cho rằng mặt dây chuyền có tác dụng tốt mà đi cầu xin Úc Chinh một cái vòng ngọc cũng có tác dụng tốt như vậy thì sao lại sợ bọn họ hỏi đến?
Đeo vòng ngọc lên nhất định không có tác dụng tốt, Lương Thiến Linh sợ bọn họ điều ra đến.
Ông cụ Lương hỏi xong, đang nghĩ đến những lời Nguyễn Trà nói vào tối hôm đó, không để ý đến sắc mặt của Lương Thiến Linh, về phần Vệ Kiểu ——
Bà căn bản là lười để ý Lương Thiến Linh, tất nhiên cũng không có chú ý tới.
Lương Thiến Linh vốn định đưa Tống Mạnh Vũ đến trước mặt ông cụ Lương cọ sát chút hảo cảm, làm cho ông cụ nhận ra bản thân đã thay đổi, sau này ở nhà đừng có đề phòng bà ta, nhưng lại bị ông cụ Lương hỏi đến, hoảng hốt không chịu được, vội vàng mang theo Tống Mạnh Vũ cáo từ.
Toàn bộ những chuyện này chỉ có Tống Mạnh Vũ là biểu tình mơ màng.
Mẹ cô ta thật sự không bình thường, trước khi đến nhà ông ngoại không nói với cha là muốn để cho ông ngoại thay đổi ấn tượng sau đó dứt khoát thương lượng chuyện hợp tác sao? Bây giờ chuyện hợp tác vẫn chưa nói đã muốn rời đi?
Đợi sau khi hai người Lương Thiến Linh rời đi, ông cụ Lương nhìn Nguyễn Trà và Vệ Kiểu có chút áy náy nói: “Kiểu Kiểu, Trà Trà, trước kia ta không dạy dỗ tốt cho Lương Thiến Linh, sau này thái độ của hai người đối với con bé như thế nào ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng có một chuyện, một khi con bé nhắm vào các con, các con liền lập tức nói với ta, được không?”
Ông muốn xem lão Nhị có phải là đã được chữa khỏi hay chưa.
“Chúng con nói với cha làm gì, lãng phí thời gian.” Vệ Kiểu không thèm để ý vẫy tay: “Nếu nó thật sự nhằm vào, con sẽ trực tiếp đáp trả, không cần phiền đến cha.”
Ông cụ Lương: “.........”
Nguyễn Trà trầm mặc nhìn chằm chằm hai cái hộp trền bàn: “.......”
Mẹ à, không nói dối mẹ, con nghi ngờ đối phương đã muốn nhằm vào chúng ta rồi.
Mới vừa tiêu diệt một cái yêu ma thì một cái tiểu quái đã tới???