Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ah! Thả tôi ra! Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo quốc gia! Có một thứ công nghệ cao đang điều khiển tôi! "Mắt Nhâm Khinh Khinh như mở ra hết sức, điên cuồng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cô ta vẫn như cũ bị các hộ lí ấn chặt trên giường, "Tôi nói rồi! Có một cái gì đó đang điều khiển tôi, nó được gọi là virus X! ”

Trên mặt Nhâm Khinh Khinh chảy đầy nước mắt và nước mũi, cực kỳ thảm hại, cô ta nghĩ không ra, vì sao giữa lúc cô ta biểu diễn, virus X đột nhiên phát ra cảnh báo diệt virus, một trận dòng điện rầm rầm chấm dứt, bất kể mình gọi mấy lần, virus X cũng không lên tiếng.

Sau đó, Nhâm Khinh Khinh trơ mắt nhìn thấy tất cả khán giả đều nhìn cô ta với ánh mắt kinh hãi, bọn họ chỉ trỏ cô ta, chế nhạo châm biếm, từng từ từng từ không tốt được nói ra từ trong miệng bọn họ, giống như một con quái thú há to miệng vào chậu máu!

Trong lúc hỗn loạn, có người cao giọng nói, "Tâm tình bệnh nhân không ổn định, có khuynh hướng nguy hiểm, tiêm thuốc an thần ngay! ”

Ngay lập tức, Nhâm Khinh Khinh chỉ cảm thấy da thịt đau nhói, có một luồng chất lỏng lạnh lẽo bị tiêm vào, cô ta vẫn không bỏ cuộc thì thào nói, "Nguyễn Trà, các ngươi đi xem Nguyễn Trà.”

Cô ta để virus X đi hạ độc, nhưng virus X đã nói Nguyễn Trà cũng có hệ thống, ngăn cản hạ độc của nó, dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì hệ thống của Nguyễn Trà có thể cứu mạng, hệ thống của cô ta lại luôn lừa người!

Nhâm Khinh Khinh không phục, cô ta bị bắt đến bệnh viện tâm thần, Nguyễn Trà cũng phải đi cùng theo, "Nguyễn Trà có hệ thống, Nguyễn Trà có hệ thống, các ngươi đi điều tra Nguyễn Trà đi! ”

Nhưng cho dù Nhâm Khinh Khinh có lặp đi lặp lại mấy lần, mấy chục lần, ở trong mắt những người khác, Nhâm Khinh Khinh đều chỉ có há miệng mà không nói lời nào mà thôi, nhìn qua tinh thần thật sự không bình thường.

Ngoài cửa, có ba người, bọn họ nhìn Nhâm Khinh Khinh bị ấn chặt trên giường, sắc mặt lãnh đạm đến cực điểm.

Cậu thanh niên cao lớn nước da trắng nõn lộ ra vẻ mặt đầy ghét bỏ, hạ thấp giọng oán giận, "Ba mẹ, nhìn bộ dạng chị ấy đi, nếu các bạn học biết con có người chị bị tâm thần, nhất định sẽ chê cười con!”

Người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái trong ba người đang đứng đây cũng không thích dáng vẻ đang giãy dụa của Nhâm Khinh Khinh trên giường, nhưng là con mình đẻ ra, nói không đau lòng cũng là giả, nhưng nhìn chồng và con trai của mình, đành phải bình tĩnh trấn an, "Bảo nhi, chúng ta không nói, cũng không thừa nhận, bạn học của con sẽ không biết, từ nhỏ đến lớn các con cũng không học cùng trường học, nhưng cũng không được, ba và mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài du học ngay lập tức.”

Vừa nghĩ đến du học, không bị ai quản, tâm trạng cậu thiếu niên cũng thoải mái hơn một chút, mắt thường có thể thấy được khuôn mặt trở nên anh tuấn hơn.

Người đàn ông ngẫm ở trong lòng thấy Nhâm Khinh Kinh thật sự không thể liên hôn để cống hiến cho gia đình, tình cảm cha con duy nhất còn sót lại cũng nhạt dần, "Chúng ta về nhà đi, dù sao Nhâm Khinh Khinh ở trong bệnh viện cũng không chết được.”

Một người con gái làm được chuyện thì ít mà thất bại thì nhiều, không xứng để nhà họ Nhâm tiếp tục đầu tư tiền của vào.

Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy ghét bỏ và lạnh lùng của chồng và con trai, đem những lời còn lại cất đi chỉ nghĩ trong bụng.

Tất cả chỉ có thể trách bản thân Nhâm Khinh Khinh không chịu thua kém, bà ta có thể làm gì được chứ.

Mà ba người rời đi cũng sẽ không biết được, trên người Nhâm Khinh Khinh có rất nhiều bí mật, rất nhanh sẽ bị đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Một người mà cả người nhìn thấy không bình thường, quốc gia thật sự để cho cô ta ở bên ngoài sao, chẳng phải là gây hại cho sự an toàn của nhân dân sao?

——

Trong thời gian Nhâm Khinh Khinh bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, trên mạng cũng có không ít tranh cãi về vụ tai nạn buổi phát sóng trực tiếp của Nhâm Khinh Khinh, rất nhiều người trên mạng tin rằng là do Nhâm Khinh Khinh đã dùng tà thuật!

Cẩn thận nghĩ lại, những chuyện mà Nhâm Khinh Khinh từng làm thật sự là xấu.

Khuôn mặt xinh đẹp bị mất trong chớp mắt, người hâm mộ không ngoại lệ đồng loạt chà đạp lên đồng thời nói mình bị mù, số liệu bình chọn của khán giả rất đáng ngờ cùng với khi thầy giáo xem lại lần ghi hình thứ tư, nói thẳng là không gây được ấn tượng tốt.

Từng cái một, từng việc, đặc biệt là sự kiện thứ nhất, căn bản không giống như chuyện mà khoa học có thể giải thích.

Hành vi lén lút của Nhâm Khinh Khinh cũng bị mấy người bạn túc xá tiết lộ, cô ta bịt lỗ tai rồi la hét ở trong ký túc xá, thường xuyên nói chuyện một mình ở trong phòng nghỉ và làm các hành vi khác thường, lại ích kỷ, giả tạo, hay lừa gạt người khác.

Tin tức thật thật giả giả lẫn lộn cùng một chỗ, danh tiếng của Nhâm Khinh Khinh vốn đã không tốt, giờ lại càng thêm không tốt, đương nhiên, cũng có người qua đường nói giúp Nhâm Khinh Khinh, dù nói đi nói lại, thì cũng không tránh khỏi một điều.

Trạng thái tinh thần của Nhâm Khinh Khinh, thật sự không bình thường.

Trường cũ của Nhâm Khinh Khinh, cửa chính, cửa sau, cửa phụ của trường cấp ba quốc tế đều có phóng viên ngồi xổm canh gác trong vòng vài ngày, một khi có học sinh cùng giáo viên đi ra ngoài, tất nhiên sẽ hỏi vài câu có liên quan đến tin tức của Nhâm Khinh Khinh.

Không riêng gì cư dân mạng bàn tán, các học sinh trong trường cấp ba quốc tế cũng bàn tán, chỉ vì bọn họ phát hiện, trong ấn tượng của mình, nhận thức về diện mạo của Nhâm Khinh Khinh cũng mờ nhạt.

Trong ấn tượng của họ, Nhâm Khinh Khinh trải qua một số giai đoạn: thanh tú ngọt ngào→ có chút xấu xí→ xinh đẹp ngọt ngào, mãi cho đến trong chương trình phát sóng trực tiếp "Tinh Diệu thực tập sinh" ngày hôm trước... Đặc biệt xấu xí.

Một người, ngay cả khi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không thể nói trong một vài tháng ngắn ngủi, sẽ xuất hiện những thay đổi thường xuyên như vậy? Hơn nữa bọn họ nhớ lại một chút, vào thời điểm đó họ thậm chí không cảm thấy Nhâm Khinh Khinh có thay đổi!

Thật đáng sợ khi nghĩ kĩ lại!

Mọi người có lẽ sẽ không hiểu, nhưng trong lòng Nguyễn Trà lại biết rất rõ ràng, virus X bị hệ thống 1128 tiêu diệt, tất cả các ấn tượng đã bị sửa đổi trong khoảng thời gian trước đó sẽ mất đi toàn bộ hiệu lực, ấn tượng trong lòng mọi người đối với diện mạo của Nhâm Khinh Khinh, liền rất rõ ràng.

Về phần nguyên nhân vì sao Nhâm Khinh Khinh muốn ở trước mặt mọi người nói ra chuyện Nguyễn Trà cũng có hệ thống nhưng không thể nói được, cũng giống như nguyên nhân kiến cho "Nguyễn Trà" trong sách không nói nên lời về Nhâm Khinh Khinh.

Trong sách, hệ thống 1128 bị virus X áp chế, khiến Nguyễn Trà không thể nói ra chuyện liên quan đến chủ sở hữu virus X. Mà bây giờ, virus X bị hệ thống 1128 tiêu diệt, Nhâm Khinh Khinh cũng không thể nói ra chuyện liên quan đến Nguyễn Trà, chủ sở hữu hệ thống 1128.

Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng không sợ Nhâm Khinh Khinh có thể nói tên chủ hệ thống như "Nguyễn Trà" trong sách trước khi chết.

Trước tiên không nói đến việc cô để cho 1128 theo dõi, để phòng ngừa tai nạn, chỉ riêng bản thân cô ở trường, ngoại trừ nâng cao thành tích học tập, không có thay đổi nào khác.

Thành tích học tập có thay đổi, tuy nhiên, nhìn lại điểm số kép của Nguyễn Trà ở trường cấp ba cũ, không ai có thể nói Nguyễn Trà vốn rất ngu ngốc, lại bởi vì hệ thống mà trở nên thông minh.

Trong nhà ăn.

Nguyễn Trà nấu cơm xong, ngồi xuống, liếc mắt nhìn hệ thống gạo nếp đã ngồi trên bàn, "1128, cậu chắc chắn rằng đã hoàn toàn tiêu diệt virus X không? Sau tất cả, nó đã đàn áp cậu trong một thời gian dài như vậy, tôi thấy có chút không đúng lắm.”

[Nếu mà hoàn toàn phụ thuộc vào hệ thống, sẽ hơi khó để gϊếŧ chết virus X, nhưng có điểm năng lượng cùng chương trình diệt diệt virus hỗ trợ, hệ thống thật sự đã tiêu diệt sạch virus X, trong tương lại, hệ thống sẽ lưu lại toàn bộ quá trình diệt virus X lại, tranh thủ tiêu diệt hết toàn bộ.]

Nguyễn Trà đã hỏi hệ thống thì cả ba lần đều trả lời giống nhau, thấy hệ thống không trả lời ấp úng, trong lòng khẽ buông lỏng, đồng thời cũng có chút đáng tiếc.

Bình thường mà nói, Úc Chinh đem tinh thần của ông ta liên kết với virus X, một khi virus X bị tổn hại, tinh thần của Úc Chinh cũng bị thương.

Nhưng mà đến khi hệ thống đi công kích virus X mới phát hiện, Úc Chinh đã sớm đơn phương cắt đứt liên hệ giữa tinh thần và virus X.

Hai thứ này biến thành hai cá thể hoàn toàn, không còn bị ảnh hưởng nữa, may mắn duy nhất là, lần trước 1128 có chạm vào vùng lãnh thổ của Úc Chinh, may mà bọn họ không làm biến mất kẻ địch lớn nhất.

"Một khi Úc Chinh đổi vũng lãnh thổ, cậu có thể chạm vào vùng lãnh thổ của hắn không?"

Cơ thể hệ thống 1128 quay cuồng, sau đó trở lên mềm nhũn, di chuyển đến vị trí đặt đĩa cơm của Hoàng Giai Giai, [Không chạm vào được, trừ phi điểm năng lượng dồi dào, để hệ thống mở khóa hoàn toàn cơ sở dữ liệu bị niêm phong, từ bên trong tìm ra tin tức DNA đã lưu trữ trước kia khi trói Úc Chinh, dựa theo thông tin DNA, một lần nữa tìm kiếm vị trí mới của Úc Chinh.]

Nghe vậy, Nguyễn Trà không lo lắng nữa, chuyện có thể dùng giá trị năng lượng giải quyết, cũng không tính là chuyện, hơn nữa tích góp không đủ giá trị năng lượng, cũng có Úc Chỉ Ngôn, thật sự không được, tranh thủ sách lược đối phú với Úc chỉ ngôn.

Hoàng Giai Giai vừa ngồi xuống, liền giơ điện thoại di động bảo Nguyễn Trà xem tác phẩm nhỏ phía trên, "Trà Trà, tôi cảm thấy huyền học mà blogger nói rất đáng tin cậy, Nhâm Khinh Khinh dựa vào một ít huyền thuật tự chế, làm cho cô ta trở nên xinh đẹp, nhưng lại bởi vì nguyên nhân nào đó, bị phản ứng lại. ”

Kết thúc kì hai, toàn bộ ba khối cần phải học thêm một tuần nữa, học sinh lớp 11 chuẩn bị ôn tập, học sinh lớp 12 ôn tập vòng một, học sinh lớp 12 ôn tập vòng hai với vòng ba, cho nên trong nhà ăn rất náo nhiệt, 80% nội dung đều xoay quanh ba chữ Nhâm Khinh Khinh.

Có đáng tiếc, có đồng tình, có suy đoán cũng có mỉa mai.

Nguyễn Trà nhìn đoạn văn ngắn của một blogger trên điện thoại di động của Hoàng Giai Giai, luôn không thích bàn luận về Nhâm Khinh Khinh, hiếm thấy phát biểu ý kiến, "Tôi cũng cảm thấy khả năng Nhâm Khinh Khinh bị phản lại từ huyền thuật không chính đáng học được. ”

Dựa vào virus X mà làm bậy, tùy ý rút ra điểm trí tuệ, mỹ mạo của người khác, trộm cắp kỹ năng của người khác, chẳng lẽ không sai sao?

Virus X không chính đáng, bản tính Nhâm Khinh Khinh cũng không tốt.

Nghe thấy lời Nguyễn Trà nói, Phó Thầm ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Nguyễn Trà, hai người ngồi trước sau, bình thường lại cùng nhau tan học, anh cũng coi như hiểu được phần nào tính khí của Nguyễn Trà.

Bộ dáng vừa rồi của Nguyễn Trà, dường như thật sự tin rằng những hành động khác lạ của Nhâm Khinh Khinh có liên quan đến huyền thuật mà bọn họ cho là rất mê tín dị đoan.

Nhâm Khinh Khinh.

Phó Thầm lần nữa nghĩ đến Úc Chỉ Ngôn người có lý lịch cuộc đời trong sạch mà anh tìm được.

Tình hình ngày đó rất rõ ràng, Nhâm Khinh Khinh không chỉ biết Úc Chỉ Ngôn, hơn nữa còn sợ Úc Chỉ Ngôn, như vậy những hành động kì lạ của Nhâm Khinh Khinh liệu có liên quan đến Úc Chỉ Ngôn không?

Huống chi——

Phó Thầm cảm thấy, Nguyễn Trà và Úc Chỉ ngôn có bí mật, nhìn qua không tính là bạn bè nhưng hai người lại có bí mật, có thể bọn họ biết được cùng một bí mật, cũng có thể đang hợp tác với nhau.

Anh không cảm thấy dựa vào quan hệ của mình và Nguyễn Trà, có thể làm cho Nguyễn Trà không cảm thấy lo lắng mà đều nói với anh, nhưng Úc Chỉ Ngôn nhất định có vấn đề.

"Phó Thầm, hoàn hồn lại đi, anh nghĩ cái gì, mà lại nhập tâm như vậy?" Nguyễn Trà thấy Phó thầm cơm cũng không ăn, canh cũng không uống, ánh mắt rũ liền giật mình, không khỏi đưa tay lắc lắc trước mặt anh, "Có khó khăn gì thì nói ra, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết. ”

Ánh mắt PhóThầm di chuyển từ tay Nguyễn Trà đến trên mặt cô, một lúc lâu sau, nhếch môi nở nụ cười, trong mắt hiện lên một chút tập trung, "Không có khó khăn, vừa rồi nghĩ đến đại hội pháo hoa mùng một tết, em, các em có hứng thú không? ”

"Đại hội pháo hoa?!" Khi Nguyễn Trà hỏi, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, âm cuối rõ ràng vang lên một chút, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, kèm theo sự hứng thú, "Có thể nhìn thấy màn trình diễn pháo hoa rất đẹp đúng không? ”

Thị trấn nhỏ trước kia của Nguyễn Trà, quản lý rất chặt chẽ về pháo hoa, tết nguyên đán khi còn bé, đêm giao thừa, Nguyễn Trà chỉ có thể cùng ba mẹ Nguyễn chơi mấy cây gậy thần tiên trong sân, rất muốn tận mắt chứng kiến màn trình diễn pháo hoa trên TV.

Thấy Nguyễn Trà thật sự có hứng thú, mặt mày Phó Thầm không khỏi giãn ra, "Đương nhiên có thể nhìn thấy, ngày đầu tiên hàng năm ở thành phố phía Nam, ở bờ biển Tinh Hà đều có một màn bắn pháo hoa, rất lớn, nói khuyết điểm lớn nhất, rất đông người, cần phải tới sớm thì mới có chỗ đứng.”

Thật ra Phó Thầm cũng không đi xem đại hội pháo hoa lần trước, anh không thích cảnh tượng náo nhiệt, nhưng lúc mới được hỏi, nhưng khi đối mặt với đôi mắt hạnh như tranh sơn mài của Nguyễn Trà, trong lòng Nguyễn Trà có thể thích, theo bản năng hỏi ra.

Vốn dĩ, anh định hỏi một mình Nguyễn Trà có muốn đi hay không, nhưng vừa nhìn mấy người còn lại ở cùng bàn, liền đổi lý do, nếu Nguyễn Trà thích náo nhiệt, có lẽ cũng hy vọng cùng mấy người bạn tốt cùng đi xem.

Chờ thời điểm đến, bản thân anh cũng không sợ không tìm được cơ hội ở chung, nếu không được, có thể kéo Quý Phi Dương làm tiếp viện.

Trong vài phút ngắn ngủi, ở trong đầu Phó Thầm đã lên kế hoạch về hành trình cả ngày hôm đó, sắp xếp ổn thỏa, bao gồm cả Quý Phi Dương hoàn toàn không biết gì cả.

"Em muốn đi." Nguyễn Trà nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Giai Giai và Hứa Nam, ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình đưa ra lời mời, "Giai Giai, Nam Nam, chúng ta cùng đi, tôi rất muốn cùng các bạn tốt của tôi chụp ảnh dưới pháo hoa. ”

Hoàng Giai Giai giơ tay lên đầu tiên, "Đi, mùng ba cả nhà tôi đều ra ngoài chơi, nên chúng ta cùng nhau tụ tập vào ngày mùng một.”

Thấy thế, Hứa Nam cũng giơ tay lên hai má có chút ửng đỏ, "Tôi cũng đi.”

Trước kia Hứa Nam vốn không dám đi quảng trường cùng trung tâm thương mại quá náo nhiệt, nhưng trong thời gian gần đây, thường xuyên cùng ngồi ăn cơm với mấy người Nguyễn Trà, cô ấy phát hiện hình như náo nhiệt cũng không làm cho mình khó chịu.

Hơn nữa...

Hứa Nam nghĩ kĩ lại hai má lại đỏ lên, mấy lần trước ôn tập cùng Trà Trà ở nhà họ Lương, có lần nhìn thấy thần tượng, thần tượng lại hoạt bát như vậy, tính cách trên mạng với ngoài đời hoàn toàn khác nhau.

Bản thân cũng hy vọng có thể hoạt bát như thần tượng.

Thấy hai người vui vẻ đồng ý, ánh mắt Nguyễn Trà trở lên tươi vui, giống như ngậm một viên kẹo đường ngọt ngào, lần đầu tiên trong đời chờ mong ngày mùng một đến vậy.

Sau khi tính toán kỹ càng, thời gian thật sự trôi rất nhanh, buổi chiều công bố kết quả xong, toàn trường nghỉ đông, còn có mười hai ngày nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán.

Quý Phi Dương vừa đưa tay muốn ngăn cản, liền thấy Hoàng Giai Giai cùng Hứa Nam ai nấy đều giơ tay đồng ý, nhất thời hận không thể làm họ tốt hơn, các cậu thế mà lại không nhìn ra trong ý của Phó Thầm!

Phó Thầm nhìn lướt qua phía đối diện, lễ phép hỏi, "Ba người các cậu muốn đi sao?”

Nghe vậy, Quý Phi Dương liếc nhìn Phó Thầm, nhếch môi, người anh em của mình đã tu luyện đến trình độ này, thật không nhìn ra hy vọng việc không muốn cùng bọn họ đi.

Không giống như Quý Phi Dương, dựa vào mối quan hệ giữa Nguyễn Trà và Hoàng Giai Giai, Tạ Trường An đã vội vàng giơ tay lên, "Đi đi! Tôi mang theo SLR của tôi, để chụp cho cậu một bộ ảnh bom tấn thời trang!”

Quý Phi Dương thấy có kẻ phản bội trong nhóm, vẻ mặt bất đắc dĩ ôm lấy bả vai Tạ Duy, "Chúng ta cũng đi đi.”

Dứt lời, cậy ta lại nhìn Phó Thầm với ánh mắt đồng tình, nhưng ngay sau đó, Quý Phi Dương liền phát hiện, cậu đã mất đi sự cô đơn, Phó Thầm thậm chí cũng không thèm nhìn cậu ta, liền không biết xấu hổ nhìn Nguyễn Trà!

Có người khác giới không có tinh người!

Nguyễn Trà nghe thấy tất cả mọi người đi, vui mừng vỗ tay, cao hứng, "Xem ra chúng ta ngoại trừ cùng nhau ăn cơm ra, lại có chung một hoạt động nhóm khác, nhóm xem biểu diễn pháo hoa ở Tinh Hà ngày mùng một đã được thành lập!”

Không đợi những người khác phản ứng, Phó Thầm phối hợp, "Nguyễn Trà, em có rảnh rỗi để làm nhóm trưởng hay không? ”

“Rảnh rỗi!” Nguyễn Trà rất thích sự phối hợp của Phó Thầm, mặc kệ những người khác có đồng ý hay không, đồng ý nhận chức trưởng nhóm, sau đó, sắc mặt trở lên nghiêm túc, nghiêm trang không chịu nổi, "Bản thân nhóm trưởng tôi, chính thức bổ nhiệm Phó Thầm, đảm nhiệm làm nhóm phó đoàn cảnh quan!”

Phó Thầm cười cười, "Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. ”

Mấy người còn lại: "..."

Hai người đang diễn kịch giống trong câu lạc bộ tiếng Anh, có nghiện diễn tập không?

Hứa Nam nghiêng đầu nhìn một hồi, cảm thấy bầu không khí giữa Nguyễn Trà và Phó Thầm có chút kỳ quái , mấu chốt là bản thân lại không nói được là kì quái ở đâu, đại khái là quá ăn ý?

Một bàn mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy có bạn học kêu lên, "Ai ai ai! Nhóm lớp vừa báo tin, kết quả cuối kỳ của lớp 11 và lớp 12 đã xuất hiện! Bảng thông báo đã được dán! ”

Gần như cùng lúc, toàn bộ học sinh trong nhà ăn lấy điện thoại di động ra.

Chạy đến bảng thông báo?

Họ không ngu ngốc, chắc chắn rằng có ai đó đã chụp ảnh và gửi hình ảnh trên diễn đàn của họ!

Quả nhiên, không cần phải chờ lâu, đã có bạn học giấu tên Lôi Phong chụp được bảng điểm hoàn chỉnh, từng tấm hình ảnh được tải lên diễn đàn.

[Nhìn một chút các học bá lớp 11 của chúng ta!]

Có thể thấy ở trong kỳ thi Nguyễn Trà đoạt được vị trí số 1 mà quanh năm Phó Thầm chiếm giữ, các bạn học khi xem bảng điểm, không hẹn mà cùng nhìn về phía vị trí thứ nhất.

Một số người trước đó đã đặt cược, đặt cược Nguyễn Trà có thể bảo vệ vị trí số 1 của lớp hay không.

Trong số các học sinh đặt cược, chỉ có lớp 10 đặc biệt đoàn kết, những học sinh đặt cược, toàn bộ đều cược Nguyễn Trà có thể tiếp tục duy trì vị trí số 1 của lớp.

Dù sao cũng là——

Tất cả họ đều sử dụng thái độ học tập nghiêm túc của họ để giám sát Nguyễn Trà!

Tuy rằng sau ba ngày kể từ ngày nói về việc giám sát liền đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng cũng gọi là nghiêm túc học tập!

Nguyễn Trà đang chuẩn bị phóng to hình ảnh, nhìn thấy mình và Phó Thầm ai thắng ai thua, chưa kịp nhìn rõ, liền nhận thấy ánh mắt soi mói của những người xung quanh, khiến Nguyễn Trà run tay, thiếu chút nữa rớt điện thoại di động.

"Mẹ kiếp!"

“Cùng nhau xếp hạng nhất!”

"747 điểm! Hai người các cậu cùng nhau học à?! ”

Phớt lờ hành động của Nguyễn Trà, Tạ Trường An trực tiếp đập lên bàn, mâm cơm và bát canh trên bàn tròn chấn động nhoáng lên một cái, cậu ta so với mọi người trong cuộc đều hưng phấn, mặt hiện lên sự thắng lợi, giọng nói to rõ, ở trong nhà ăn viết ra một đoạn khúc nhạc cao ngất.

"Ah ah ah! Nguyễn Trà quá trâu bò! Tiếng Anh và tiếng Trung chỉ bị trừ 3 điểm! Chỉ trừ 3 điểm thôi! Bộ não cậu trông như thế nào! ”

Hoàng Giai Giai cũng hưng phấn, hai tay vòng lấy, ôm chặt lấy Nguyễn Trà, "Trà Trà, cậu đã giành được vinh quang cho lớp 10 của chúng ta!”

Đừng nhìn Nguyễn Trà trước mắt đang ở lớp 1, nhưng cũng là từ lớp 10 mà ra! Trong nhóm WeChat lớp 10, vẫn có vị trí của Nguyễn Trà!

Lớp đầu tiên đã rất trâu bò, 747 điểm liền trâu thêm bò!

Kỳ trước, sau khi tính thêm 10 điểm phụ, Nguyễn Trà đạt 755 điểm, toán cuối kỳ đạt 150 điểm, Nguyễn Trà lại đạt được 747 điểm, phát huy cực kỳ ổn định!

Nguyễn Trà ban đầu đã rất nổi tiếng ở trường vì tính cách không tồi, biểu diễn liên hoan nghệ thuật và "Cuộc sống yêu dấu" cũng khiến cho danh tiếng của Nguyễn Trà ở trường cấp ba quốc tế được tăng thêm.

Sau khi bảng điểm được đưa ra, chỉ riêng trong nhà ăn, đã có vài chị gái chạy tới chúc mừng Nguyễn Trà, xấu hổ đáp lại, khiến các học sinh khác hoài nghi, mấy chị gái này muốn tỏ tình.

So với Nguyễn Trà, bốn phía Phó Thầm rõ ràng rất yên tĩnh, chỉ có Quý Phi Dương nắm chặt tay vào vai anh, "Phó Thầm à, cậu và Nguyễn Trà cùng xếp cùng một hạng, nhưng ngươi nhìn vào độ nổi tiếng, Nguyễn Trà rõ ràng đã đè ép cậu.”

Trên mặt Phó Thầm ẩn chứa nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Trà, "Đè lên, Nguyễn Trà đứng vị trí thứ nhất, tôi sẽ giành vị trí thứ hai cả năm. ”

Một lần, hai người tên kề sát nhau, thật không tệ.

Quý Phi Dương: "..."

Điên rồi.

Những người yên lặng nhất trên bàn cũng chỉ có ba người, Nguyễn Trà, Hứa Nam hơi có chút sợ hãi xã hội, cùng với Tạ Duy đã ăn no và đang ngủ say.

Nguyễn Trà thấy trên mặt Tạ Trường An và Hoàng Giai Giai hưng phấn, cũng mỉm cười, đạt được thành tích tốt, có cảm giác được bạn bè cùng chúc mừng, thật sự rất hạnh phúc.

Đã từng một lòng một dạ làm cá muối, chưa từng cảm nhận được.

Sau khi hoàn hồn, Nguyễn Trà tươi cười trên bàn ăn, tìm được Phó Thầm, nghiêm túc hỏi điều đã nghĩ từ lâu, "Phó Thầm, cuộc thi giữa kỳ lần trước và lần trước nữa, vì cái gì mà không làm câu hỏi phụ của đề toán?”

Trong thời điểm Nguyễn Trà hỏi, ngoại trừ một người đang ngủ, toàn bộ mấy người còn lại đều nhìn về phía Phó Thầm, trong ánh mắt lóe lên vẻ tò mò giống như Nguyễn Trà.

Phó Thầm không nghĩ tới Nguyễn Trà có thể hỏi chuyện toán, giữa hai hàng lông mày có chút giật mình, sau đó bật cười, cũng nghiêm túc trả lời, "Anh chỉ cảm thấy điểm 150 của môn toán chỉ là nghi thức. ”

Anh lúc ấy thật sự không có thầy dạy toán qua loa, một năm một mười nói ra kiên trì cùng suy nghĩ của mình.

“......”

Im lặng, im lặng chính là không khí trên bàn ăn thời điểm này.

Bất kể nói như thế nào, Nguyễn Trà cùng Phó Thầm cùng xếp thứ nhất, hơn nữa đều đạt được 747 điểm, lan truyền khắp trường, các phóng viên ngồi xổm ở cửa thấy không thể tìm ra được tin tức liên quan đến Nhâm Khinh Khinh, liền đem tin tức Nguyễn Trà đoạt được vị trí số 1 trong kì thi cuối kỳ truyền ra ngoài.

Dù sao trên mạng cũng không phải cũng có người không thích Nguyễn Trà, cảm thấy Nguyễn Trà tuổi còn nhỏ đã bị tiền tài mê hoặc, tương lai không chịu nổi sao?

Nếu bạn không thích Nguyễn Trà, hãy tự mình về trường trung học lấy 747 điểm?

Không thể không nói, những rắc rối mà các phòng viên gây ra sau chuyện Nhâm Khinh Khinh để lại, ngược lại giúp Nguyễn Trà rửa sạch một số suy đoán không phù hợp với thực tế.

Nguyễn Trà trở lại lớp học, nhìn những bức ảnh rõ ràng được chụp ở cổng trường cấp ba quốc tế trong mục tìm kiếm nóng, tặc nhẹ một tiếng, cũng coi như cảm ơn Nhâm Khinh Khinh, giúp anh hai tiết kiệm được một khoản tiền quảng cáo.

Bằng không chờ về nhà, hỏi thành tích của mình, Lương Tồn Cẩn tuyệt đối lập tức cho người ta mua hot search, không để cho những người có dự tính trên mạng, lại nói lung tung.

Buổi chiều ở trường cấp ba cũng không có mấy môn học, đại đa số các giáo viên các môn chỉ giao bài tập, phân phát bài thi, một xấp bài thi, một quyển sách bài tập, đem kỳ nghỉ đông ngắn ngủi hai mươi ngày của học sinh, lấp đầy.

Nguyễn Trà và Phó Thầm bởi vì chuyện nhảy cấp lên lớp 12, trước khi tan học, được giáo viên chủ nhiệm lớp hẹn gặp nói chuyện, cho đến khi các bạn học trong trường đều chuẩn bị ra về, hai người bị giáo viên chủ nhiệm mới từ trong phòng làm việc bước ra.

Trong lời giáo viên chủ nhiệm nói, nói đến cũng chỉ có hai ý tứ, một là thông báo thời gian sát hạch, một là hy vọng bọn họ suy nghĩ lại, dù sao khai giảng năm lớp 12 có đến ba vòng ôn tập, áp lực của bọn họ rất nặng.

Phó Thầm quay đầu nhìn Nguyễn Trà, "Anh vẫn muốn hỏi, vì sao em lại muốn nhảy cấp lên lớp 12? ”

Lúc anh học trung học cơ sở bởi vì bệnh tật, nghỉ học một năm rưỡi, vừa mới học lớp 11, dưới tình huống các môn đều có thể nắm vững, đã có kế hoạch nhảy cấp.

Nhưng Nguyễn Trà thì khác, anh nhìn ra, ban đầu Nguyễn Trà không có kế hoạch nhảy cấp.

Nguyễn Trà kéo dây túi xách trên vai, nhất thời không nói lên lời.

Bản thân cũng không thể nói lúc trước đã bỏ lỡ một năm trung học, ước mơ tốt nghiệp đại học sớm hơn một năm đã bị dập tắt.

"Em hy vọng có thể nhanh chóng đóng góp cho khoa học và công nghệ trong tương lai." Nguyễn Trà nói lớn, một chút cũng không chột dạ, "Sách giáo khoa trung học đã không thể thỏa mãn em, em nóng lòng muốn sau khi vào đại học sẽ học thật kỹ lý thuyết, trong sự nghiệp khoa học kỹ thuật có thể cống hiến nhiệt huyết! ”

Làm cho đồng loại của mình không còn bị hệ thống xấu giống như virus X uy hϊếp nữa, về sau thật sự có hệ thống xấu, toàn bộ giao cho bộ phận nghiên cứu chuyên môn, trực tiếp tiêu hủy.

Phó Thầm: "..."

Bản thân anh có nên hợp tác một chút hay không, nói một câu, công ty của anh vẫn luôn tận tâm với sự nghiệp khoa học và công nghệ, cô có hứng thú đến làm việc tại nhà anh để cống hiến nhiệt huyết hay không?

Nguyễn Trà nói xong, giương mắt nhìn thấy chú tài xế đang vẫy tay về phía mình, vừa định đi, bỗng dừng chân lại một chút, vội vàng lấy từ trong túi sách ra một cái hộp nhét cho Phó Thầm, giọng nói thanh thúy khẽ giương lên, trong gió mát lạnh, mang theo chút ấm áp, "Phó Thầm, chúc anh sinh nhật lần thứ mười tám tuổi vui vẻ! ”

Sinh nhật, vui vẻ?

Phó Thầm hướng mắt xuống nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ tinh xảo bị nhét vào tay mình, nhất thời không không biết phản ứng sao, quả thật hôm nay là sinh nhật anh, bình thường cũng thường nhận được quà tặng của người lớn và bạn học.

Nhưng...

Cái hộp của Nguyễn Trà, rõ ràng chỉ lớn bằng bàn tay, lại khiến anh sinh ra một loại ảo giác rất nặng.

"Lời chúc phúc thì sao, hôm qua 0 giờ đã nói, hiện tại tặng quà, em về nhà trước, chúng ta sẽ gặp nhau đầu tiên!"

Phó Thầm hướng mắt, nhìn Nguyễn Trà cười tươi rói trước mắt, khóe môi không khỏi cong lên, nghiêm túc trả lời lời hứa, "Chúng ta, gặp nhau đầu tiên.”

Chờ Nguyễn Trà ngồi lên xe rời đi một hồi lâu, Phó Thầm thu lại ánh mắt, đưa tay mở hộp quà, hai cái cúc áo của Mặc Thúy, lẳng lặng được đặt ở giữa hộp, vây quanh là một vòng bạc của Mặc Thúy, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Phó Thầm nghĩ đến lần trước ở bữa tiệc, Nguyễn Trà đã hỏi về chiếc khuy áo mà anh mang theo, trầm giọng cười, thì ra khi đó đã nghĩ đến quà tặng sinh nhật muốn tặng sao?

Một lúc lâu sau, anh lấy ra một cái cúc áo, cài ở cổ tay áo lễ phục, thi thoảng, hiện ra đồng hồ đeo trên cổ tay, dây đeo màu mực cùng với cúc tay áo có chút bổ trợ cho nhau.

Nếu Nguyễn Trà ở đây, đại khái có thể phát hiện, đồng hồ trên cổ tay Phó Thầm, rất giống với món quà sinh nhật của Phó Thầm mà cô đã nhận được vào sinh nhật của mình mấy ngày trước.

Phó Thầm nhìn một cái cúc áo còn sót lại trong hộp cười cười, "Xem ra chúng ta rất ăn ý, mua quà tặng đều là một đôi. ”

Thậm chí...

Tất cả đều được sao chép.

Một lúc lâu sau, Phó Thầm đem hộp quà nhét vào trong túi đồng phục học sinh, khẽ thở dài, "Trước khi tốt nghiệp, có thể trở thành người yêu không.”
« Chương TrướcChương Tiếp »