Chương 65

Bởi vị sự cứng rắn của Nguyễn Trà đối với những thư tình, làn gió tỏ tình vừa mới thổi qua của trường cấp ba quốc tế dần tan biến sau một tuần.

Đương nhiên, cũng có người tỏ tình trực tiếp, ví dụ như bạn học Trần Tịch, nhưng không ngoại lệ cũng bị Nguyễn Trà từ chối.

Vốn Nguyễn Trà cảm thấy mình có thể yên tĩnh trong chốc lát, yên lặng đọc mấy quyển sách, ai ngờ buổi tối tự lúc đi cửa sau trường học để trở về nhà, tự nhiên gặp được Từ Thâm.

Nguyễn Trà nhìn vẻ mặt Từ Thâm có chút suy sụp, rất khó có thể so sánh cậu ấy với cậu nhóc có bộ dạng tiều tụy bây giờ, "Có việc gì không? ”

Từ Thâm đã đợi nửa tiếng, nhưng cũng không nhìn ra vẻ mất kiên nhẫn, cậu lười biếng rút tay đặt trong túi quần tây ra, ngước mắt nhìn biểu cảm của Phó Thầm "Cậu có thể xem như tôi không có ở đây", trong lòng thầm mắng một tiếng, Phó Thầm thật sự khắc mình.

Ngay sau đó, ánh mắt Từ Thâm nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Trà, giống như muốn nhìn ra cái gì, chẳng lẽ muốn xem mặt Nguyễn Trà có biểu thị ra sự chán ghét hay không? Bản thân cậu ấy không thể nói rõ.

Cậu vừa hút thuốc, nên cổ họng hơi khàn, "Nguyễn Trà, nếu như tôi nói, tôi thích cậu——"

Phó Thầm: "..."

Tâm trạng Phó Thầm rất phức tạp, anh vốn đã lên sẵn kế hoạch, sau khi học hết lớp 11, vào năm lớp 12 anh và Nguyễn Trà cũng học cùng một lớp, bản thân ngày này qua ngày khác thể hiện lý tưởng chung của Nguyễn Trà, khiến Nguyễn Trà sau này nghĩ đến tiêu chuẩn khi chọn một nửa tương lai, trong đầu tiên xuất hiện trong đầu là mình.

Đồng thời, bí mật loại bỏ tâm tư của những người bạn khác, sau khi tốt nghiệp lớp 12 thì lập tức tỏ tình, tốt nhất là trước khi lên đại học có thể đính hôn.

Nhưng Phó Thầm phát hiện, anh được giáo dục từ nhỏ đến lớn, khiến anh đã quen với việc nắm chắc mọi việc rồi mới ra tay, trong tương lai một khi Nguyễn Trà đối mặt với người tỏ tình thẳng thừng giống như Trần Tịch và Từ Thâm, có khi trước khi tỏ tình đã bị cướp đi mất.

Lời nói của Từ Thâm khiến tinh thần Nguyễn Trà chấn động mạnh, trực tiếp nói ra lời nói kinh điển ngày hôm qua của cô vừa cự tuyệt Trần Tịch, "Không có khả năng, không có cơ hội, hết hy vọng đi. ”

Từ Thâm: "..."

Phó Thầm: "..."

Nguyễn Trà cũng cảm thấy lời nói của mình quá thuần thục, có chút như đánh vào mặt Từ Thâm, cười ngượng ngùng, vội vàng bổ sung lý do không giống với các cách từ chối cơ bản, "Từ Thâm, tôi thích tình trường của cậu với Nhâm Khinh Khinh, nhưng cậu và Nhâm Khinh Khinh vừa kết thúc, liền đi tỏ tình, nhìn không đáng tin. ”

Hơn nữa, nội dung vở kịch lớn lợi hại như vậy, nói không chừng có một ngày Từ Thâm và Nhâm Khinh Khinh lại thông đồng với nhau .

Từ Thâm nghe thấy ba chữ Nhâm Khinh Khinh, lông mày dài cau lại, muốn nói mình không thích Nhâm Khinh Khinh, nhưng lúc trước thỉnh thoảng rung động.

Nhưng mấy ngày trước, sau khi xem "Tinh Diệu luyện tập sinh", Từ Thâm phát hiện, bản thân đã không thích Nhâm Khinh Khinh nữa, cho dù nhìn thấy những bình luận mắng Nhâm Khinh Khinh trên mạng, vẫn có thể bình tĩnh.

Điểm kỳ lạ duy nhất chính là, nhận thức của anh ta đối với diện mạo của với Nhâm Khinh Khinh, giống như bị suy giảm nhận thức, có khi cảm thấy Nhâm Khinh Khinh có diện mạo không xinh đẹp, đôi khi nhìn Nhậm Khinh Khinh trong video, không khỏi bất ngờ, cảm giác như Nhâm Khinh Khinh đã từng có bộ dáng như vậy.

So với Nhâm Khinh Khinh, thỉnh thoảng nhìn thấy có người tỏ tình với Nguyễn Trà, làm cho Từ Thâm cảm thấy phiền não, hơn nữa lại thấy Phó Thầm thường xuyên tan học cùng Nguyễn Trà, mức độ phiền não quả thực tăng gấp đôi.

Thời thơ ấu, bất kể anh ta làm cái gì cũng bị so sánh với Phó Thầm cảm xúc không cam lòng cùng khó chịu đột nhiên xuất hiện, làm cho Từ Thâm muốn có thể làm ra một chuyện mà Phó Thầm không làm được ở hiện tại.

Ví dụ như...

Trở thành bạn trai của Nguyễn Trà.

“Nguyễn Trà, cho dù cậu từ chối, có một số lời, tôi cũng ——"

Thấy thế, Phó Thầm trầm ngâm một lát, đưa tay chỉ chỉ bức tường bị nghiêng phía sau, với ngọn đèn đường sáng trưng, có thể thấy rõ rêu trên tường, ánh mắt nghiêm túc hỏi, "Từ Thâm, cậu đối với bức tường phía sau, có ấn tượng gì không? ”

Nguyễn Trà quay đầu theo tay Phó Thầm chỉ, bỗng dưng đến tình cảnh lúc đó mình và Úc Chỉ Ngôn gặp được Từ Thâm đang hôn Nhâm Khinh Khinh.

Không riêng gì Nguyễn Trà nghĩ đến, ký ức của Từ Thâm cũng bị ngón tay Phó Thầm đánh thức, vốn bởi vì chuyện của Nhâm Khinh Khinh mà có chút suy sụp, trong lòng đột nhiên vừa xấu hổ vừa không vui.

Bất luận có tình cảm với Nhâm Khinh Khinh hay không, ở một địa điểm nhiều người qua lại mà lại tỏ tình rồi hôn nhau, ai cũng biết.

Ánh mắt Từ Thâm loáng một cái, nhìn thẳng vào mắt Phó Thầm, trong lúc nhất thời, cảm xúc không ổn định.

Mãi cho đến khi Nguyễn Trà và Phó Thầm rời đi, không nhìn thấy ai nữa, Từ Thâm vẫn giống như bị đóng đinh, đứng im một chỗ, một lúc lâu sau, rút ra một điếu thuốc.

A, thật sự nên để Tạ Trường An đến xem cảnh này, người từ trước đến nay luôn bênh vực Phó Thầm cùng Nguyễn Trà quan hệ không tệ, Phó Thầm nói muốn làm anh trai của Nguyễn Trà? Anh trai! Phó Thầm TmD muốn làm anh trai yêu quý!

Mẹ kiếp!

Nguyễn Trà quay đầu lại nhìn mà không thấy Từ Thâm, nghiêng đầu nói lời cảm ơn với Phó Thầm, "Tuần trước anh nói đi học cùng, em còn nói không cần, không nghĩ tới thật sự có thể bị người khác chặn đường. ”

Từ khi thái độ học tập trở lên nghiêm túc, Nguyễn Trà thường trở thành người lớp rời khỏi lớp học muộn nhất, có khi thậm chí đôi khi còn cân nhắc có cần làm thủ tục ăn ở hay không, tiết kiệm thời gian trên đường đến trường.

Nhưng ngay sau đó, Nguyễn Trà liền gạt bỏ suy nghĩ của mình, có một cái giường ngủ thoải mái, đại khái chính là kiên trì cuối cùng của một con cá muối.

"Không cần nói cảm ơn, hơn nữa...", Phó Thầm cười khẽ, dưới mà đêm, giọng nói mang theo sự sung sướиɠ rõ ràng, "Hơn nữa, chúng ta không phải đã nói giám sát lẫn nhau sao, thảo luận với nhau sao? Đương nhiên không thể lãng phí thời gian. ”

Thời gian buổi trưa đã làm cho anh ta không hài lòng, rất hy vọng có thể tận dụng lợi thế của việc học, hiện tại, cùng nhau đi học tương đối khó khăn, có thể tan học, chỉ cần da mặt mình dày, là có thể cùng về được.

Đối với ánh mắt chân thành mà mờ ám của Phó Thầm, Nguyễn Trà chột dạ sờ mũi, thì ra Phó Thầm cho rằng ở cùng một chỗ với mình không tính là lãng phí thời gian, mà mình lại không đem Phó Thầm luẩn quẩn trong đám người nhà mà làm lãng phí thời gian.

Nguyễn Trà mất một thời gian, đáp lại: "Anh nói đúng, hơn nữa cho dù chúng ta đều vượt cấp lên lớp 12, cũng không thể xao nhãng, cần tiếp tục đốc thúc nhau. ”

Phó Thầm nhận được đáp án mong muốn, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, "Nếu em cần, đại học cũng có thể. ”

“......”

Không, không cần nó?

Nguyễn Trà cảm thấy khi lên đại học cũng cùng Phó Thầm đốc thúc lẫn nhau, áp lực của cô có lẽ sẽ rất lớn, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Phó Thầm, Nguyễn Trà không dám từ chối.

Đốc thúc thì đốc thúc.

Chưa gì đã đem Phó Thầm đẩy ra ngoài, cách làm này không đúng, lại làm cho người ta khó chịu, liền quá cặn bã, dùng xong liền vứt bỏ cảm giác rất có lỗi.

Phó Thầm thấy Nguyễn Trà không phản bác, trong mắt hiện lên ý cười, Nguyễn Trà thật sự rất ân cần lại đáng yêu, làm cho người ta muốn ...

Ôm lấy.

Đương nhiên, Phó Thầm cũng chỉ nghĩ tới mà thôi, sau khi đến bãi đỗ xe, hai tay buông xuống bên cạnh, tận mắt nhìn Nguyễn Trà lên xe, lại nhìn xe nhà họ Lương rời đi, đợi vài phút, đưa tay nghịch mái tóc, lắc đầu, rồi lên xe nhà mình.

——

Khi Nguyễn Trà trở về nhà họ Lương, đã là mười giờ tối, nhìn thấy cả nhà đông đủ trong phòng khách, liền kinh ngạc, vừa nhìn màn hình TV, không khỏi giật mình, "Thì ra tập 5 của "Thân ái sinh hoạt" phát sóng, con quên mất. ”

"Bình thường, không phải con còn đi học sao." Đường Họa ngồi xuống, bảo Nguyễn Trà ngồi trên ghế sô pha đang xem phần cuối của chương trình tạp kĩ, lại cắm dâu tây cho Nguyễn Trà ăn, "Ngày mốt sẽ thi cuối kỳ, buổi tối chú ý nghỉ ngơi, đừng thức khuya quá.”

Nghe vậy, ông cụ Lương cùng nguyễn ba mẹ Nguyễn đều gật đầu đồng ý, trong đó ba Nguyễn mẹ gật đầu nhiều nhất.

Bọn họ nhìn con gái mình hận không thể có 48 giờ dùng để học tập trong một ngày, trong lòng buồn bực cực kỳ, lần trước đến trường, hai người cũng có chú ý tới, Trà Trà rất nổi tiếng ở trường học, nhưng vì sao vẫn chăm chỉ học tập như vậy?

Hai người đoán tới đoán lui cũng đoán không trúng, chỉ có thể thu tâm tư cá muối vào trong, tiếp tục học cách thu mua công ty cùng vườn nho, dù sao, bọn họ có thể làm con gái ưng ý.

Vốn dĩ con gái học tập rất mệt mỏi, chờ kì thi cuối kỳ chấm dứt, vừa thấy bọn họ không giữ lời, sẽ không thất vọng chứ?

Một nhà họ Nguyễn ba con cá muối, dưới sự hiểu lầm tốt đẹp, cả ba người đều xoay người đi.

Nguyễn Trà hoàn toàn không biết chuyện bên trong, sau khi ngồi xuống, cắn miếng dâu tây trên nĩa, mơ hồ trả lời, "Con sẽ không thức đêm, con vẫn duy trì thói quen đi ngủ đúng giờ trước mười hai giờ, dù sao, thức đêm có thể bị hói đầu. ”

Nhìn thấy Nguyễn Trà nghĩ như vậy, bọn họ cũng hơi yên tâm.

Ông cụ Lương Nhìn khuôn mặt gầy nhỏ của Nguyễn Trà, có chút đau lòng, trong lòng nghĩ, phải để cho chuyên gia dinh dưỡng trong nhà sửa lại công thức nấu ăn, công thức nấu ăn lúc trước vẫn dùng, nhìn không thấy da thịt đâu.

Sau khi Lương Tồn Cẩn tạm thời hoàn thành công việc, bởi vì nhớ em gái, dứt khoát về nhà ở hai ngày, anh ta vốn ngồi xếp bằng trong cùng, nhìn màn công kích tầng tầng lớp lớp trên mạng, lại nhìn Nguyễn Trà không biết gì cả, cười trộm trên sô pha, đi dép lê tiến lại gần, "Em gái, em không hói đầu, người làm anh trai này thay mặt đông đảo cư dân mạng cảm ơn em, em xem, bọn họ xem xong chương trình, tất cả đều hâm mộ em.”

“Khụ khụ khụ!” Nguyễn Trà bị một câu nói của Lương Tồn Cẩn dọa trực tiếp sặc, vội vàng che miệng lại, ngay sau đó giương mắt, vừa sợ vừa bối rối hướng mắt nhìn Lương Tồn Cẩn, "Hâm mộ?”

Lương Tồn Cẩn thấy Nguyễn Trà ngẩn ra như một con mèo con, ngứa ngáy đi lên, sau đó trước khi Nguyễn Trà rồi đi, nhét máy tính bảng vào trong tay Nguyễn Trà, "Em tự xem đi.”

Trong tập cuối của chương trình "Thân ái sinh hoạt", đúng vào sinh nhật lần thứ 17 của Nguyễn Trà, vốn ông cụ Lương muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Nguyễn Trà, nhưng Nguyễn Trà cảm thấy như ghi hình chương trình, quay chương trình thì quá long trọng, liền nói cả nhà ăn một bữa cơm là được.

Nguyễn Trà nhớ lại, khẽ nhíu mày, thật không cho rằng ngày sinh nhật của mình có chuyện đáng để cư dân mạng hy vọng, nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn của Lương Tồn Cẩn, không thể không cúi đầu xem video tạp kỹ được đăng tải trên Weibo.

Vừa nhìn thoáng qua, vẻ mặt Nguyễn Trà liền trống rỗng, ngay sau đó, cả người bối rối, vì sao video bóc quà của mình lại được phát lên trong chương trình!!!

Ngày sinh nhật của Nguyễn Trà, lễ vật của những người lớn lần lượt được gửi đến, bởi vì các hộp quà đều rất lớn, nhà họ Lương liền sai người đem đồ đạc đặt ở phòng hoa thủy tinh trong sân trước, chờ Nguyễn Trà mở hết các hộp quà, các hộp để ở bên ngoài, có thể mang về phòng được.

Khi mở quà, Nguyễn Trà nhớ mình đang trong điểm mù của camera, nên camera chỉ có thể chụp được cửa phòng hoa, nhưng lại không chụp được trong phòng, nhưng trong tập vừa phát sóng buổi tối, lại phát sóng toàn bộ quá trình mở quà của mình!

Trong phần bình luận, bên cạnh một bộ phận cư dân hồn mặc, cũng có một bộ phận cư dân mạng đang nghiêm túc xem xét các món quà khoa học kỹ thuật độc đáo.

Ah, ah!

Tôi thấy một chiếc túi phiên bản giới hạn nhà C&C trên toàn thế giới chỉ có duy nhất ba chiếc có kiểu dáng cổ điển như này! ——

Tôi đã thấy một quyển sách cực hiếm không còn xuất bản nữa ! Mấy vị cũng không mua được QAQ, Trà Trà, chỉ cần cho tôi chạm vào, tôi liền cởϊ qυầи áo bạn muốn làm gì thì làm! ——

Bức tranh của bậc thầy Bạch Vu, hơn nữa trên đó là trà trà! Nếu đem đi đấu giá cũng phải có bảy con số, phải nói là độc quyền có một không hai, ô ô ô, làm người hâm mộ lâu năm của bậc thầy bạc Bạch, chân chính của tôi ——

Yếu đuối bổ sung một câu, nhạc cụ Trà Trà lấy ra nghe, nghe nói đã đến trình độ có thể được sưu tầm tại viện bảo tàng——

Hòn đảo riêng cũng có thể là một món quà sinh nhật? Và đi kèm với video hướng dẫn? Cái gì cũng không nói, nhà Trà Trà thiếu việc làm thêm sao? ——

Các bạn thật tầm thường, tôi đang nhìn thấy chiếc chìa khóa được làm bằng kim cương (anh trai tôi nói, nó đi kèm với một chiếc xe duy nhất trên toàn quốc) Trà Trà, bạn chưa đủ tuổi vị thành niên, có thiếu tài xế không? -

Nội dung phía dưới gần như giống nhau, hâm mộ và ganh tị, Nguyễn Trà xem xong một chút cũng không vui, ngược lại cảm thấy bối rối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Tồn Cẩn, "Anh, trong phòng hoa sao có máy quay? Lại còn góc nhìn ẩn trong giàn hoa! ”

Nếu không thì cô đã phát hiện ra từ lâu rồi!

Lương Tồn Cẩn bị câu hỏi của Nguyễn Trà làm cho ngẩn người ra, gãi gãi đầu: "Lần trước anh sáng tác trong phòng hoa, tổ đạo diễn muốn ghi lại liền làm một cái máy quay ở bên trong, sau đó anh nhìn thấy máy quay kiền phiền lòng không thể viết ra được, liền nhét máy quay vào giàn hoa, để mấy chậu hoa chặn lại. ”

Nói xong, Lương Tồn Cẩn phát hiện ra điều không đúng, chột dạ nhìn Nguyễn Trà, "Trà Trà, tổ đạo diễn hỏi có muốn chỉnh sửa đêm đó không, anh có nhắn hỏi em một câu trên Wechat, nhưng không thấy em trả lời, anh cho rằng ——"

Liền, liền đồng ý.

Kỳ thật cũng không tính là đồng ý, anh ta nhớ rõ Trà Trà có hồi âm một ký hiệu, nhưng hiện tại nhìn, Trà Trà lúc ấy rất đã trả lời xong.

Giọng nói của Lương Tồn Cẩn liên tục hạ thấp, vẻ mặt đau khổ, trực tiếp quỳ gối trên thảm, giơ tay thề, "Trà Trà, anh sai rồi, lần sau anh tuyệt đối, tuyệt đối hỏi thẳng em, muốn đánh muốn mắng, chỉ cần em nói, anh lập tức làm theo. ”

Thấy thế, những người khác cũng sửng sốt, thì ra, Trà Trà căn bản không biết!

Nguyễn Trà: "..."

Anh hai hình như thật sự có hỏi mình, nhưng ngày đó mình ôn tập quá mệt mỏi, sau khi nhìn thấy wechat của Lương Tồn Cẩn, cảm thấy mệt mỏi, trả lời được một nửa, không đợi trả lời hết, không cẩn thận... Ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh ngủ, tin nhắn của Lương Tồn Cẩn đã trôi xuống phía dưới, Nguyễn Trà không nhìn thấy nữa, thế nên không nhớ để trả lời.

Nguyễn Trà mím môi, "Em phải thừa nhận, anh có gửi wechat, em có thấy, vốn định không đồng ý, nhưng lại ngủ thϊếp đi. ”

"Không trách anh không trách anh." Lương Tồn Cẩn vội xua tay, trong lòng áy náy không được, chính mình lúc ấy đồng ý, đơn thuần muốn cho mọi người xem Trà Trà được nhiều người lớn tuổi yêu quý, nhưng sau đó nhìn thấy bình luận trên mạng cũng đã hối hận.

Bây giờ anh lại biết Nguyễn Trà căn bản không biết chuyện gì, hận không thể xuyên không thời gian, tát một cái vào bản mặt đồng ý đăng lên với tổ đạo diễn của mình: "Mặc kệ nói như thế nào, anh đã làm sai, Trà Trà, em nói xem, để cho anh trai làm cái gì, anh đều đáp ứng em. ”

Nguyễn Trà tựa vào sofa: "Cái gì cũng đồng ý? ”

“Đều đáp ứng!”

"Được rồi." Nguyễn Trà gật gật đầu, "Lần sau "Thân ái sinh hoạt" ghi hình, anh Hai, anh có thể nhảy một điệu rong biển trong phòng khách không? ”

Lương Tồn Cẩn ở bên ngoài trần đầy ngưỡng mộ: "..."

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình làm, anh ta cảm thấy tràn đầy tội lỗi, kiên quyết đồng ý, "Nhảy! Không riêng gì nhảy điệu rong biển, anh Hai lại nhảy cho thêm ba con gấu nhỏ, các ngôi sao nhí trong đoàn làm phim của anh thích xem cái kia. ”

Nguyễn Trà sững người, thật ra cô nói một chút mà thôi, dù sao bên trong cũng có trách nhiệm của mình, nhưng Lương Tồn Cẩn đáp ứng quá dễ dàng, hơn nữa, cô thật sự rất muốn tận mắt nhìn thấy anh hai nhảy bài ba con gấu con.

Thấy Nguyễn Trà dường như hết giận, Lương Tồn Cẩn tiến lại gần: "Em gái, anh chỉ muốn hỏi, lúc em mở lễ vật, làm thế nào để giữ bình tĩnh trong toàn bộ quá trình? ”

Giá cả không nói, dù sao, với thứ bậc nhà họ Lương, thì bọn họ đối với giá cả không thèm để ý lắm, giá cả trong mắt bọn họ cũng chỉ có mấy con số mà thôi, nhưng trọng điểm chính là, Nguyễn Trà nhà mình nhận được quà, có một đống phiên bản giới hạn!

Lương Tồn Cẩn nhìn thấy bức tranh của bậc thầy Bạch và một chiếc xe thể thao cả nước chỉ có một, thật sự hâm mộ, ông ấy không thiếu tiền, chỉ không quan hệ nhiều!

Cho dù ở trước mặt nhị công tử nhà họ Lương, trước mặt ngôi sao nổi tiếng trong giới, ông ta cũng không muốn có quan hệ !

Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Trà lại hoảng hốt, cả người đều hoảng sợ.

Nói thật, sau khi Nguyễn Trà nhận ra nhà mình thật sự rất giàu có, cũng không hy vọng đem cuộc sống của mình lộ ra trước mặt người khác nữa, dù sao...

Những người thực sự đóng góp, toàn bộ là do cha mẹ!

Mình là một con cá muối, cớ sao có thể làm cho người ta ghen tị?!

Hơn nữa, đối với sự ganh tị nhận được từ mọi người, Nguyễn Trà luôn cảm thấy tương lai của mình không biểu hiện tốt, quả thực có lỗi với sự ghen tị của bọn họ.

"Lúc ấy em có bình tĩnh không?"

"Bình tĩnh, em đặc biệt bình tĩnh."

Nguyễn Trà thấy trong mắt Lương Tồn Cẩn ánh lên sự hiểu biết, trước khi lên lầu, trả lời, "Vừa mới xem bình luận mới ý thức được, quà em nhận được năm nay, toàn bộ đều là phiên bản giới hạn, cảm ơn anh hai đã giúp đỡ. ”

Hừ!

Cá muối rất thù hận!

Lương Tồn Cẩn: ???

Anh ta cũng rất ngưỡng mộ!!!