Trịnh Vị vốn muốn tiếp tục làm ẫm ĩ lên nhưng lại nghe thấy lời nói của các bạn học sinh lớp 1, cả người giống như một con vịt bị người ta bóp cổ họng, làn da vốn ngăm đen, nhưng cũng không nhịn được mà trở lên đỏ bừng xấu hổ.
Người nhà họ Nguyễn rõ ràng muốn nói với cậu ta, cái gì gọi là khoe khoang chân chính!
Trịnh Vị co rụt cổ lại, không dám nói tiếp, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, nhà họ Nguyễn quả thật là giàu có, không biết nhìn trong trường học, có bao nhiêu học sinh trong trường có gia cảnh nghèo khó như mình sao?!
Tặng 2000kg củ cải Tam Hàm Ngư sao?
Hừ, Tối nay mình sẽ đi ăn thử xem sao, một ngàn tệ một gốc củ cải có thể ngon như thế nào!
Nguyễn Trà bắt đầu hoàn hồn sau hành động kinh người của cha mẹ, một lần nữa nhìn về phía Trịnh Vị, "quan tâm" bổ sung thêm, "Bạn học Trịnh Vị, tôi nhìn ra cậu không thích củ cải đặc biệt, cậu yên tâm, buổi chiều tôi liền nói với phòng ăn, hai ngàn cân củ cải, tôi bảo đảm tuyệt đối không xuất hiện trước mắt cậu. ”
Nghe vậy, Trịnh Vị chợt hướng mắt nhìn về phía Nguyễn Trà, cậu ấy ghen tị nhà Nguyễn Trà có tiền không sai, nhưng đồng thời trong lòng cũng nghĩ có thể một lần ăn củ cải Tam Hàm Ngư, chờ về nhà gặp được những bạn học cũ không lên được trường cấp ba quốc tế, mình có thể có cơ hội kiêu hãnh một tí.
Nhưng Nguyễn Trà lại nói không cho mình nhìn thấy???
Trịnh Vị kìm lại một lúc lâu, trong lòng vừa giận vừa uất ức, khóe môi mím chặt một hồi, cũng không biết nên nói cái gì để phản bác lại, cậu ta căn bản không nghĩ tới Nguyễn Trà lại ôm mối hận như vậy!
Về phần Nguyễn Trà, bởi vì muốn đi gặp cha mẹ, nói xong, cũng không để ý tới Trịnh Vị nữa, lôi Hoàng Giai Giai đang muốn đi lên đạp mấy cước trực tiếp chạy đi, ngược lại Phó Thầm bị tụt lại phía sau một bước, chắn trước mặt Trịnh Vị.
Thực ra sau khi Trịnh Vị bình tĩnh lại, cũng có chút hối hận, suy nghĩ ở trong lòng là được rồi, nói ra, trước mặt mọi người, quá mất mặt!
Tất cả đều là lỗi của Tạ Trường An, cậu ta không phải chỉ nói vào câu kỳ quái thôi sao, không có tiếng Tạ Trường An, bọn họ căn bản không cãi nhau, lại xui xẻo bị Phó Thầm cùng Nguyễn Trà bắt gặp.
Trịnh Vị bắt gặp con mắt đen nhánh của Phó Thầm, trong lòng vừa chán nản vừa hoảng sợ, nhưng vẫn đứng thẳng lưng, hai tay nắm chặt buông thõng hai bên, không để cho mình biểu hiện ra bộ dáng rụt rè xấu hổ, "Phó Thầm, cậu có tránh đường không? Tôi muốn trở lại lớp học để học. ”
Phó Thầm nhìn qua thấy vẻ mặt Trịnh Vị đang xấu hổ lại khẩn trương, nở một nụ cười, "Bạn học Trịnh Vị rất quan tâm đến tổ chức từ thiện của người khác, nghĩ đến bình thường tôi cũng tiết kiệm để làm việc thiện. ”
"Tôi...".
Không đợi Trịnh Vị nói xong, Phó Thầm chậm rãi đem lời Trịnh Vị nói lúc trước, một lần nữa nói ra, "Dù sao cậu cũng có tiền dùng để mua giày nhà C, tôi nhớ loại rẻ nhất cũng lên đến bốn ngàn sáu trăm tệ , cả nước bao nhiêu nhà một tháng cũng không kiếm được một ngàn đồng. ”
Trịnh Vị:...
Nghe Phó Thầm nói, mấy người bao gồm Tạ Trường An chợt nhận ra, nhao nhao nói lên, "Đúng vậy, cậu có tiền dùng để mua giày nhà C, cậu nói xem cậu đã làm được việc thiện gì? Đừng có cả ngày nói về người khác, khi mình không làm gì cả. ”
"Tôi, tôi..."Trịnh Vị không nghĩ tới Phó Thầm lại dùng lời của mình nói lúc trước, hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời lại đỏ mặt tía tai, bị mấy người Tạ Trường An trêu chọc, trong lòng nóng như kiến đốt, lại không tìm được một lí do hợp lý, một khi nói làm việc thiện, bọn họ tất nhiên sẽ bảo mình lấy ra ghi chép quyên góp, nhưng bản thân mình còn đang chờ được người khác quyên góp cho, nào có rảnh rỗi quyên góp cho người khác!
Trịnh Vị không muốn nói thêm về chuyện quyên góp, chỉ có thể né tránh ánh mắt của Phó Thầm, thẳng thắn giải thích, "Tôi mua giày, cũng đang kéo nền kinh tế thị trường! ”
"Cậu giày 4-5.000 ngàn có thể kéo theo nền kinh tế thị trường, nhà Nguyễn Trà mua mấy cân củ cải, có thể kéo kinh tế không nhiều hơn cậu?" Phó Thầm dứt lời, khóe môi cong lên, trong mắt lại không có chút cười, hoàn toàn không thấy ôn hòa bình thường, "Cậu có tư cách nghi ngờ nhà họ Nguyễn? ”
Nếu so sánh, giày của Trịnh Vị và củ cải của Tam Hàm Ngư cũng được coi là hàng hóa xa xỉ, chỉ khác nhau là người phía trước dùng hàng xa xỉ với mức độ ít hơn, người sau dùng với mức độ cao hơn.
Nhưng Phó Thầm không cảm thấy nhà họ Nguyễn làm sai, không nói người ta tự mình trồng củ cải, cho dù bọn họ không trồng, tự mình bỏ tiền ra mua, cũng không có lỗi với ai, dù sao nền tảng kinh tế cũng ở sẵn đó.
Món Tam Hàm Ngư, người khác có thể không biết, nhưng Phó Thầm từng ăn ở nhà ăn, tự nhiên đoán ra vài phần.
Trịnh Vị bị Phó Thầm nói, liền muốn phản bác, nhưng một lúc sau, cũng sống chết nói không nên lý do hoàn mỹ, ánh mắt liếc nhìn ánh mắt châm chọc xung quanh, lại nghe những lời bàn tán bên tai, cậu ta nhất thời cảm thấy mình giống như một chú hề, hận lúc này không có cái lỗ nào để chui xuống!
Tại sao lúc đó mình vì cái gì mà nói vài câu kỳ quái, làm bộ không nghe thấy bọn họ khen Nguyễn Trà không phải là được rồi sao!
——
Bên kia, Nguyễn Trà và Hoàng Giai Giai cũng nhìn thấy cha mẹ Nguyễn, bọn họ cùng lãnh đạo trường nói xong, tán gẫu một hồi, lại nhờ bạn học giúp gọi Nguyễn Trà, hơi chậm trễ một chút.
"Chào chú, chào dì ạ!"
"Giai Giai, xin chào."
Vệ Kiểu nhìn thấy bạn tốt của con gái mình, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình, "Giai Giai có thời gian, đến nhà chúng ta chơi, chú và dì đều rất hoan nghênh cháu. ”
"Cảm ơn dì." Hoàng Giai Giai mỉm cười đáp lại, lại đưa tay đẩy Nguyễn Trà, "Trà trà, cậu nói chuyện cùng chú và dì đi, tôi đi tìm thầy, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về. ”
Mặc dù không cùng một lớp, nhưng tầng trên tầng dưới, cũng được coi là hàng xóm.
Nguyễn Trà tiến lên ôm lấy cánh tay Vệ Kiểu, nghiêng đầu nhìn Vệ Kiểu, lại nhìn Nguyễn Chính Phi, có chút buồn bực: "Cha mẹ, vì sao hai người đột nhiên nghĩ đến tặng củ cải cho trường học rồi lại tặng tòa nhà học? ”
Trong quan điểm của Nguyễn Trà, cha mẹ không nên có bất kỳ sự phô trương nào trong tâm trí.
Không thể không nói, ba ngày ở cơ sở Kim Đào, cũng làm cho Nguyễn Trà có một nhận thức hoàn toàn mới đối với tài sản của mình, mặc dù không sống ở thành phố lớn, nhưng cũng không nghèo.
Nguyễn Chính Phi đưa tay xoa đầu Nguyễn Trà, trên mặt cười ha hả, "Trường cấp ba quốc tế so với trường cấp ba cũ cũng không tệ, cũng chỉ có thể quyên góp ba tòa nhà, về phần củ cải, David nói các bạn học của con thích, nên chúng ta phải làm cho đàn học sinh nghiêm túc học tập được ăn uống vui vẻ. ”
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc ở cô nhi viện, còn trong những chuyện khác, Nguyễn Chính Phi rất tin lời ông Nguyễn, ông Nguyễn nói làm việc thiện, ông liền làm.
Bởi vì thuộc tính cá muối, Nguyễn Chính Phi trước kia cho tiền và văn phòng phẩm cũng không để ý gì, dù sao người nhìn mặt người phụ trách cũng cảm thấy tốt.
Vệ Kiểu nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, chú David con nói, bạn học của con lúc học nông nghiệp ở cơ sở Kim Đào cũng không nhàn rỗi, buổi tối có hơn nửa số bạn học đều đang học tập, rất nghiêm túc và chăm chỉ, cha mẹ vừa nghe, đương nhiên phải làm chút chuyện trong khả năng của mình. ”
Nói xong, cha mẹ Nguyễn nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, bọn họ được truyền cảm hứng từ lời con gái nhà mình nói tối hôm qua, vì một bữa ăn và một vài căn nhà có thể làm cho mấy bạn học kết bạn với con gái trên wechat, bọn họ sẽ quyên góp nhiều hơn, con gái ở trường không phải sẽ tốt hơn một chút sao? Cũng sẽ không cảm thấy mình không hợp.
Bữa tiệc lần trước chỉ mời vài bạn cùng lớp, lần sau nói không chừng có thể mời một lớp học.
Nhưng bọn họ không thể nói thật, con gái nhà mình ngày ngày đều thức đêm để học tập cũng không nói tình cảnh của mình ở trường học, sợ bọn họ lo lắng, như vậy bọn họ cũng phải coi như không biết chuyện gì, bằng không nếu mà nói ra, con gái sẽ cảm thấy khó chịu.
Nguyễn Trà nghe xong lời cha mẹ Nguyễn nói, nhất thời rơi vào trầm tư, cho đến khi trở về phòng học, trên mặt cũng không mang theo nụ cười, tràn đầy suy nghĩ.
Phó Thầm đã ở trong phòng học chờ một lúc lâu, thấy tâm trạng trên mặt Nguyễn Trà không tốt, lông mày khẽ nhíu, "Đang suy nghĩ chuyện vừa rồi? ”
Chuyện vừa rồi, tự nhiên liên tưởng đến những lời Trịnh Vị nói.
Nguyễn Trà gật đầu trước, sau đó bình tĩnh lại, lại lắc đầu, hướng mắt lên, không ngờ nhìn ra sự quan tâm trong mắt Phó Thầm, không khỏi hơi giật mình, chốc lát, lại cười nói: "Không có quan hệ quá lớn với cậu ấy, em nghĩ đến lời cha mẹ em nói, cảm thấy mình nên sửa đổi một chút. ”
Phó Thầm nhướng mày, "Sửa đổi? ”
"Đúng." Nguyễn Trà bắt buộc phải xem chương hai sách hóa học trên bàn, ở trước mắt Phó Thầm nhẹ nhàng lắc lắc một cái, mỉm cười, "Em liền cảm thấy mình nên học thêm một chút mới được. ”
Trước kia Nguyễn Trà thấy cha mẹ Nguyễn quyên góp tiền, điều duy nhất có thể làm chính là đem con heo đất của mình đóng góp, hy vọng có thể giúp được một chút việc nhỏ.
Nhưng vừa mới biết được ý định ban đầu của bọn họ quyên góp củ cải, lại làm cho Nguyễn Trà kinh ngạc, hiện tại mình, không chỉ có một con heo đất đựng tiền nho nhỏ, mà mình rõ ràng có một thư viện cất giữ vô số sách về khoa học kỹ thuật tương lai!
Lúc mới đến thư viện, Nguyễn Trà từng lấy ra một quyển sách trong đó rồi lắc lắc trước mặt Tạ Trường An một cái, nhưng Tạ Trường An chỉ nhìn thấy đó là một quyển sách giáo khoa cấp ba bình thường.
Trừ khi Nguyễn Trà ghi nhớ toàn bộ kiến thức trong sách và hoàn toàn hiểu nó, nếu không cũng không thể viết và nói ra nội dung trong đó.
Nguyễn Trà cảm thấy, hệ thống công nghệ cao thật đáng sợ, giống như một con dao hai lưỡi, có thể nói, mình có tài nguyên mà người khác tạm thời không thể có được, một bảo bối thật sự, nếu mình có mà không sử dụng, thì quả thực là lãng phí!
Cha mẹ đều không ngừng phấn đấu, lên kế hoạch, hy vọng có thể đóng góp vào sự nghiệp giáo dục, mình là con gái của cha mẹ, cũng không thể chỉ nghĩ đến cuộc sống cá muối sau khi giải quyết xong vụ Úc Chinh.
Virus X không phải chỉ dựa vào khoa học kỹ thuật hiện tại không thể so sánh với của nó, cho nên không sợ hãi sao?
Chờ mình đem hiểu thấu đáo hết kiến thức trong thư viện, lại từng chút từng chút truyền ra ngoài, để trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới hiện nay có thể nghiên cứu được hệ thống, về sau cho dù có virus Y, virus Z xuất hiện, bọn họ cũng không cần sợ bị uy hϊếp.
Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng không cảm thấy chính mình có thể nhìn thấy thành công, nhưng không thấy thành công là một chuyện, làm hay không lại là một chuyện khác.
Một con cá muối, tại thời điểm này
Rất đột ngột, thực sự nghiêm túc chuẩn bị trở mình.
Phó Thầm nhìn vào năm lớp 12 chuẩn bị bắt đầu của Nguyễn Trà, ánh mắt lại lướt về phía trang bài tập sau giờ học của Vương Hậu Hùng lớp 12, đã làm đầy đủ.
Một lúc lâu sau, anh cảm thấy mình dường như hiểu được lý tưởng chung mà Nguyễn Trà đã nói trước đó, không dám nói về lúc lên trường đại học, nhưng lý tưởng cấp ba là nên học hỏi thêm và cải thiện bản thân.
Phó Thầm kiềm chế lại tâm tư, giọng nói ôn hòa nở nụ cười, "Xem ra mục tiêu của chúng ta giống nhau, anh cho rằng, nếu có cơ hội, chúng ta có thể đốc thúc lẫn nhau, thảo luận cùng nhau, em cảm thấy thế nào? ”
Nguyễn Trà mỉm cười, "Ừm! Đốc thúc lẫn nhau! ”
Cho đến khi Nguyễn Trà lật giở cuốn sách, nụ cười trên mặt vẫn hiện lên, Phó Thầm thật sự quá tốt, không chỉ lúc nào cũng giúp cô cố gắng, mà đã đồng ý sau này đốc thúc cô trong học tập!
Nguyễn Trà vừa nghĩ đến mình đang học lớp 10, bị Phó Thầm năm lần bảy lượt đốc thúc ôn tập tài liệu, trong lòng có lòng tin rất lớn, có Phó Thầm ở đây, thuộc tính cá muối ở trong gien của cô, chỉ sợ không có cơ hội phát huy.
Tốt.
Nguyễn Trà chống cằm, gõ vào cuốn sổ, hơn nữa, có Phó Thầm ở đây, hình như mình cũng không cần tìm bạn trai có lý tưởng chung có thể giám sát mình nữa.
Phó Thầm đều có thể làm được, cần gì phải lãng phí thời gian tìm bạn trai, thời gian đó, mình có thể đọc xong vài quyển sách.
Nguyễn Trà thấy hệ thống phục hồi xong liền công kích Nhâm Khinh Khinh, dùng ngón tay chọc chọc vào hệ thống hình bánh bao gạo nếp, "1128, hỗ trợ tìm một vài trợ giảng có thể dùng được trong thư viện, lại tìm mấy quyển sách cơ bản liên quan đến trí tuệ nhân tạo, mục tiêu tương lai của chúng ta, hẳn là ở đây——"
"Trí tuệ nhân tạo."
【???】
【Hệ thống sẽ tìm ngay lập tức 】
Hệ thống cảm thấy hạnh phúc đến mức gần như sắp khóc, sau khi ở chung một vài ngày, nó đã hiểu được tính tình Của Nguyễn Trà.
Vốn nó suy đoán công kích Úc Chinh xong, mình mà không có tác dụng sẽ có thể sẽ bị Nguyễn Trà tiêu hủy, hiện tại vừa nhìn, Nguyễn Trà định để nó thăng chức lên làm quản lý thư viện!