“Cô chủ nhỏ của cơ sở Kim Đào” là danh hiệu, làm cho Nguyễn Trà càng nổi danh ở trường cấp ba quốc tế.
Hơn nữa thời gian rất là trùng hợp, tối thứ sáu, tập thứ hai của <
> đã được phát sóng, ba mẹ Nguyễn Trà đã ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt tự tin nói về mục tiêu phấn đấu trong tương lai của video CUT được lưu truyền rộng rãi trên mạng, thậm chí số lượng biểu tượng cảm xúc của tập thứ hai đã nghiền nát con gái Nguyễn Trà nhà mình.
Phấn đấu?
Trước khi mua công ty.
Kế hoạch?
Trước khi mua vườn.
Mọi người đều cảm thấy ba mẹ Nguyễn Trà đang phóng đại hiệu ứng của chương trình tạp kỹ, cho dù không phóng đại, bọn họ cũng có thể dựa vào nhà họ Lương để mua, làm một ông chủ nhỏ mặc kệ chuyện đời.
Ban đầu, các bạn học sinh của trường cấp ba quốc tế và mọi người trên mạng đều có ý kiến giống nhau.
Nhưng nghe nói Nguyễn Trà là cô chủ nhỏ của cơ sở Kim Đào, hơn nữa căn cứ của Tam Hàm Ngư bán củ cải với giá 1.000 tệ mỗi củ, bọn họ cũng không hề thấy dao động.
Nói không chừng ba mẹ Nguyễn Trà đang thực sự nghiêm túc phấn đấu, dù sao cô chủ của căn cứ Kim Đào, không chỉ hợp tác với trường cấp ba quốc tế, mà còn hợp tác với các trường cấp ba khác, đồng thời cơ sở cũng hợp tác với hơn ba thành phố lớn.
Trong vài năm, có thể phát triển cơ sở từ con số không đến quy mô như hiện tại, nói rằng cha mẹ Nguyễn Trà không thể mua lại công ty và vườn nho? Họ không tin điều đó.
Ba và mẹ Nguyễn Trà: Chúng ta chỉ là….Nhìn người một cách chính xác.
Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng cảm thấy mình may mắn, đang học cấp ba, các bạn học sinh hết sức kinh ngạc, nhưng đa số học sinh vẫn để tâm vào học tập, sau khi bàn luận sôi nổi hai ngày, sự náo nhiệt cũng giảm xuống.
Điều duy nhất là mọi việc trở lên rắc rối hơn.
Trong nửa tháng kể từ khi từ căn cứ trở về trường, số lượng thư tình mà Nguyễn Trà nhận được so với bình thường, đột nhiên tăng vọt.
Thật ra, sau khi bữa tiệc nhà họ Lương kết thúc, trong ngăn bàn của Nguyễn Trà đã có sáu đến bảy bức thư tình, hiện tại, đột nhiên tăng gấp đôi.
Mỗi ngày Nguyễn Trà nhìn bức thư màu hồng trong ngăn bàn, trong lòng vô cùng kiên định, nhà mình có núi, trồng củ cải, có hơn trăm căn nhà, điều này tuyệt đối không thể nói ra ngoài!
Một số người, một khi trở lên nhiệt tình, thực sự rất kinh khủng!
Trong giới thượng lưu, đa số các gia tộc đều rất thực tế, khi thấy nhà họ Nguyễn dựa vào nhà họ Lương, không có mấy người muốn lôi kéo, cũng không lập tức muốn Nguyễn Trà cùng nhà họ Lương kết thông ra.
Họ sẽ xem xét trước, để xem Nguyễn Trà người được nhà họ Lương nuôi dưỡng, có thể phát triển trong tương lai hay không, có thể có phong thái của một phu nhân nhà giàu cần phải có hay không.
Nhà họ Lương có thể nuôi dưỡng ra sao?
Nhìn vào Lương Duyệt, bọn họ có thể tin, nhưng nhìn Lương Thiến Linh, bọn họ không thể tin.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, nhà họ Nguyễn không chỉ kết giao với nhà họ Diệp, nhà họ Dương, nhà họ Lục, hơn nữa lại là cô chủ của cơ sở Kim Đào, có thể mua món ăn của Tam Hàm Ngư, chứng tỏ cuộc sống trước kia cũng không tệ, vì vậy giáo dục chắc là tốt.
Vì vậy, một số gia tộc có địa vị kém hơn nhà họ Lương, liền để mắt tới Nguyễn Trà, một cô gái từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt, cho dù trên phương diện để có thể làm vợ của một nhà danh giá thì cũng còn nhiều thiếu sót, nhưng cũng không thể vuột mất người như vậy được.
Khi bữa tiệc nhà họ Lương kết thúc, có mấy phụ huynh cùng con trai của mình, đã đến nói chuyện.
Hôn nhân giữa những gia đình giàu có là chuyện hết sức bình thường, nhưng họ cũng không để ý đến những cuộc hôn nhân mù quáng, có mấy bạn nam thấy Nguyễn Trà xinh đẹp, tính tình lại ôn hòa, học tập cũng xếp thứ nhất, trong lòng cũng không khỏi không rung động.
Lại có cha mẹ giúp đỡ, liền gửi thư tình cho Nguyễn Trà.
——
Nhà ăn.
“Cậu giống như mặt trăng trên bầu trời, cũng giống như những ngôi sao lấp lánh, trong mắt của tôi - ”
“Dừng lại.” Nguyễn Trà dùng một tay bịt miệng Hoàng Giai Giai, tay kia giật lại bức thư tình, “người ta bảo cậu giúp đỡ làm người trung gian, cậu lại đọc thư tình một cách bừa bãi làm gì?”
Do đi thi đấu, nên Hứa Nam cùng Tạ Tuy không ở trường học, cũng chỉ có bốn người Nguyễn Trà, Phó Thầm, Hoàng Giai Giai cùng Quý Phi Dương đến nhà ăn để ăn trưa.
Hoàng Giai Giai không thèm để ý cười hì hì, “Tôi cảm thấy người gửi lên nên cảm ơn vì tôi đã mở ra, hơn nữa còn đọc lên, bằng không cậu lại ném vào thùng rác, Trà Trà, không phải là coi thường, mình nghĩ trình độ văn học này ——”
Đang nói, Hoàng Giai Giai lập tức dừng lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Phó Thầm đang ngồi chung trên cùng chiếc bàn tròn, đã “không cẩn thận” đυ.ng khuỷu tay vào chén canh, nước canh đổ ra ngoài khiến bức thư tình Nguyễn Trà đặt trên bàn bị ướt sung.
Mức độ chữ bị mờ, chỉ đủ làm cho người ta phân biệt đâu là chiều ngang hay chiều dọc mà thôi.
Hoàng Giai Giai:???
Quý Phi Dương ngồi đối diện sờ sờ cằm, ánh mắt có chút kỳ lạ, cậu ấy dùng kinh nghiệm tình báo trong suốt một năm ở trường cấp ba quốc tế của mình, anh em của mình chắc có chuyện!!!
Phó Thầm vội vàng cầm khăn giấy lau sạch nước canh trên bàn, khẽ nhíu mày, mang theo chút áy náy, “Nguyễn Trà, xin lỗi, anh không cẩn thận, nước canh đầy quá, nếu anh không đυ.ng vào, em có thể tiếp tục đọc, nếu bạn học Trần có hỏi, em bảo lỗi là do anh là được rồi.”
Hoàng Giai Giai nhìn vẻ mặt áy náy của Phó Thầm, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu: lời nói với Trà Trà.
Anh không chỉ phá hỏng bức thư tình bạn học Trần, thậm chí còn muốn có cảm giác tồn tại trước bạn học Trần???
Không đúng.
Hoàng Giai Giai gãi đầu, tự mình làm phức tạp quan hệ giữa Phó Thầm và Nguyễn Trà? Hai người bọn họ nhìn cũng không giống như có thể thành đôi.
“Không sao không sao.” Nguyễn Trà tùy ý gấp đôi thư tình, giúp Phó Thầm lau khô bàn, “Dù sao cũng ném đi, ướt cũng không sao.”
Trong thư tình mà Nguyễn Trà nhận được, Trần Tịch cũng tương đối kiên trì, sau một vài lần từ chối đều vô dụng, Nguyễn Trà lại áp dụng phương pháp trực tiếp ném nó đi.
"Nghe vậy, Phó Thầm liếc mắt nhìn vẻ mặt của Nguyễn Trà, giả vờ thản nhiên hỏi, "Nói cũng mới nhớ, anh thấy thư tình em nhận được đều bị ném đi, chỉ giữ lại có một bức thư?”
Một câu đơn giản, làm cho ánh mắt của hai người Hoàng Giai Giai cùng Quý Phi Dương cùng bàn sáng lên, bên trong mang theo một chút tò mò, đồng thanh, "Nguyễn Trà/Trà Trà, cậu thế mà lại giữ lại một bức thư?! ”
Nguyễn Trà bị ánh mắt sáng quắc của hai người nhìn chăm chú, vẻ mặt bất lực, "Tạ Trường An đã đưa. ”
“!!!”
"Tạ Trường An?!"
Ánh mắt Phó Thầm trầm xuống, gõ ngón tay lên mặt bàn, Nguyễn Trà ở lớp 10 cũng có quan hệ tốt với Tạ Trường An, bản thân ban đầu nghĩ lâu ngày sinh tình, cũng đỡ phải ở trường cấp ba mang đến những rắc rối không cần thiết cho Nguyễn Trà, nhưng hiện tại có người ngăn cản mình trước mặt mình?
Hoàng Giai Giai một tay vỗ xuống bàn, lắc bát canh, "Mẹ kiếp! Tôi đã nói Tạ Trường An tại sao buổi trưa không đến, hóa ra cậu ấy xấu hổ! ”
"Không không không không." Nguyễn Trà thấy ba người hiểu lầm, vội vàng xua tay, "Các cậu đừng hiểu lầm, Tạ Trường An cho không phải đưa thư tình, cho ——"
Nguyễn Trà dừng lại, có vẻ khó diễn đạt bằng một lời, "Cậu ấy đã viết ba mươi hai công thức để nấu củ cải, hy vọng có thể đổi món tráng miệng mới của Thất Mang Tinh. ”
Phó Thầm và Quý Phi Dương và Hoàng Giai Giai: "..."
Nếu không có chủ đề về công thức nấu ăn của Tạ Trường An làm gián đoạn, thì đề tài thư tình không thể không chấm dứt.
Nhưng mãi cho đến khi bốn người ăn cơm xong, trên đường rời khỏi phòng ăn trở về tòa nhà giảng dạy, Phó Thầm đang phân vân không biết bản thân mình có nên làm chút chuyện gì đó không, mắt thấy tòa nhà giảng dạy ở phía trước, Phó Thầm nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Trà, với giọng điệu tự nhiên hỏi, "Nguyễn Trà, em nghĩ thế nào về với tình yêu năm cấp ba? ”
Quý Phi Dương thấy Phó Thầm thiếu chút nữa bày tỏ rõ ràng trên mặt, trái tim nguyệt lão liền trở lên rục rịch, vội vàng đi nhanh hai bước, tiến đến trước mặt hai người, chăm chú nghe Nguyễn Trà trả lời.
Về phần Hoàng Giai Giai, hoàn toàn không có phản ứng, theo cô ấy thấy, quan hệ giữa hai người đã đối nghịch nhau ở kiếp trước, không đối nghịch ở kiếp này đã là tốt rồi, có thể nảy sinh ra quan hệ khác sao?
Đó là điều không thể!
Nguyễn Trà vừa được hệ thống thông báo rằng Úc Chỉ Ngôn đã trở lại trường học, nghe vậy, vô ý thức đáp trả: "Lãng phí thời gian. ”
Cô ở trường cấp ba phải chạy đua với thời gian để tích kiệm năng lượng, đã chạy đua điểm số, có thời gian rảnh đọc mấy quyển sách không tốt sao? Tại sao phải mất thời gian cho tình yêu?
Từ nhỏ đến lớn, phim truyền hình Nguyễn Trà thích xem toàn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, trong bốn tác phẩm lớn Tam Quốc và Tây Du ký, phim hoạt hình thì xem mấy phim thi đấu thể thao với nhau.
Rõ ràng trong nhà có một đôi cha mẹ lúc nào cũng ân ái với nhau, cũng không làm cho Nguyễn Trà sinh ra kỳ vọng yêu đương ngọt ngào, nguyện vọng lớn nhất là lười biếng nằm, xem phim, ăn đồ ăn vặt.
Đương nhiên, hiện tại Nguyễn Trà đã từ bỏ hai chữ lười biếng, sau khi một lòng một dạ học tập, tự nhiên càng không muốn lãng phí thời gian ở nơi khác.
Nghe thấy lời Nguyễn Trà nói, Quý Phi Dương liếc nhìn Phó Thầm một cách cảm thông, nhưng thấy được sắc mặt Phó Thầm như thường, không buồn, lại nghi hoặc gãi gãi đầu, nhịn không được tự hỏi mình liệu có suy nghĩ nhiều hay không, có thể căn bản Phó Thầm không có tâm tư gì về phương diện đó?
Phó Thầm tiếp tục hỏi: "Nếu cậu cảm thấy lãng phí thời gian khi học cấp ba, còn lên đại học thì sao?" ”
Nguyễn Trà suy nghĩ một chút, "Đại học, hy vọng tìm được một người có lý tưởng chung để đi cùng nhau. ”
Tốt nhất là có thể cùng tôi học tập, thúc giục tôi học tập, ngăn chặn bản thân trong cuộc sống hàng ngày không thể chống lại sự cám dỗ của thời gian, muốn trở lại làm cá muối.
Lý tưởng chung.
Trong lòng Phó Thầm có chút cân nhắc, cảm thấy ranh giới của lý tưởng chung từ miệng Nguyễn Trà không rõ ràng lắm, đôi khi, giống như mấy ngày trước, Nguyễn Trà trông rất thích học tập, nhưng thỉnh thoảng, lại có vẻ lười biếng.
Trong lúc nhất thời, Phó Thầm lại nói không ra lý tưởng của Nguyễn Trà là gì.
Bốn người đang trầm mặc, sau một khúc quanh họ nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến từ một vị trí nào đó, Nguyễn Trà giật mình, "Giọng nói của Tạ Trường An? ”
Gần như cùng lúc Nguyễn Trà vừa dứt lời, Hoàng Giai Giai đã chạy tới, ba người còn lại trực tiếp đi theo.
Tạ Trường An mặt đỏ tía tai, bị kéo về phía sau, không để cho cậu ấy tiến lên đấm lên mặt Trịnh Vị, “Trịnh Vị, cậu lại nói lần nữa xem? Nếu cậu không phục, cậu kém Nguyễn Trà, Nguyễn Trà không dùng quan hệ để vào lớp 1! Nguyễn Trà lớp 1, cậu lớp 21, thật đáng giận, cậu cố gắng lên 20 lớp nữa đi! ”
Học sinh nam tên là Trịnh Vị, dáng cao gầy, nước da ngăm đen, diện mạo cũng bình thường, bị Tạ Trường An mắng liền trở lên giận dữ, cũng có chút quá lời, "Tạ Trường An, đồ chó điên! Tôi đã nói gì rồi! Gia đình Nguyễn Trà không phải có tiền sao? Có tiền thì vào lớp 1 để làm gì? Ở lại lớp 10 các cậu không phải là được sao?”
Trong trường cấp ba quốc tế, hơn nửa số học sinh trong nhà không thiếu tiền, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ là dựa vào thành tích xuất sắc giành được học bổng, Trịnh Vị chính là một trong số đó, gia đình đối nghèo, bình thường ở trường đều luôn một mình, sợ bị người xem thường.
Chỉ số IQ của cậu ấy bình thường, dựa vào ngày đêm siêng năng học tập mới có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi vào cấp ba.
Nhưng mà sau khi vào trường cấp ba quốc tế, đối mặt với đám học bá chung quanh, nhìn thứ tự của mình liên tục giảm xuống, Trịnh Vị chỉ có thể thừa nhận rằng, cho dù mình có chăm chỉ hơn nữa cũng không thể so sánh với các thiên tài thực sự trong trường học.
Sau khi nhìn thấy đám ăn chơi trác táng lớp 10, cả ngày ăn uống vui chơi, không học tập cũng không cần lo lắng sinh kế tương lai, lòng hâm mộ của Trịnh Vị hóa thành ghen tị, dựa vào cái gì các cậu vừa sinh ra liền ở vạch đích, không giống tôi, liều mạng chạy cũng không đuổi kịp!
Trịnh Vị vừa nghĩ đến bị ba người Nguyễn Trà tranh chỗ, để cho mình bị kẹt ở tầng 21, từ đó bị không thể vào lớp 1, trong lòng liền khó giấu nổi sự oán giận, thế cho nên xuống lầu nghe thấy có người đang khen ngợi Nguyễn Trà, nhất thời không nhịn được, trực tiếp nghẹn lại, nói vài câu khó nghe.
Ai ngờ thật tình cờ, đυ.ng phải Tạ Trường An "Bạn cùng lớp Nguyễn Trà", làm hai người cãi nhau, thiếu chút nữa đánh nhau.
Sự tức giận trong lòng Trịnh Vị toàn bộ đều toát ra, hết câu này đến câu khác, "Gia đình Nguyễn Trà không có tiền sao? Có tiền thì quyên góp cho Dự án Hy vọng để làm từ thiện! Sao lại mua một cây củ cải 1.000 nhân dân tệ để ăn, nhất định phải để cho toàn trường biết được nhà cô ấy có tiền à! Có bao nhiêu người trên khắp đất nước này không kiếm được một ngàn trong một tháng, các cậu ăn mà không thấy hổ thẹn sao!”
Thấy Trịnh Vị đã đi quá xa, Phó Thầm trực tiếp ra mặt, trước tiên ngăn lại Tạ Trường An đang muốn mắng người, sau đó, ánh mắt sầm lại nhìn Trịnh Vị, giọng nói lạnh nhạt mang theo chút chế giễu, "Cậu hỏi người khác không thấy hổ thẹn, không lẽ dùng mấy ngàn đấy để mua giày cho cậu sao? ”
"Chính bản thân mình cũng ham hư vinh, giữa ban ngày, giương một lá cờ chính nghĩa chế giễu trách móc người khác? Cậu không học được gì khác ở trường cấp ba quốc tế, ngoài học được mặt dày sao? ”
Không thể không nói, có một số người rất mâu thuẫn, một mặt chướng mắt người giàu, một mặt lại hy vọng được giới nhà giàu thừa nhận, Trịnh Vị chắc là nổi bật nhất về loại người này.
Cậu ta chướng mắt một số học sinh trong trường cấp ba ỷ vào gia cảnh, tiêu xài hoang phí, nhưng lại không muốn mình tỏ ra lạc lõng với họ, dường như sau khi lấy được tiền sinh hoạt, liền lập tức mua một đôi giày mấy ngàn, hy vọng bề ngoài giống như các bạn học khác, không bị bất luận ai cười nhạo.
Trịnh Vị nhìn thấy Phó Thầm cùng Nguyễn Trà, trong nháy mắt có chút chột dạ, tuy rụt cổ, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mà phản bác, "Tôi mua giày bằng tiền mình tự kiếm ra! Không mua một cây củ cải giá một ngàn tệ chỉ để khoe khoang, thật là lãng phí! Với số tiền đó, tôi có thể giúp được bao nhiêu học sinh nghèo! ”
Nhìn vẻ mặt buộc tội của Trịnh Vị, Nguyễn Trà bật cười: "Tôi nhớ quyên góp là hành động thiện nguyện cá nhân phải không? Nhà tôi có quyên góp hay không, cậu có thể dùng đôi mắt của cậu nhìn thấy toàn bộ không? Về phần củ cải, trên núi nhà tôi ——"
"Nguyễn Trà! Bố mẹ cậu đang ở đây! "Giọng nói trên tần cắt ngang lời Nguyễn Trà còn chưa nói hết.
Mọi người quay đầu lại, liền thấy có một bạn học mặt mày hớn hở lao ra, mẹ cậu tặng cho phòng ăn một trăm cân củ cải Tam Hàm Ngư! Cha cậu đã quyên góp ba tòa nhà! Tất cả họ đều ở trong văn phòng hiệu trưởng, tôi giúp họ gọi cho bạn! ”
Mọi người: "..."
Quả thực là vô cùng bất ngờ!
Nguyễn Trà: "..."
Cha mẹ, hai người không đi mua lại công ty và vườn nho sao? - 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 63
|