Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ ba, chủ nhật.

120 giáo viên và học sinh của trường ngồi trên xe buýt trường học trở về thành phố phía nam, không giống như lúc đến, trên đường trở về, hơn một nửa số học sinh đã cùng thốt lên một câu.

【 Học làm nông rất vui! Trở thành một đầu bếp thật tuyệt vời! 】

Lầu 2: Bị phân đi học làm nông, ban đầu tôi rất cự tuyệt, trên đường đi, trong lòng đều gào thét không muốn, nhưng vào ngày đầu tiên đến, cơ sở đã chuẩn bị đầy đủ bữa ăn chính và món tráng miệng! Ngày hôm sau còn được tự chọn bữa sáng! [Hình ảnh ] [Hình ảnh]

Lầu 7: Lầu trên nhanh tay hơn tôi, không được, tôi phải đi hỏi, cải trắng và thịt cừu luộc của Tam Hàm Ngư. Một bắp cải trắng được bán với giá 1.000 tệ, Tam Hàm Ngư chỉ cung cấp riêng cho Thất Mang Tinh!

Lầu 14: Mấy người lầu trên, các người hái dâu tây ở trong nhà kính làm sao lại bị cảm nắng? Ban ngày nói mộng sao?

Lầu 35: Nhà cung ứng của Thất Mang Tinh là Tam Hàm Ngư? Rồi một cây cải giá một nghìn? Mấy người đang trồng cải trong thế giới tu tiên sao? Đồ ở Thất Mang Tinh đắt tiền là vì tay nghề siêu cấp giỏi, cảm ơn.

Lầu 2: Không, cải trắng thực sự là của Thất Mang Tinh, buổi tối ngày hôm sau, Hà Ngũ Vị đến dạy chúng tôi làm bánh ngọt, chính miệng thừa nhận! Cho các bạn xem soái ca Hà Ngũ Vị! [Hình ảnh]

Lầu 65: Này, tôi đã chụp hộp đựng bắp cải, không phải hàng giả đâu [Hình ảnh ]

Lầu 73: CMN? Thật là của Tam Hàm Ngư? Ăn một bữa cơm chi hết mấy ngàn tệ? Cơ sở Kim Đào phân biệt đối xử như vậy! Tôi cũng đã đi hái dâu tây năm ngoái!

Lầu 78: Thời gian ăn lẩu quá nhanh, tôi không kịp chụp lại, nhưng ba bữa sáng, trưa, chiều những ngày sau đó tôi đã tranh thủ "tách tách" vài tấm [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Lầu 88: Ha ha ha! Báo cáo bạn học lầu 78, một trong chúng ta là cô chủ nhỏ của Kim Đào, mọi người đoán xem, cô chủ nhỏ rốt cuộc là ai!

Lầu 91: Điều này tôi biết, nhưng tôi không nói đâu.

Lầu 97: Không nói +1

Lầu 104: Không nói +10086

Lầu 113: Đừng mà, các cậu chỉ nói một nửa làm gì, mau lên, chi tiết hơn đi! Các cậu đã làm gì ở Kim Đào? Cô chủ nhỏ là ai!

Lầu 120: Cậu nói nửa ngày, cuối cùng thì làm đầu bếp vui ở đâu??

Lầu 124: Đều là bạn học cùng trường, giấu giấu diếm diếm làm gì? Nói về cô chủ nhỏ đi, tôi muốn làm ở Thất Mang Tinh!

Lầu 157: Tôi khá nông cạn, chỉ đơn giản là muốn thử một cây bắp cải giá một nghìn tệ, người nghèo không có khả năng chi trả.

Nguyễn Trà ngồi trong xe buýt của trường, lướt xem bài viết, thấy cả trăm bình luận còn lại, mọi người đều đoán ai là cô chủ nhỏ của Kim Đào, thỉnh thoảng sẽ có bình luận hỏi “Vì sao lầu 2 lại không trả lời tiếp?”, lặng lẽ che mặt quay đi.

Hóa ra, cải trắng nhà mình, nguyên nhân chủ yếu mà lúc đầu không thể bán được là -

Nó quá đắt.

Nghiêm túc mà nói, Nguyễn Trà trước kia thật sự không cảm thấy đắt tiền, dù sao sự hiểu biết của cô về giá cả các món ăn ở đô thị đều xuất phát từ Hà Ngũ Vị, mà Hà Ngũ Vị nói, bên trong không có một món nào dưới bốn chữ số.

Nguyễn Trà bây giờ nghĩ lại, chú Hà Ngũ Vị ở Thất Mang Tinh, cũng đã giảm mức giá.

Sức nóng trên diễn đàn vẫn tăng lên không ngừng, dưới sự hỏi thăm không ngừng nghỉ của các bạn cùng lớp, hơn một trăm học sinh đến Kim Đào, nhiều đến mức không phục vụ hết được.

Đến mức mà tài khoản Wechat cá nhân của Nguyễn Trà, hàng loạt các bình luận yêu cầu xác minh xuất hiện, hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng trọng điểm chỉ có một - bắp cải trắng.

Nguyễn Trà lần lượt thêm từng người, sau đó trả lời: Các cậu về nhà nói chuyện với cha mẹ, nhờ bọn họ hỏi xem Tam Hàm Ngư có bán cải số lượng lớn hay không, sau đó đặt một chuỗi bạn học bắp cải vào phân loại [thực phẩm].

Về phần chuyện Tam Hàm Ngư là của nhà mình, Nguyễn Trà vốn có dự định nói ra cho mọi người biết, giống như mấy ngày trước cùng Lương Tồn Cẩn nói, thậm chí giống như ngày đầu tiên học ở trường cùng mấy người Phó Thầm ngồi ăn cơm.

Tuy nhiên, sau khi trải qua “sóng gió” ở Kim Đào, Nguyễn Trà cho rằng, ngoài danh hiệu “Cô chủ nhỏ của Kim Đào”, mình không cần phải có thêm một biệt danh “Công chúa nhỏ bắp cải của Tam Hàm Ngư”.

Nguyễn Trà tâm tình phức tạp trở về nhà họ Lương, nhìn thấy lầu một trống trải cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Lương Tồn Hoài, người đứng đầu danh sách các tiểu bối nhà họ Lương, vốn đã có một buổi lễ tốt nghiệp vào tháng 6, nhưng có một số nguyên nhân khiến nhà trường dời thời gian lễ tốt nghiệp về phía trước. Đường Họa vừa vặn có một buổi biểu diễn âm nhạc ở Anh, đi cùng Lương Tông Kỳ.

Lương Tồn Cẩn đang bận rộn với công việc làm giám khảo của 《 Tinh Diệu Thực Tập Sinh 》 và ra mắt album mới, để cho thuận tiện, liền quay lại sống trong một căn hộ ở trung tâm thành phố như trước đây.

Về phần ông cụ Lương, ông được bạn cũ hẹn ra ngoài uống trà, nghe khúc, trong chốc lát không thể trở về.

Nguyễn Trà lên tầng ba, đang chuẩn bị trở về phòng mình, thế nhưng men theo mép cánh cửa mở hờ, nhìn thấy cha mẹ Nguyễn đang ngồi tựa lưng trên giường, trong tay ôm một bộ tài liệu dày cộp.

Nghĩ đến mấy ngày trước, hai người đều bận rộn đến nửa đêm trở về, Nguyễn Trà bây giờ nhìn thấy hai người, trong lòng không khỏi vui mừng, tâm tình phức tạp lúc này cũng ném ra sau gáy “Cha mẹ, hai người về rồi sao?”

“Trà Trà vừa đi học về?” Vệ Kiểu buông tài liệu về giám định chất lượng giống nho mà xem mãi không hiểu trong tay xuống, vẫy tay bảo Nguyễn Trà ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm hỏi han: “Ở cơ sở Kim Đào có mệt không? Mẹ nghe Đới Duy nói, hai đứa này nào cũng đều rất bận rộn, chú ấy muốn nói chuyện riêng với con cũng không có cơ hội.”

Nghe vậy, Nguyễn Chính Phi cũng dời ánh mắt hướng về Nguyễn Trà, thật ra Đới Duy còn bổ sung thêm một câu, nghe nói có một nam sinh lớp 11, luôn đi theo Trà Trà nhà ông, rõ ràng có tâm tư.

Hỏi Đới Duy về mặt mũi nhận dạng của người đó xong, Nguyễn Chính Phi cũng không xoắn xuýt mấy, trực tiếp từ trong đầu nhảy ra một cái tên, Phó Thầm.

Xem ra lần trước mình thật sự không phải đã nghĩ nhiều, mà quả thật Phó Thầm đối với Trà Trà sớm đã không có tình cảm đơn thuần giữa bạn học với nhau!

--- Thằng nhóc thối!

Nguyễn Trà nghe đến Kim Đào, ánh mắt lóe lên, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhìn cha mẹ buồn bực.

“Cha, mẹ, con nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Nguyễn Trà lấy điện thoại ra, lướt đến bài viết của các bạn cùng lớp “Có một số bạn cùng lớp, sau khi nghe nói chúng ta có thể mua bắp cải Tam Hàm Ngư, lần lượt thêm bạn với con, lần đầu tiên con cảm thấy mình rất nổi tiếng.” Nói chính xác, là được chào đón bởi hội những người thích ăn.

Nói xong, Nguyễn Trà lại nhìn về phía Nguyễn Chính Phi “Cũng có một số bạn học nghe thấy cha đem căn nhà ở Lục Nguyên Hoa Viên làm phần thưởng thi đấu, vây quanh hỏi chúng ta có phải có mấy chục căn hay không, nếu không vì sao lại cho nhà như phát lì xì mười tệ vậy.”

Trên thực tế, ban đầu các bạn cùng lớp nói rằng nhà mình cho một ngôi nhà giống như cho một cây cải, nhưng sau đó nhìn thấy bắp cải trắng một nghìn tệ của Tam Hàm Ngư, họ nghĩ rằng dùng “bắp cải” để mô tả không chính xác, hoàn toàn không thể hiện được cha Nguyễn nhẹ nhàng ném một ngàn tệ.

Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu ngây người một lát, xem ra người ở thành phố lớn không chỉ coi trọng công ty và sở thích, bắp cải nhà mình cũng có thể, để cho thuê nhà cũng có thể?

Hai người trong buổi họp phụ huynh nói không đúng? Có phải là đã đưa đúng cách không???

Họ nhìn xuống tài liệu nằm rải rác trên giường rồi nhìn lên, và có lẽ, họ đã tìm thấy một cách nhanh hơn so với việc mua các bữa tiệc rượu vang và vườn nho.

Nguyễn Trà nghĩ đến đánh giá của các bạn cùng lớp về Lục Nguyên Hoa Viên, lên tiếng hỏi: “Cha, tại sao cha lại lấy ngôi nhà Lục Nguyên Hoa Viên làm phần thưởng?”

Cảm thấy quá nhiều nhà nên dùng để ở không hết?

Nguyễn Chính Phi hoàn hồn, trên mặt lập tức mang theo vài phần ghét bỏ “Hai người thuê nhà ở Lục Nguyên Hoa Viên kia không dọn vệ sinh, lần trước đi kiểm tra phòng ốc, cha thiếu chút nữa cho rằng mình đi nhầm vào chuồng lợn, dứt khoát đuổi người ra ngoài, thu dọn sạch sẽ để lại cho đầu bếp ở Kim Đào làm phần thưởng.”

Dứt lời, Nguyễn Chính Phi lại vui vẻ bổ sung “Hơn nữa cha vừa mới mua hai căn, lại cho đi hai căn, chúng ta vẫn như cũ có một trăm căn, trước kia ông nội con thích tích góp 100, nói có thể tích góp được may mắn, chúng ta cũng tích góp.”

Nguyễn Trà: “...”

Thật là tùy hứng quá mà.

Sau khi một nhà ba người lại trò chuyện vài câu, Nguyễn Trà nghĩ đến mình có bài tập về nhà, vội vẫy tay chào hai người rồi trở về phòng. Chờ sau khi Nguyễn Trà đã đi khuất, Vệ Kiểu quay đầu nhìn Nguyễn Chính Phi, vẻ mặt tràn đầy thích thú “Phi Phi! Em có một cách rất hay!”

Nguyễn Chính Phi cũng vậy “Kiểu Kiểu, anh cũng có một cách rất hay!”

Hai người ăn ý mấy chục năm, một trước một sau đem tài liệu trên giường cất vào trong tủ, đồng thanh “Nghỉ ngơi một đêm trước rồi nói sau!”

Sau khi trở về từ phòng cha mẹ, Nguyễn Trà nhìn vào tài liệu giảng dạy trên bàn, nghĩ đến kết cục của cả gia đình trong sách, liền sinh ra chột dạ và áy náy.

Cha mẹ rõ ràng vốn có tài sản ở Tam Hàm Ngư, nhưng vẫn còn vì kế hoạch tương lai, cả ngày đi sớm và về muộn, kiếp trước có thể bởi vì mình nên họ mới có kết cục như vậy.

Nguyễn Trà lắc lắc đầu, mình phải tranh thủ thời gian học tập, cho dù hệ thống đánh bại Virus X không được, cũng phải một kích tất trúng tinh thần lực của Úc Chinh, không cho ông ta có bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương người nhà.

Sau khi quyết tâm trong lòng, Nguyễn Trà lại đọc nội dung trong sách, cũng không cảm thấy đây là thời điểm gian nan, lần đầu tiên trong cuộc đời, hy vọng đêm có thể dài hơn một chút, để cho mình học thêm một chút.

Hệ thống 1128 nhìn đến nghẹn đau tim, một người sờ sờ trước mặt nó, dốc hết sức học tập, nó không đành lòng QAQ.

——

Không náo nhiệt giống như ba người nhà họ Nguyễn, nhà chính nhà họ Phó có chút vắng vẻ.

Tính ra, nhà họ Phó cũng tồn tại đã hàng trăm năm, thời gian ở nước ngoài khai thác mở ra nhiều khu vực, bây giờ các chi nhánh khác nhau được phân phối trong và ngoài nước.

Bởi vì ánh mắt và quyết đoán năm đó của ông nội Phó Thầm, nhất quyết làm cho Phó Thầm trở thành sự tồn tại không cách nào lay động nhất trong mấy phòng nhà họ Phó.

Nhưng dù có lớn đến đâu, cũng không thể thay đổi được chủ nhân nhà chính, hiện giờ chỉ còn lại hai người cha Phó và Phó Thầm.

Ba Phó nhíu mày nghe Phó Thầm nói xong, nhất thời cảm thấy trong tay bưng trà đều khổ “Con trai, con chướng mắt kim cương nhà chúng ta sao? Nhiều quá nên không muốn dùng?”

Buổi tối, nhìn thấy Phó Thầm trở về, cha Phó hàng ngày trêu chọc, hỏi anh khi nào đến nhà họ Lương cùng Nguyễn Trà chính thức gặp mặt.

Lúc đầu, cha Phó đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị con trai lơ đi, nào ngờ, con trai không những trả lời, thậm chí còn hỏi nên cần bao nhiêu mỏ làm sính lễ??

Cần bao nhiêu mỏ?

Bao nhiêu mỏ?

Mỏ?

Ông Phó đậy nắp trà lại, nhìn đứa con trai đang thẳng lưng ngồi trên ghế “Chỉ riêng công ty dưới danh nghĩa của con, hẳn là có sáu, không, tám cái chứ? Lần trước con giằng co với cha cả buổi sáng, đem hơn phân nửa cổ phần đi bù đắp cho nhà họ Nguyễn, tính ra, một năm hơn một tỷ đúng không?”

Mạng lưới liên lạc, ô tô, bất động sản trong lĩnh vực của họ đều là hàng đầu, chỉ riêng tên của cha Phó năm nào cũng xuất hiện trong danh sách tỷ phú.

Cha Phó thật không nghĩ tới, có một ngày mình có thể nông cạn đến nỗi cùng con trai đếm hết toàn bộ tài sản của gia đình!

Kỳ thật ông không muốn để ý cho nhà họ Nguyễn bao nhiêu, nhìn tính tình Nguyễn Chính Phi, là thuộc loại người chướng mắt tiền bạc, ông không nỡ để con trai mình bị xem thường!

Tự mình phấn đấu mấy chục năm, con trai lại chướng mắt?

Phó Thầm: “Có, nhưng nhà Nguyễn Trà không muốn, về phần mỏ, nhà Nguyễn Trà có chừng bốn năm ngọn núi.”

Cha Phó: “Một mỏ kim cương không thể so sánh với bốn hoặc năm ngọn núi?”

Phó Thầm: “Năm đó ông nội tìm ra mỏ, con có thể lấy làm sính lễ hay không?”

Cha Phó: “...”

Tức chết rồi.

Cha Phó uống trà, đè nén nỗi khổ trong lòng, sâu kín nói “Con trai, cha năm đó không khai thác mỏ là đúng, nhưng cha lớp 11 liền tỏ tình với mẹ con, hôm đó liền lên chính thất, con ——”

“Trước khi tốt nghiệp đại học, con có thể làm được như vậy sao?”

Phó Thầm: “...”

Cha con nhà họ Phó nhìn thẳng vào đối phương, trong mắt tóe ra tia lửa, sau một chốc, đồng thời lạnh mặt quay đi.

—— Cha con huyết mạch thâm tình, cần gì phải thương tổn lẫn nhau?
« Chương TrướcChương Tiếp »