Chương 61

Nhìn thấy trên màn hình hiện tra một làn đạn âm thanh mãnh liệt, Nguyễn Trà hài lòng thu tay lại, thật ra cô vốn muốn hỏi Nhâm Khinh Khinh xem mông nhỏ của cô ta có bị bẹp hay không nhưng cô cảm thấy đắc ý quá sẽ có ảnh hưởng không tốt, dứt khoát gọi một phần kẹo QQ.

Hướng Nam xem xong, vẻ mặt phức tạp, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trà, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Trà, cậu có thù gì với Nhâm Khinh Khinh à?”

“Ừm.” Nguyễn Trà trả lời vừa chính đáng vừa nghiêm túc, không hề cảm thấy chột dạ khi đối diện với ánh mắt của Hướng Nam.: “Nhâm Khinh Khinh có ý với anh họ của tôi, không chỉ cố ý tạo ra những cuộc gặp gỡ vô tình mà còn để anh ấy mở cửa sau!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Hướng Nam đột nhiên thay đổi, âm thanh cũng lớn gấp hai ba lần: “Không được!” Thần tượng của cô ấy không thể mang vết bẩn mở cửa sau!

Nguyễn Trà không kịp lại bổ sung thêm, trơ mắt nhìn Hướng Nam lấy di động ra, đăng một tin rất dài, rất có cảm giác chính thức lên một fanpage trên Weibo.

Giống như đang nói cho Nhâm Khinh Khinh, cô không kề sát đến, chúng tôi liền mặc kệ, nhưng một khi cô dán đến, chúng tôi sẽ ấn cô vào trong vũng bùn.

Nguyễn Trà tin rằng một khi trên mạng tung ra một chút tin đồn về chuyện xấu của Nhâm Khinh Khinh và Lương Tồn Cẩn, việc viết quảng cáo có thể che trời lấp đất mà đi lên.

Nghiêng người nhìn qua, Nguyễn Trà câm nín, tiểu mỹ nhân nhút nhát Hướng Nam ngày thường sợ xã hội lại thực sự là quản lý của một nhóm người hâm mộ hàng nghìn người, được nhiều người ủng hộ.

Nguyễn Trà: “.............”

Tiểu mỹ nhân Hướng Nam có thể đã bị phá hủy rồi.

Không thể không nói biểu hiện của Nhâm Khinh Khinh làm cho cả trường quay sợ ngây người. Lương Tồn Cẩn há miệng thở dốc nhưng không thể nói ra những lời ác độc, dù sao thì cũng.... quá xấu hổ.

Hầu như tất cả mọi người đều bất ngờ, Nhâm Khinh Khinh là người bị thua đầu tiên. Mặc dù sau khi xuống đài được những người trong tổ an ủi nhưng tất cả đều ở phía trước máy quay, ý giả tình thật khó có thể nói rõ ràng.

Trong phòng nghỉ, Nhâm Khinh Khinh gần như phát điên: “X, không phải ngươi nói có thể tạm thời sở hữu sao! Rõ ràng ta đã có lộn ngược và vặn tay! Tại sao lại bị quật ngã!”

“Tiếng cá heo lần trước cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!”

Khác với hệ thống trước kia, âm thanh của Virus X đột nhiên trở nên lạnh lùng.

【 Ký chủ, mời cô nhìn nhận rõ thực tế, bây giờ ngoài việc kiếm nhiều điểm càng sớm càng tốt, thanh toán hết các khoản nợ thì không còn đường ra nào khác, cô, không có tư cách tranh luận hay tức giận với ta. 】

Âm thanh của Virus X mang theo tiếng cười: 【 Hơn nữa, sau khi ta rời khỏi cô, có ký chủ kế tiếp thì cô như thế nào? Hai bàn tay trắng, ngoài ra còn rất có thể làm cho người khác tức điên lên. 】

【 Không phải cô nói muốn kiếm điểm tích lũy sau đó mua đạo cụ ở trung tâm thương mại, làm cho Nguyễn Trà không xoay người được sao? Nếu không có sự giúp đỡ của ta, cô ở trước mặt Nguyễn Trà chỉ là một con kiến hèn mọn mà thôi. 】

Virus X thật sự tức giận, trước kia có chủ nhân hệ thống bị bản thân đàn áp, nó có thể hấp thụ năng lượng kiến thức để duy trì ổn định, thế nhưng bây giờ ngay cả một nhiệm vụ Nhâm Khinh Khinh cũng không hoàn thành được.

Bây giờ nó đã không muốn từ điểm tích lũy nữa, chỉ đơn thuần chờ giá trị hâm mộ đạt tới mức duy trì bình thường. Ai có thể nghĩ đến Nhâm Khinh Khinh đã có ít giá trị yêu thích của người hâm mộ mà đến cả một nhiệm vụ cũng không làm được.

Nếu cứ tiếp tục xuống dốc như thế này thì chưa kịp thu thập số liệu xong nó sẽ trở nên giống với hệ thống vô dụng trước kia, bởi vì hết năng lượng mà chết máy.

Nhâm Khinh Khinh điên cuồng nắm tóc, sắc mặt vàng vọt: “Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!”

Một con hai con đều là ác quỷ, bóc lột con quỷ là cô ta!

Trong ký túc xá, Nguyễn Trà nhìn video Nhâm Khinh Khinh nói chuyện với Virus X được hệ thống 1128 truyền về, trên mặt mang theo nụ cười. Nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh sống cũng không thoải mái, cô sẽ rất thoải mái.

“1128, làm tốt lắm.”

Mẹ đã từng nói, có một số người cần phải khen ngợi cổ vũ, bây giờ có vẻ như hệ thống cũng giống như vậy, khen ngợi hai lần không phải cũng đã học được cách mang video về đây sao?

【 Bạn học Nguyễn Trà, cô thích là tốt rồi! 】

Nguyễn Trà hơi cong môi, không nói gì nữa, cô không có hứng thú với video phát sóng trực tiếp còn lại, dứt khoát cầm sách tiếp tục học bài từ vị trí dừng lại hôm trước.

【 Bạn học Nguyễn Trà, cô định làm gì sau khi xem xong sách của năm ba? 】

Nguyễn Trà chuyên tâm đọc sách, nói chuyện với hệ thống trong đầu: “Xem đến trí tuệ nhân tạo liên quan đến máy tính.”

Bình thường, trong tình huống như thế này, hệ thống sẽ không ở trên người Nguyễn Trà, hai người không thể nói chuyện trong đầu cô, nhưng theo như những gì hệ thống nói, bảng điều khiển ảo màu trắng đại diện cho chương trình chống virus, cũng không biết đã trói buộc với Nguyễn Trà từ khi nào, cho nên hai người chỉ có thể dựa vào chương trình chống virus giống như một cầu nối làm cho hai người có thể giao tiếp trong im lặng.

Dưới tầng hầm của nhà họ Lương có một phòng sách nhỏ, lần trước Nguyễn Trà có nhìn thấy, bên trong có đủ loại sách rất phong phú, nếu đọc hết được chúng, 10000 điểm năng lượng tri thức cũng có.

【 Trong thư viện của bổn hệ thống cũng có rất nhiều sách đa dạng, bạn học Nguyễn Trà không cân nhắc một chút sao? 】

Nguyễn Trà liếc mắt nhìn hệ thống đang cọ sát trước mặt: “Chủ ngữ của ngươi sai rồi, bây giờ, thư viện viết tên của ta. Còn về phần mềm chống virus, chờ đến khi ta xem xong hết sách trong thư viện, ngươi sẽ phải hoảng sợ đấy.”

【 Cái gì? Cô có ý gì? 】

Nguyễn Trà cười như không cười: “Chứng tỏ ta đã nắm chắc, lại học thêm một chút là có thể làm tan rã hệ thống từ nội bộ.”

Kiến thức trong thư viện tương đối sâu sắc, chỉ có trí thông minh nhân tạo là tương đối dễ hiểu, Nguyễn Trà không định xây nhà cao tầng khi nền móng vẫn chưa ổn định.

Hệ thống bị dọa toàn thân run rẩy, giọng nói run run, sợ là sẽ bị phá hủy: 【 Không muốn, ta rất có ích, ta có thể giúp cô tiếp tục đối phó và quay trực tiếp Nhâm Khinh Khinh! 】

“Đối phó thì có thể, mỗi lần trước lúc thi đấu ngươi đi theo cô ta, tránh cho Nhâm Khinh Khinh lại trộm đồ của người khác, phát sóng trực tiếp thì không cần.” Nguyễn Trà mở ra một bài văn mới: “Cuộc sống rất tốt đẹp, không cần ngày nào cũng để ý đến Nhâm Khinh Khinh, cứ để dành năng lượng trước đã, chờ đủ rồi ngươi lại chủ động tấn công.”

Nguyễn Trà cũng đã bị Úc Chinh làm cho tâm trạng không tốt, dứt khoát để hệ thống nhắm vào Nhâm Khinh Khinh, dù sao cũng có thù với cô.

Một lần, hai lần Nguyễn Trà cũng lười để việc đối phó với Nhâm Khinh Khinh làm tốn thời gian của bản thân, nếu có thời gian đối phó với cô ta thì đọc hai quyển sách không phải tốt hơn sao?

Hơn nữa, phản đòn trông rất vui vẻ, không đau không ngứa, mức độ hả giận thực sự bình thường.

Nguyễn Trà quyết định cùng với việc chờ Nhâm Khinh Khinh hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ, có thể đến trung tâm mua sắm mua những thứ làm tổn thương người khác, cô lại đề phòng phản kích, không cần đủ năng lượng liền tiên hạ thủ vi cường, một kích tất trúng phá hủy Virus X, làm cho Nhâm Khinh Khinh không còn chỗ dựa trong tương lai.

Về phần nhiệm vụ mà Virus X giao cho Nhâm Khinh Khinh, Nguyễn Trà tuyệt đối không để Nhâm Khinh Khinh hoàn thành, không tích lũy được năng lượng Virus X đã đáng sợ như vậy, nếu để cho nó có năng lượng, không phải là nó có thể bay lên trời luôn rồi sao?

Nguyễn Trà nhếch khóe môi, tâm trạng rất tốt, dựa theo điểm năng lượng mà cô đang nắm giữ, ngày giỗ của Virus X rất nhanh sẽ đến, đối với một kế hoạch hại virus của chính mình, cô không hề có chút đồng tình nào.

“Đúng rồi, vừa rồi Virut X nói nó có thể có ký chủ tiếp theo, nó có thể rời khỏi Nhâm Khinh Khinh sao?”

【 Trừ khi Nhâm Khinh Khinh chết não, nếu không Virus X sẽ không thể rời khỏi Nhâm Khinh Khinh, mà Nhâm Khinh Khinh cũng không có cách nào chủ động giải trừ trói buộc. 】

Nghe vậy, Nguyễn Trà cảm thấy hài lòng, vốn dĩ lo lắng Nhâm Khinh Khinh biểu hiện quá kém sẽ làm Virus X chạy mất, bản thân không tìm thấy nó nữa, bây giờ xem ra Virus X có vẻ rất muốn chạy nhưng không chạy được. Hai cái độc vật hãm hại lẫn nhau, quả không tồi.

10 giờ tối hôm đó, trong khi các bạn học thắp nến tâm sự suốt đêm, trong nhóm Wechat của nông dân, một hình ảnh mã QR xuất hiện.

【 Người phụ trách căn cứ Kim Đào: “Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người, bởi vì sai lầm của nhân viên công tác nên đã quên đăng ký chuẩn bị bữa sáng của mọi người, những học sinh nào có nhu cầu chuẩn bị bữa sáng mời quét mã QR trên đây, đầu bếp của chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng của mọi người. Cảm ơn. 】

Toàn bộ học sinh và giáo viên: ???

Bọn họ nửa tin nửa ngờ quét mã QR, ngay sau đó liền bị những bữa sáng đa dạng rực rỡ muôn màu làm cho sợ hãi.

Các loại món Trung, món Nhật, món Mỹ... , chỉ có món mọi người không nghĩ đến, không có món mọi người ăn không được, lướt xuống dưới một chút lại có các loại trái cây thập cẩm, quả hạch.

Nhìn thấy thực đơn đủ loại bữa sáng, hầu như phân nửa người trong ký túc xá đều đang tiến hành nhỏ giọng bàn luận.

“Trời đất, thật sự không hề thua kém nhà hàng cao cấp nha.”

“Tôi cảm thấy việc trải nghiệm các nhà hàng cao cấp thật là tốt, đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được món lẩu với cải trắng của buổi trưa, không được, tôi nhìn thấy salad của sáng mai có cải trắng, tôi phải đăng ký trước.”

Buổi tối đầu tiên ăn đồ Trung Quốc đã lấy được trái tim của mọi người, toàn bộ mọi người đã hoàn toàn bị bắt làm tù binh, có vài nam sinh tiêu hóa nhanh còn vuốt bụng, chờ mong bữa sáng ngày mai.

Mà bữa sáng hôm sau cũng thật sự không làm cho mọi người thất vọng, bánh bao cua, cháo cá thái lát, bánh kem hạnh nhân, bánh sừng bò, vừa đến nhà ăn, mùi hương đã quanh quẩn bên chóp mũi của mọi người.

Bữa sáng của mỗi người đều được phân loại ở vị trí của từng người, ngoại trừ ——

Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía bàn đầu tiên.

Khi quét mã QR, mỗi người có một số lượng nhất định, mỗi người năm phần, bọn họ cũng có thể hiểu được , dù sao mỗi người đều mang một phần bữa sáng, căn cứ có thể không vội.

Nhưng tại sao bàn đầu lại có nhiều bữa sáng đến thế!

Hơn nữa, một đám đầu bếp đứng xung quanh bàn để làm gì?

Nguyễn Trà ngáp một cái, vừa đến nhà ăn, bỗng nhiên bị số lượng bữa sáng trên chỗ ngồi của cô dọa sợ, chớp chớp mắt, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Cô không bị hoa mắt chứ?

Nhìn thấy Nguyễn Trà, mắt của vài vị đầu bếp liền sáng lên, nhiệt tình đi lên bao vây cô: “Tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị bánh bao nước chiên, mì vằn thắn tôm bóc vỏ, bốn cái sủi cảo chưng cách thủy —— “

“Ông tránh ra.” Một vị đầu bếp khác chen đến: “Tiểu thư, món ngon bữa sáng cũng không tồi, nhìn xem, chè đậu đỏ cuộn tròn, pizza , sandwich xông khói.”

Nguyễn Trà ngây ngốc nhìn mấy đầu bếp chen chúc trước mặt, nghiêng đầu nhìn chú Đới Duy: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Không đợi Đới Duy trả lời, nhóm đầu bếp đã trăm ,miệng một lời: “Chúng tôi đang thi đấu!”

Đới Duy có hơi đau đầu, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ yên tĩnh một chút: “Ông chủ Nguyễn mời mười mấy đầu bếp của những căn cứ của chúng ta tạo ra một cuộc thi, vòng chung kết chỉ còn năm người bọn họ, tạm thời không phân thắng bại, bọn họ nghe nói bà chủ nhỏ cô đã đến rồi, tối qua liền vội vàng chạy tới đây nói rằng muốn làm cho bà chủ nhỏ cô đánh giá.

Những học sinh đang đứng xem: ???

Ông chủ Nguyễn, bà chủ nhỏ???

Ai nói là ba mẹ Nguyễn Trà đang thất nghiệp chờ việc ở nhà!

Trong nhà không chỉ có riêng lão đại của căn cứ mà còn mời đến mười mấy đầu bếp???

Nguyễn Trà không ngốc giống các bạn học khác, vô duyên vô cớ gọi cái gì mà ông chủ Nguyễn? Ngày thường không phải chú Đới Duy đều gọi là anh Chính Phi, Trà Trà sao?

Lại nói, nhà cô có mười mấy đầu bếp? Tại sao mẹ của cô không làm bà chủ mà còn phải tự mình nấu cơm?

Đới Duy hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Nguyễn Trà.

Thật ra Nguyễn Chính Phi thật sự tổ chức thi đấu, cũng không yêu cầu gọi là ông chủ, nhưng ông ta nghe Diệp Chí nói hình như Nam Thị muốn Nguyễn Chính Phi ở nhà chờ được sắp xếp việc làm, không có lý do từ chối.

Đới Duy suy nghĩ một chút liền dứt khoát gọi một nhóm đầu bếp đến, từng cái xưng hô ông chủ Nguyễn, bà chủ nhỏ, làm cho Trà Trà trước mặt các bạn học được nở mày nở mặt.

Những học sinh ở đó nghe thấy vậy, không phải là đã nghe nói về chuyện của cha mẹ sao?

Sau khi tất cả đã nghe thấy thế, các người còn có thể không biết xấu hổ nói vợ chồng nhà Nguyễn ở nhà chờ việc sao?

Chỉ có thể nói toàn bộ tin tức của Đới Duy và Diệp Chí đều đã lạc hậu, căn bản Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu không hề ở nhà chờ được sắp xếp việc làm, hai người đó đang vội vàng không ngừng thu mua công ty, thu mua Nho Viên đó!

Nguyễn Trà thấy Đới Duy không nhìn cô, chỉ có thể quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sáng quắc của năm đầu bếp, nhất thời vô cùng áp lục, khẩn trương nuốt nước bọt: “Nếu mọi người thắng thì sẽ có khen thưởng hay trừng phạt không?”

Thấy Nguyễn Trà hỏi, năm người phía sau tranh nhau trả lời.

“Có khen thưởng!”

“Đúng vậy, khá hậu hĩnh.”

“Giải nhất là hoa viên Lục Nguyên hai phòng một sảnh.”

“Giải nhì là hoa viên Lục Nguyên một phòng một sảnh.”

“Giải ba thì không được như thế, chỉ thưởng 10 vạn.”

Phó Thầm nghe xong, thay đổi kế hoạch cho tương lai, nhà Nguyễn Trà không chỉ có nhà có đất, hơn nữa nhìn qua có vẻ khá giả.

Khác với Phó Thầm bình tĩnh, ngoại trừ Hướng Nam, đại bộ phận bạn học còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, hơn một nửa học sinh của trường trong nhà đều không thiếu tiền.

Nhưng không thiếu tiền cũng không nhiều tiền đến thế.

Có Tiểu Tư, có Trung Sản, cũng có nhà giống như nhà họ Lương, nhà họ Phó đều là những nhà giàu có.

Nếu người giàu lấy nhà ở làm phần thưởng, bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng trước mắt, hoặc là không ra tay, hoặc là ra tay liền là một nhà đủ cho mấy trăm vạn người ở ——

Chính là Nguyễn Chính Phi!

Một người bị nói là nhờ quan hệ và tiền để chờ được sắp xếp việc làm Nguyễn Chính Phi!

Hoa viên Lục Nguyên.

Những bạn học cá biệt trong nhà có chút tiền gãi gãi đầu, bọn họ tốt nghiệp xong liền đi học làm đầu bếp còn kịp không?

Không chỉ có các bạn học kinh ngạc, Nguyễn Trà cũng vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn đặc biệt muốn hỏi lão cha của cô một câu: lão cha, cha cảm thấy nhà của chúng ta quá nhiều, quá đau đầu sao?

Cha không muốn làm biếng liền dứt khoát để cho những người khác làm biếng sao?