Vì Nguyễn Trà không học tiết tự học buổi tối, về thẳng nhà cùng Nguyễn Chính Phi, cho nên người một nhà có thể cùng ăn cơm tối, dì trong nhà thấy thế, chuẩn bị cơm tối rất thịnh soạn.
Vịt thầu dầu xốp giòn, tôm nõn xào, nấm vườn thập cẩm, bánh đa cua vàng, canh đầu cá đậu phụ v.v.. bày đầy trên bàn, sợ người trong nhà lãng phí, mỗi đĩa đều có số lượng ít mà tỉ mỉ.
Vốn dĩ cả nhà rất hưởng thụ, ông cụ Lương cười đuôi mắt nhăn từng tầng, nhưng nghe kế hoạch tương lai của Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu, ai ai cũng ngơ ngác ra.
Miếng sườn Nguyễn Trà không chú ý để rơi vào trong bát, nhìn cha mẹ của mình, nuốt nước bọt: “Cha mẹ, hai người vừa nói gì?”
Nghe vậy, Vệ Kiểu ngồi thẳng một chút, tranh thủ để cho con gái nhà mình tin tưởng, thái độ của cha mẹ rất nghiêm túc: “Mẹ và cha con, nhìn thấy Trà Trà con học tập chịu khó, vô cùng xúc động, chúng ta không thể cứ ngồi không ở nhà, phải cố gắng nỗ lực, ra ngoài làm việc.”
Nguyễn Trà: “…”
Trồng rau và thu thuế không tuyển người trông coi sao?
Tôi đã không thể không cố gắng, cha mẹ cũng không còn cách nào muối cá sao?
Ông cụ Lương thấy hai người có dự định cố gắng, rất vui mừng, quay đầu nhìn Vệ Kiểu và Nguyễn Chính Phi: “Hai người có tính toán không? Cần giúp đỡ cứ nói thẳng với trong nhà.”
Lương Tông Kỳ bình tĩnh lại cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, hai người định làm gì? Mỗi ngành nghề của nhà chúng ta đều có chút quan hệ, hẳn có thể giúp được.”
Cho dù hai vợ chồng em ba muốn đến công ty, bọn họ có thể sắp xếp ra hai phòng làm việc.
Nguyễn Chính Phi trịnh trọng: “Trước tiên thu mua một công ty xem đã.”
Xem quản lý công ty một cái, tranh thủ có cổ phiếu cho mình.
Vệ Kiểu nghiêm túc: “Mua một vườn nho trước xem sao.”
Xem trồng trọt nho một chút, tranh thủ có nhãn hiệu rượu vang cho mình.
Những người khác đang ngồi: “?”
Thậm chí Nguyễn Trà lấy điện thoại ra xem lịch, không sai mà, tháng mười hai, còn cách xa tháng tư mà.
“Dì ba, dượng.” Lương Tồn Cẩn nghe xong, thấy ánh mắt hai người sáng rực nhìn về phía mình, bỗng chốc nghẹn lời, tổng hợp lại cách diễn đạt một hồi lâu, hạ giọng tiếp tục nói: “«Thân ái sinh hoạt» quay thì quay, nhưng chúng ta không cần hy sinh vì hiệu quả tổng nghệ, bình thường hai người muốn làm gì thì làm đó, không cần lo đến ống kính.”
Trước tiên không nói đến nhân phẩm của đạo diễn Kim, chỉ nói chính mình, cũng không thể để hậu kỳ vì cái gọi là hiệu quả tổng nghệ mà cắt ghép lung tung, anh ta sợ cha Nguyễn, mẹ Nguyễn cảm thấy dưới ống kính ở nhà rảnh rỗi là không tốt, mới nói ra thu mua công ty và vườn nho.
Nguyễn Trà lắc đầu: “Anh hai, hai người họ không lo đến ống kính.”
Dứt lời, Nguyễn Trà thấy ngoài cha Nguyễn, mẹ Nguyễn, các bậc trên đều nhìn về phía mình, chỉ có thể nói thêm với ánh mắt vô cùng chân thành: “Nếu thật sự lo ống kính, vậy không chỉ thu mua một thôi, rất có thể nói thu mua mười mấy, hai mươi cái.”
Một nhà ba người, cũng coi như hiểu được tính cách của từng người.
Nguyễn Trà cảm thấy cha mẹ cũng có bí mật nhỏ giấu mình, nếu không thì sao vô duyên vô cớ hăng hái vậy?
Mấy người nhà họ Lương nghe lời Nguyễn Trà nói thêm xong, lại nhìn vẻ mặt ‘Không hổ là con gái mình, thật hiểu mình’ của Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu, ngay lập tức không còn gì để nói.
Vệ Kiểu sợ người trong nhà lo lắng, xua tay phớt lờ: “Cha, anh, chị dâu, mọi người khỏi lo, con và Phi Phi tự có cách là được, đợi sau này mua được vườn nho, con dẫn mọi người đi chơi.”
Vả lại không đi vườn nho được, đi núi của nhà mình cũng được, một vườn nho, khoảng chừng mấy ngọn núi? Vệ Kiểu gãi đầu phiền não, trở về lật sổ tiết kiệm, tính toán xem có thể mua không.
Ông cụ Lương nghe vậy, cũng không nói gì khác, nằm mơ thì nằm mơ đi, dù sao con người mỗi ngày đều vui là được: “Được, chúng ta đợi có cơ hội đến vườn nho của con chơi.”
Có ông cụ Lương lên tiếng, những người khác cũng cười hùa theo, trong đó Đường Họa đã suy xét trong lòng, trong đám bạn bản thân quen biết có bán vườn nho không, nếu không được, cho người giảm giá bán cho nhà cô em chồng một mảnh.
Nhân viên công tác của phòng đạo diễn truyền hình vây xem xong, đều im lặng không lên tiếng.
“Chưa kể nhà của Trà Trà trở về từ trấn nhỏ sao?”
“Sở thích của nhà bọn họ thật phí tiền, bộ Figure mấy chục ngàn, bây giờ lại nhìn trúng công ty và vườn nho?”
Nhân viên công tác luôn im lặng nhìn các đồng nghiệp đang nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt hơi bất lực: “Các người tin thật?”
Hiệu quả tổng nghệ rành rành mà.
Hai người bị hỏi giương mắt, giọng nói yếu ớt: “Cô ấy có một phòng Figure mấy chục ngàn?”
“…”
Trầm mặc, trầm mặc là phòng đạo diễn truyền hình tối nay.
Dù sao chăng nữa, trong thời gian một bữa cơm tối, người nhà họ Lương đã ý thức được một thay đổi, hai vợ chồng em ba ở nhà đợi việc thật sự có ý định cố gắng, cho dù trong kế hoạch có yếu tố nằm mơ, nhưng cố gắng chính là cố gắng, đáng được khích lệ!
Đến khi Nguyễn Trà ăn cơm xong, trước khi lên lầu, có thể nhìn thấy ông cụ Lương và Lương Tông Kỳ không ngại phiền hà mà thay nhau khích lệ cha Nguyễn và mẹ Nguyễn.
Nguyễn Trà: “…”
Quyết định của cha mẹ, đột nhiên khiến người khác không biết xoay sở thế nào.
Nguyễn Trà trở về phòng, đang định lật sách chuẩn bị cho chương trình học lớp mười một, ai ngờ sách vừa mở ra, đột nhiên giao diện hư cấu màu trắng luôn bị Nguyễn Trà ghét bỏ mà gấp một điểm làm dấu lại mở ra, từng dòng chữ hiện lên.
[Tầng thứ hai phòng thủ cửa lập tức bắt đầu:
Sau nửa tiếng, giao cho ký chủ Nhâm Khinh Khinh những nhiệm vụ sau:
Mời ký chủ thuật lại trôi chảy mười đoạn đối thoại của nhân vật chính trong «Nữ hoàng băng giá», nhiệm vụ hoàn thành, lấy được một điểm giá trị sắc đẹp và một điểm giá trị trí tuệ liên quan đến mục tiêu Hứa Nam, điểm thưởng tích phân x2, nhiệm vụ thất bại, điểm trừ tích phân x1, và kèm theo chạy phạt (1000 mét) x60]
Nguyễn Trà thấy mười đoạn nhảy ra trên giao diện, trong chớp mắt mặt đều đông lại, hệ thống thật sự mở cửa sau cho Nhâm Khinh Khinh một cách trắng trợn, từ mới trong mười đoạn cộng lại cũng không đến mười hai từ.
Đừng nói là học sinh cao trung, học sinh tiểu học vừa học cũng có thể thuộc lưu loát.
Hơn nữa không có chế độ cho điểm, Nhâm Khinh Khinh không thể bị cắn trả, bị trừ giá trị trí tuệ và giá trị sắc đẹp, loại tính tình chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như Nhâm Khinh Khinh, không cắn lại có thể ngoan ngoãn học sao?
Sau khi Nguyễn Trà lấy được giao diện màu trắng, tự nhiên mà biết được một số tài liệu liên quan đến hệ thống, trong đó có nguồn gốc của nhiệm vụ AB, cùng với điều kiện từ nhiệm vụ B đổi thành nhiệm vụ A.
Cho nên Nguyễn Trà vô cùng khó hiểu, rốt cuộc tại sao Nhâm Khinh Khinh cứ từ bỏ nhiệm vụ B, thế nào cũng chỉ còn lại ba tích phân.
Nguyễn Trà lắc đầu, không còn quấn lấy một người không bình thường có thể bị tâm lý nữa, sau khi đưa tay ra mở mười đoạn phim mà hệ thống cung cấp, biên soạn lại nội dung liên quan trước, định sau nửa tiếng gửi cho Hứa Nam, dụ Hứa Nam đọc một lần, sau đó thuật lại mười đoạn đối thoại bằng tiếng Anh vừa trôi chảy mà nhanh chóng không sai tí nào.
Trước khi tắt giao diện, suy nghĩ của Nguyễn Trà khẽ lung lay, chốc lát, khóe môi cong lên, lại lên tiếng lần nữa.
---
Biệt thự nhà họ Từ.
Nhâm Khinh Khinh nghe tiếng trêu đùa dưới lầu, trên mặt khó chịu, trong lòng bực bội, trận bóng rổ kết thúc, bản thân vốn muốn an ủi Từ Thâm, nhưng Từ Thâm không cảm kích không nói, đến nhìn cũng không nhìn mình một cái.
Mà bây giờ, Từ Thâm lại mời vài người bạn đến chơi đùa dưới lầu, hoàn toàn không kiêng nể bản thân mình trên lầu!
Nhâm Khinh Khinh nghĩ đến ánh mắt xa lạ lúc Từ Thâm nhìn về phía mình, trong phút chốc lo lắng trong lòng tràn ra toàn thân, lạnh đến thấu xương.
[Ting!]
Bỗng Nhâm Khinh Khinh run một cái, vội bịt lỗ tai lại, ánh mắt vừa hỗn loạn vừa sợ hãi: “Không được nói! Không được nói! Mày còn nói tao sẽ mang theo mày nhảy từ trên lầu xuống!”
Có thể nói, hợp tác với hệ thống mấy tháng, lần đầu tiên Nhâm Khinh Khinh cảm thấy âm thanh của hệ thống như ác quỷ, như ác quỷ chiếm đoạt con người!
[Ting! Mời ký chủ trong vòng mười phút dùng tiếng Anh và… tiếng La-Tinh, thuật lại lưu loát mười đoạn đối thoại của nhân vật chính trong «Nữ Hoàng Băng Giá», nhiệm vụ hoàn thành… Nhiệm vụ thất bại… Chạy vòng (1000 mét) x60]
Hệ thống sắp xếp xong nhiệm vụ, lại ngắt quãng lần nữa.
Trong chương trình lại có tiếng La-tinh? Hơn nữa sau khi ký chủ bị trừ 3.5 giá trị trí tuệ, bỗng dưng xuất hiện nhiệm vụ tiếng La-tinh?
Dù cho trình độ giá trị trí tuệ của ký chủ bình thường, cũng rất khó hoàn thành nhỉ?
Nhâm Khinh Khinh ngơ ngác buông tay ra, sắc mặt trắng bệch nhìn chăm chăm lên mười đoạn trên giao diện, hồi lâu, ngồi bệt xuống đất, hai cánh tay đang run rẩy.
Trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì nhiệm vụ cơ bản thật sự đơn giản, gần như bản thân không cần ôn tập, đã có thể lập tức đọc tiếng Anh.
Buồn vì –
Tiếng La-tinh? La-tinh mẹ mày á!
Nhâm Khinh Khinh lại không kiềm chế được cơn nóng của bản thân, đột nhiên xông đến trước bàn học, cầm lấy sách, ống bút đập lung tung trong phòng, đập vào hệ thống bản thân không nhìn thấy trong hư không.
Giọng nói chửi rủa vừa sắc nhọn vừa lắt nhắt, sự hoang mang xen lẫn căm ghét rõ ràng: “Mày cút đi! Mau cút đi! Không được bám lấy tao! Mày cút!”
Bàn tay vàng gì chứ, khác nhau ở hại người!
m thanh chói tai xuyên qua cả căn phòng, Từ Thâm và đám bạn dưới lầu đều nghe thấy, một học sinh nam tóc vàng trong đó nhìn sắc mặt Từ Thâm u ám nhỏ giọt, nuốt nước bọt: “Anh Thâm, Nhâm Khinh Khinh ở trên lầu?”
Lần trước anh Thâm không nói Nhâm Khinh Khinh ngọt ngào động lòng người sao?
“A… Cút đi!”
Mấy người bạn đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau rùng mình, ngọt ngào mê người? Căn bản là một bà điên thôi!
Từ Thâm khó chịu ném tay cầm trò chơi xuống, túm tóc lung tung một cái rồi định lên lầu, trong lòng vốn không hiểu nguyên nhân thích Nhâm Khinh Khinh, bây giờ thì tốt rồi, bản thân anh ta nghi ngờ trước đây bản thân bị ngu rồi, lại đi thích một con thần kinh la hét, không có một chút thái độ đúng mực!
Nhưng không đợi Từ Thâm và đám bạn lên lầu, bọn họ nhìn thấy một người xông từ trên lầu xuống.
Từ Thâm mắt thấy sợi tóc Nhâm Khinh Khinh lộn xộn chạy xuống, nhíu mày túm lấy người, dồn nén khó chịu và cơn tức trong lòng: “Em đang làm gì vậy!”
“Em phải chạy vòng! Em phải chạy vòng!” Nhâm Khinh Khinh bị hệ thống cho sức mạnh, trực tiếp đẩy Từ Thâm đang giữ cổ tay mình ra, ngũ quan méo mó mà vùng vẫy xông ra biệt thự nhà họ Từ, âm thanh như tạ đòn truyền đến, nện vào bên tai mấy người còn lại: “Tôi phải chạy vòng!”
Nhâm Khinh Khinh nghe lời bản thân nói ra, quả thật tức điên rồi, muốn mở miệng gọi Từ Thâm giữ mình lại, không để cho bản thân mất mặt, nhưng vừa mở miệng, lại là một đoạn ‘Tôi muốn chạy vòng’ tựa như ác mộng.
Từ Thâm thấy thể diện bị mất hết, hùng hổ chạy ra Nhâm Khinh Khinh, trong lòng hận không thể đóng gói người mà ném ra ngoài, từ nhỏ đến lớn bản thân chưa mất mặt như vậy!
Những người khác: “…”
Quả nhiên sau khi Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh đã bị điên rồi?
Trong chốc lát, ánh mắt vừa phức tạp vừa đồng tình bao vây Từ Thâm.
Tuổi còn trẻ, mắt đều mù rồi.
–
Tựa như cùng lúc nhiệm vụ của Nhâm Khinh Khinh thất bại, Nguyễn Trà nhận được thông báo của hệ thống, không chỉ thu được một tích phân phòng thủ cửa thành công, thậm chí nhận được video nhỏ Nhâm Khinh Khinh không thể không chạy vòng.
Nguyễn Trà thấy Nhâm Khinh Khinh chạy quanh biệt thự nhà họ Từ, chạy băng băng từng vòng từng vòng đón gió dưới ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, lại không nhịn được ôm bụng cười thành tiếng ha ha ha, thiếu chút cười sốc hông rồi.
Vốn dĩ Nguyễn Trà có chút tiếc cho Nhâm Khinh Khinh không bị trừ giá trị trí tuệ và giá trị sắc đẹp, nhưng thấy tình cảnh bi thảm của Nhâm Khinh Khinh trong video, Nguyễn Trà cười không chút đồng tính, cười ra nước mắt rồi: “Rốt cuộc ai có tài như vậy, thiết lập hình phạt trong hệ thống quả là quá hợp ý ha ha ha ha ha ha.”
Căn phòng sát vách, cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đang trong “Ngày mai cố gắng” và “Ngày mai muối cá”: “?”
Hai người lắng tai nghe, bò xuống giường, không được không được, Trà Trà học đến khóc rồi, vì không để bọn họ phát hiện, lại giả vờ đang cười, bọn họ còn muối cá tiếp, thật là không xứng làm cha mẹ!
Nguyễn Chính Phi: “Không phấn đấu không đáng làm cha!”
Vệ Kiểu: “Phi Phi không phấn đấu không xứng làm cha!”
Nguyễn Chính Phi nhìn Vệ Kiểu một cái yếu ớt: “…”