Chương 46

Từ Thâm ngẩng đầu uống nước, nhìn đến Nguyễn Trà và Phó Thầm đang nói chuyện với nhau, ánh mắt mang vẻ u ám.

Bình nước bị ngón tay bóp đến biến dạng, tầm mắt không cẩn thận nhìn thấy trốn trong đám người, chỉ còn chừa lại mái tóc ngắn là Nhâm Khinh Khinh, lông mày cau lại, thấp giọng thở dài.

Nói thật thì, anh ta cũng không biết mình đối với Nhâm Khinh Khinh có suy nghĩ gì, nói thích thì không phải, nói ghét thì cũng không đúng.

Nhưng nghĩ đến tối qua ở bệnh viện nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh bị một đám phóng viên phỏng vấn đến phát điên, trong tâm lại xuất hiện một cảm xúc khác thường, trực giác đã nói cho anh biết, quan hệ giữa hai người bọn họ không nên biến thành xa lạ như hiện tại.

Đột nhiên, Từ Thâm không khỏi nhớ tới bước ngoặt khiến mình thích Nhâm Khinh Khinh là ở đâu, dường như từ lúc quen biết đến lúc yêu mến mọi sự phát triển đều theo lẽ hợp tình hợp lý, hợp lý đến mức chưa bao giờ xuất hiện rối rắm.

Giống như ㅡㅡ

Anh ta vốn dĩ là nên thích Nhâm Khinh Khinh vậy.

Nhâm Khinh Khinh thấy Từ Thâm chỉ nhìn về phía Nguyễn Trà, hung ác mà cắn lấy môi của mình, hai tay nắm thật chặt, vừa hận vừa cảm thấy hoảng, cẩn thận mà đem bản thân trốn ở trong đám người, sợ sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác “Hệ thống, nhiệm vụ thật sự không thể tạm ngừng được sao?”

Dựa vào trị số thông minh hiện tại của mình, nếu cứ tiếp tục, nhiệm vụ B cơ hồ chẳng hề có phần thắng, còn kéo dài thì sẽ biến thành con heo ngu ngốc đó!

Heo: đã được liên kết, cảm ơn.

[Theo như chương trình đã cài đặt, tạm dừng hệ thống học bá có hai cách, cách thứ nhất, dùng 20 điểm tích lũy để tắt hệ thống học bá, thứ hai, dùng 10 điểm tích lũy đem hệ thống học bá đổi sang phương hướng khác để đào tạo.]

Hệ thống cũng rất khó xử, từ trước đến nay nó luôn dựa vào năng lực của ký chủ để tồn tại, nhưng từ khi chọn Nhâm Khinh Khinh làm người đồng hành được hai tháng, không nói tới việc một chút năng lượng cũng không đạt được, bản thân lại đi làm những chuyện khiến cho chính mình lỗ vốn.

Lúc đó, tại sao nó lại nhận Nhâm Khinh Khinh làm ký chủ chứ?

Luận về chỉ số cảm xúc, chỉ số thông minh, tính cách, đạo đức, Nhâm Khinh Khinh rõ ràng không thể nào là sự lựa chọn chất lượng được.

Nhâm Khinh Khinh nghe xong âm thanh điện tử của hệ thống, nhất thời hận không thể tự tay phá bỏ hệ thống này, ở trong tâm cắn răng mà hét lên, “Ta chỉ còn ba điểm tích lũy!”

[Xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ kiếm điểm.]

Nhâm Khinh Khinh: “... …?”

[Tất nhiên, do điểm tích lũy quá ít, ký chủ có cơ hội cao để kích hoạt các điều kiện phúc lợi, mời ký chủ tương lai nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này.]

Nhâm Khinh Khinh: Hận không thể một đao chém chết nó!

Nếu không phải những phúc lợi đã đề cập trước đó, ta sớm đã nhận nhiệm vụ A rồi, căn bản sẽ không tạo liên kết với Hứa Nam.

ㅡㅡ

Nguyễn Trà thật không hiểu được tâm lý rối ren của nam chính nữ chính trong sách, nhìn về tấm huy chương vàng nhỏ đang lắc lư trong tay Phó Thầm, có chút kinh ngạc nói, “Để em cầm đi chơi? Nhưng đây là huy chương vàng anh đạt được nha.”

Lúc mới lên tiểu học, cũng không giống như bây giờ không có tiền đồ, năm đầu lấy được huy chương vàng môn nhảy cao bị cha mẹ đem cất vào trong hộp nhỏ, rất thường hay lấy ra nhìn ngắm.

“Huy chương vàng do tổ viên giúp tổ trưởng kiếm về.” Phó Thầm lúc nói chuyện, khí tức có chút gấp gáp, mặt trời buông xuống, một tầng ánh sáng mỏng được phản chiếu trên đôi mắt đen của anh, thấy Nguyễn Trà lại muốn mở miệng nói gì đó, không vội mà tiếp tục bổ sung, “Đương nhiên, nó chỉ có bề mặt được bao phủ bởi lá vàng, không thể xem là vật quý trọng gì, nếu như em không thích thì - -”

Nguyễn Trà nghe xong, ngay tức khắc không nhớ rõ những lời mà lúc nãy mình muốn nói, gấp gáp chặn lời Phó Thầm, “Tất nhiên là thích rồi, hơn nữa còn phải lưu lại để làm vật trấn bảo cho nhóm của chúng ta chứ.”

Đồ mọi người thiện ý kiếm về được, một khi hiểu lầm rằng mình không thích, tâm tình sinh ra buồn tủi thì biết làm sao, khiến tiểu tiên nữ buồn không được, khiến tiểu tiên nam buồn cũng tương tự không thể.

↑ Một lời nói nội tâm dùng để khống chế thể diện của mình.

Nụ cười hiện lên trên mặt của Phó Thầm, “Em nói lời thì phải giữ lời, về sau nó làm vật trấn tổ.” Nếu được xem như là bảo bối, chắc có lẽ sẽ giữ gìn được lâu?

khuôn mặt Nguyễn Trà lộ ra chút bất lực, “Em nói lời trước giờ luôn giữ lời.”

Nói xong, Nguyễn Trà lại đem tấm huy chương vàng nhỏ tỉ mỉ mà lau chùi, “Tôi đảm bảo lần tới các cậu nhìn thấy nó, đảm bảo sáng bóng như mới, sắc vàng chói rọi.”

Phó Thầm mỉm cười, “Ừ, tin em.”

Hứa Nam nhìn Nguyễn Trà, lại nhìn Phó Thầm, cái đầu luôn thông minh lần đầu tiên có chút chậm chạp, bằng không sao lại có cảm giác bị chiếm đóng?

Trên thực tế, giả sử đổi một người khác, mọi người có thể dễ dàng nghĩ theo hướng tình yêu đầu đời.

Thế nhưng, bọn họ nhìn vào Nguyễn Trà và Phó Thầm, nghĩ đến những xích mích, vướng mắc giữa mẹ của hai người, trái lại khiến chúng ta không thể nghĩ đến phương hướng tình yêu đầu đời được.

Đợi hai người tán gẫu xong, Quý Phi Dương vỗ lưng của Phó Thầm, lời nói thành khẩn, “Phó Thầm, nói thật thì, chuyện của kiếp trước, cậu cũng không thể kiểm soát được, hà tất gì - - Chà!!!”

Phó Thầm: “... …”

Vừa vui vì bản thân mình không đem đến phiền phức cho Nguyễn Trà, lại không khống chế được mang theo chút uất ức.

Nguyễn Chính Phi vừa họp phụ huynh xong đi ra, vừa hay nhìn thấy có người vây quanh Nguyễn Trà đang nói chuyện cười, liền cười haha tiến về phía trước cùng Hứa Nam, Phó Thầm, Quý Phi Dương chào hỏi, “Phó Thầm, Hứa Nam, cùng bạn học này, ngày mai có thời gian rảnh không đến nhà bác chơi?”

Ngày thường Nguyễn Chính Phi hay từ miệng Nguyễn Trà nghe thấy những cái tên như Phó Thầm, Hứa Nam, Hoàng Giai Giai, Tạ Trường An, trước khi đến còn đặt biệt kêu Nguyễn Trà đem vài tấm hình đến cho ông nhận mặt, để tránh việc gặp mặt rồi lại không nhận ra.

“ Chào bác, con tên Quý Phi Dương, con là đặc biệt rảnh nha.”

Phó Thầm nhẹ gật đầu, trên mặt vẫn mang theo ý cười, “Cảm ơn bác, thiệp mời con đã nhận được rồi, ngày mai con cùng cha sẽ đến tham gia, lúc đó lại thêm phiền phức cho bác rồi.”

Theo lẽ thì, tiệc giới thiệu của nhà họ Nguyễn, không cần phải mời Phó Thầm, suy cho cùng sẽ rất mất tự nhiên, nhưng cha Nguyễn mẹ Nguyễn còn có cả Nguyễn Trà đều không quá để tâm, nhà họ Lương liền lấy thiệp mời phát cho Phó Thầm.

Hứa Nam đứng trước mặt trưởng bối, có chút ngại ngùng, âm thanh cũng nhỏ đi một chút, “Con và mẹ cũng cùng đến.”

Nguyễn Trà nghe vậy, mỉm cười nhẹ nhàng, “Đương nhiên phải đến rồi, thiệp mời của mọi người đều do tôi làm hết đó, không giống với những người khác!”

Nghe Nguyễn Trà nói vậy, Phó Thầm có chút suy tư, giọng như muốn nhấn mạnh nói, “Không giống với người khác sao?”

“Ừm.”Nguyễn Trà đối diện với tầm mắt thăm dò của Phó Thầm, không thể giải thích được sinh ra lương tâm cắn rứt, “Cũng là giống với bọn người Giai Giai, Tạ Trường An thôi, nói chung chỉ làm vài cái, cả hai tay là có thể đếm hết.”

Đối với những bạn học tốt của mình, thái độ của Nguyễn Trà khá là nghiêm túc, thiệp mời tự tay làm, nội dung tự tay viết, thậm chí còn để dì giúp việc trong nhà dựa theo khẩu vị của bọn họ chuẩn bị đồ ngọt và trái cây.

Phó Thầm vốn dĩ cũng chẳng hy vọng cái mình nhận được sẽ là độc nhất vô nhị, thấy Nguyễn Trà thành thành thật thật bổ sung sự thật, ngược lại lại cười nhẹ, “Ừ, lúc nhìn thấy thiệp mời, anh đã nhận ra là chữ viết tay của em rồi, cảm ơn em.”

Cảm ơn mọi người, trong lúc về lại nhà họ Lương, đã không có chút gì phàn nàn.

Mười mấy năm tình cảm không thể nói chia cắt là chia cắt, Phó Thầm tương tự cũng khá coi trọng người nhà họ Lương, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào tâm ý mà hành động.

Mà cái khiến cho Phó Thầm không thể ngờ tới là, ba người nhà họ Nguyễn, vậy mà một chút cũng không để tâm đến thân phận, không để tâm đến những bấp bênh ở giữa 40 năm.

Mọi người nói với nhau thêm vài câu, lúc mẹ Hứa, cha Hoàng, mẹ Quý đều họp xong ra ngoài, mỗi vị phụ huynh dắt theo con mình, tạm biệt lẫn nhau rồi ra về.

Có thể nói, mọi người đều có cuộc trò chuyện tuyệt vời, duy chỉ có một việc khiến Nguyễn Chính Phi không thể nghĩ ra, nhìn cha Phó có vẻ lãnh đạm vậy mà đối với ông đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến ông nghĩ trong đó có âm mưu.

Nhất thời, khiến cho Nguyễn Chính Phi nghĩ đến năm đó lúc theo đuổi Vệ Kiểu, bản thân điên cuồng lấy lòng mẹ của viện trưởng viện phúc lợi.

Nguyễn Chính Phi: “...”

Con người ta khi già đi, đều thích suy nghĩ khác biệt sao?

Nguyễn Trà khoác cánh tay của Nguyễn Chính Phi, hướng đến cửa sau của khuôn viên trường, nhạy bén phát hiện ra Nguyễn Chính Phi có tâm sự, lại nhớ đến Úc Chinh ngồi đằng sau Nguyễn Chính Phi, tâm tình liền trầm xuống, “Cha, cha ở cuộc họp phụ huynh đã làm những gì vậy? Có quen biết cô chú nào mới không?”

“Cũng chẳng làm gì, đúng rồi, cha của Hoàng Giai Giai nhìn cũng không tệ, trước khi đi còn nói lúc rảnh cùng đi câu cá.”

Nguyễn Chính Phi nói xong, lại vò vò đầu mình, “Lại nói chủ nhiệm của lớp con kêu cha lên bục nói chuyện, nói về việc đã dạy con như thế nào, cha có thể nói gì chứ, chỉ nói tất cả đều dựa vào bản thân con, bọn họ lại không tin, cha liền đem tin tức trên tivi về câu chuyện “Loại tự đầu huyền lương”, “Chùy thích cổ” sau đó cải biên lại một chút rồi kể cho mọi người nghe, không phải nói, bọn họ người nào người nấy trông như là bỗng nhiên tỉnh ngộ vậy đó.”

***Loại tự đầu huyền lương, Chùy thích cổ: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách.

Nguyễn Trà: “...”

Sau buổi tối tự học lần đó, tôi có thể lại phải nói xin lỗi với các bạn học rồi.

Nguyễn Trà không hề lảng tránh chủ đề này, “Cha, ngài cùng các vị phụ huynh nói chuyện có hợp nhau không, con nhìn thấy vị phụ huynh ngồi ở ghế phía sau, nhìn dáng vẻ rất có học vấn.”

Nguyễn Chính Phi phất phất tay, “Ông ấy hả, có chút lạnh nhạt, khi cha Hoàng đến bắt chuyện cũng chỉ gật gật đầu.”

Lại nói, từ nhỏ đến lớn bản thân mình luôn là học tra, một khi đối diện với người có học vấn, theo tự nhiên thì đã bị đánh bại, cả một buổi họp, ngay cả khi những phụ huynh ngồi ghế sau mong muốn được trò chuyện, ông cũng không dám phản ứng, sợ sẽ bị người có học vấn dắt mũi.

Nguyễn Trà thấy Úc Chinh và lão cha nhà mình cũng không giao lưu gì nhiều với nhau, trong lòng liền thả lỏng một chút, “Vậy sao cha nhìn giống như là người có tâm sự trùng trùng vậy?”

Nhớ lần trước lúc ông cha nhà mình tâm sự trùng trùng là khi ông đem chậu hoa lan mà mẹ thích nhất tưới chết.

Nguyễn Chính Phi thở dài một hơi, không trả lời trực tiếp, vươn tay ở trên đỉnh đầu Nguyễn Trà không mạnh không nhẹ mà chà xát, “Trà Trà à, con thật là quá hiểu chuyện rồi, cha xem như là hiểu rồi.”

Lên đến trường cấp ba quốc tế, phát hiện cha mẹ của mình không giống cha mẹ của người ta, chịu ấm ức, cũng chỉ có thể ở trên mặt học tập đánh bại lại, con gái ngoan nhà mình thực sự là phải chịu đựng quá nhiều rồi.

Đợi ông về tới, nhất định phải cùng Kiểu Kiểu thương lượng một phen, làm một con cá muối cũng không tệ, nhưng không thể để bản thân bọn họ làm cá muối còn con của mình thì làm một con rồng cố gắng nhảy vọt được, quá thất đức rồi.

Nguyễn Trà từ đầu đến cuối nhìn gương mặt của Nguyễn Chính Phi từ hiu quạnh đến kiên định, nhất thời tự hỏi, không phải chỉ là buổi họp thôi sao? Có thể tỉnh ngộ cái gì chứ?

Mấu chốt là, lão cha à ngài hiểu ra cái gì, tỉnh ngộ cái gì, ngược lại nói với con một tiếng đi chứ!

Nói chuyện chỉ nói một nửa, cảm thấy khó chịu, thật là khiến người ta phải cáu kỉnh mà.

一 一

Trong gara trước một chiếc Bentley, Úc Chinh chậm rãi lau cặp kính vàng, sau đó đặt nó lên sống mũi, liếc mắt nhìn Úc Chỉ Ngôn đang nhìn về phía Nguyễn Chính Phi và Nguyễn Trà, cười như không cười nói, “Ở trường này được vài ngày, đã bắt đầu mềm lòng rồi?”

Vừa nghĩ đến Nguyễn Chính Phi, lông mày của Úc Chinh không giấu được lộ ra vẻ lãnh đạm, nhà họ Lương và nhà họ Nguyễn vốn thuộc một phần rất quan trọng trong kế hoạch của ông, nhưng bây giờ xem ra thì 一 一

Sai lệch quá nhiều rồi.

Từ việc ở hoa viên nhà họ Lương đến Nhâm Khinh Khinh, cơ hồ mọi việc đều có liên quan đến Nguyễn Trà, còn phế vật Nhâm Khinh Khinh, tương lai đoán chừng không thể dùng được rồi.

Hy vọng cô ta có thể đưa ra được những lựa chọn khiến bản thân mình vừa ý.

Úc Chỉ Ngôn lắc đầu, nắm đấm đặt trước môi khẽ ho vài tiếng, thanh âm khàn khàn không thành tiếng nói, “Không thể nói chuyện cùng, không biết cha con của cậu ấy sống chung với nhau như thế nào?”

Hiếu kỳ, cũng có lúc ngưỡng mộ, ở giữa bọn họ có một thứ mà bản thân cậu trước giờ chưa bao giờ có được.

“Con hiếu kỳ người khác, đồng dạng cũng có người sẽ hiếu kỳ con, dữ liệu gần như đã được kiểm tra hoàn tất.” Úc Chinh lạnh giọng lên tiếng, quay người mở cửa xe, thờ ơ nói, “Lên xe, bọn họ vừa ra một loại thuốc mới, trước tiên xem tác dụng của nó trên người con thế nào.”

Nhất thời không động đến Nguyễn Trà được, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo dài, còn về nhóm người điều tra Úc Chỉ Ngôn, không đủ uy hϊếp.

Nghe xong, động tác ho của Úc Chỉ Ngôn tạm ngừng, lông mày rủ xuống, lặng lẽ theo Úc Chinh lên xe, trước khi lên xe, cậu lại quay đầu nhìn về phía trước, Nguyễn Trà và Nguyễn Chính Phi từ lâu đã đi mất chẳng còn bóng dáng.

Một lúc sau, đôi mắt đen láy đã bình tĩnh trở lại.