Lớp 10 có ba mươi học sinh, nhưng phụ huynh thì chỉ có 20 mấy người đến, vị trí còn thừa không có phụ huynh đến thì không có người ngồi.
Lúc Nguyễn Chính Phi ngồi vào vị trí của Nguyễn Trà, tâm có chút kinh ngạc, ông thật sự không nghĩ đến khuê nữ nhà mình có thể từ hàng cuối cùng của năm học lớp 10, chạy lên được đến hàng đầu, chạy đến chỗ mà học hành không nghiêm túc thì có thể bị giáo viên tóm lấy.
Nguyễn Chính Phi “...”
Con gái ngoan, con bị uy hϊếp rồi, nháy nháy mắt.
Cách cuộc họp phụ huynh bắt đầu còn khoảng nửa tiếng, sau khi các vị phụ huynh ngồi xuống, cũng chẳng rảnh rỗi gì, đυ.ng phải người quen liền chào hỏi, đυ.ng phải người không quen nói vài câu liền quen biết nhau.
Lại nói bọn trẻ dù gì cũng lên đến năm 2 trung học rồi, lúc lên năm nhất, các tiết học nghệ thuật, kỷ niệm ngày thành lập trường, phụ huynh đều có thể gặp mặt, hầu hết mọi người đều quen mặt nhau.
Cha Hoàng Giai Giai sinh ra đã bị bệnh lao, ngày thường cũng hay tham gia các hoạt động của trường, vừa nhìn liền chú ý đến hai gương mặt lạ trong nhóm phụ huynh, với lại còn ngồi ở hai hàng ghế trước sau.
Ông tiến về phía trước “Ôi, trước đây chưa từng nhìn thấy hai vị, lần đầu tiên đến cuộc họp phụ huynh sao?”
Úc Chinh trong mắt mang theo ý cười, đối mặt với người mình không hứng thú, tính tình sẽ tự nhiên lãnh đạm, chỉ gật đầu coi như là trả lời.
Gật đầu xong, ông lại nhìn đến người ngồi phía trước mình Nguyễn Chính Phi, hơi nheo mắt, dường như có vẻ khó hiểu, nói đúng hơn hiện tại ba người nhà họ Nguyễn đáng lẽ phải “sức đầu mẻ trán” rồi chứ.
Nhưng hiện tại, ba người nhà họ Nguyễn lại hạnh phúc vui vẻ, ngược lại xảy ra chuyện lại là Nhâm Khinh Khinh, rất kỳ lạ, ông ta lại nghĩ đến thử nghiệm bị đình trệ của mình, ánh mắt sau lớp kính trở nên càng lạnh.
Không giống với vẻ lãnh đạm của Úc Chinh, Nguyễn Chính Phi rất hăng hái “Trà Trà nhà tôi vừa chuyển đến được nửa học kỳ, chúng ta đây là lần đầu gặp mặt, đợi đến đợt kỷ niệm thành lập trường, kỳ họp phụ huynh tiếp theo, chúng ta lại có thể gặp mặt rồi”.
Nói đến Nguyễn Chính Phi lại cảm thấy buồn bực, ông vừa nghe các vị phụ huynh xung quanh nói chuyện với nhau, nội dung hoặc là trang sức châu báu, hoặc là cổ phiếu dự án, không có cái gì mình có thể chèn lời vào hết
Mấy năm nay thật là làm khó Kiểu Kiểu.
“Trà Trà?”, cha của Hoàng Giai Giai hỏi xong, mặt liền trở nên kinh ngạc, “Ngài là ba của Nguyễn Trà? Tôi thật sự rất biết ơn Trà Trà, Giai Giai nhà chúng tôi nói, có thể thi vào top đầu 200 đều là nhờ vào những điểm Trà Trà chỉ dẫn.”
Nhà họ Hoàng khá coi trọng việc học của con trẻ, anh chị của Hoàng Giai Giai tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng đến Hoàng Giai Giai thì lại lòi ra danh hiệu học tra, lúc bình thường đến lớp dạy kèm, hiệu quả cũng không lớn, kết thúc học kỳ, thấy được con gái cưng thành tích tăng cao, cha Hoàng mẹ Hoàng thật sự rất vui mừng.
Cha Hoàng nói xong, lại hỏi: “Trà Trà nhà ngài ngày thường học tập thế nào nào vậy? Nửa học kỳ đã có thể vượt lên lớp một, quá ưu tú rồi.”
Không đợi Nguyễn Chính Phi trả lời, các cha mẹ ở xung quanh nghe thấy âm thanh thì đều vây lại đây, bọn họ đều rất rầu cho tình hình học tập của con mình, tự nhận mình khác với những bậc cha mẹ không quan tâm đến việc học của con cái.
Tuy các thầy cô phụ đạo giảng dạy, học các khóa học ưu tú, nhưng nếu con trẻ không chuyên tâm thì cũng chẳng thể làm gì được!
Nguyễn Chính Phi từ nhỏ đến lớn cũng là một học tra nha, bị mọi người vây quanh để thảo luận về kinh nghiệm học tập của con em, trong lòng hiếm khi cảm thấy căng thẳng, gãi gãi đầu, không chắc chắn mà đáp “Chúng tôi cũng không dạy gì, là Trà Trà tự mình học tập.”
Học đến tận nữa đêm, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng, ngủ quá muộn không sống thọ được!
Cha Hoàng vừa nghe thì cười, “Cha Nguyễn Trà lúc còn trẻ nhất định là học bá, hổ phụ vô khuyển nữ nha.” Ông không làm được học bá, từ nhỏ đã ngốc nghếch, bị ông già cầm gậy đánh mới lòi ra được nghiên cứu sinh.
Các phụ huynh xung quanh nghe thấy, lập tức anh một câu tôi một câu bắt đầu thảo luận.
“Trà Trà nhà ngài thật hiểu chuyện, thằng nhóc thúi nhà tôi thì không được như vậy, nếu không tôi cũng không đến mức không ký tên vào dự án chạy đến họp phụ huynh, chỉ nghĩ đến việc trao đổi trực tiếp với giáo viên.”
“Ôi, như nhau cả thôi, nói đến học tập, ngay lập tức lấy bằng cấp thấp của tôi ra làm cái cớ, tôi bằng cấp thấp không phải cũng thành lập công ty nuôi nó đó sao, với lại sau đó tôi cũng đã học xong MBA***.”
***MBA: bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh
Nguyễn Chính Phi “...”
Ba mẹ của bạn học Trà Trà xem ra cũng thật là ra dáng.
Thế quái nào mà tất cả họ đều thành lập công ty?
Hai vị trước mặt cư nhiên nói là bạn học Thanh Đại? ( Thanh Hoa và Bắc Đại)
Vị ở phía sau này, đã kiếm tiền rồi lại còn học qua MBA nữa?
Một đám người nói rất náo nhiệt, làm cho Úc Chinh đang xem nhíu mày, về tâm lý học ông ta cũng xem như là có nghiên cứu đôi chút, thường nói giai cấp khác nhau, hành vi của hầu hết mọi người sẽ khó tránh việc nao núng và không thoải mái.
Nguyễn Chính Phi nhìn thì có vẻ không thoải mái, nhưng lại không giống như khác về cấp bậc giai cấp, sự không tự tại của cách biệt giàu nghèo, chẳng lẽ ở nhà họ Lương vài tháng đã bắt đầu quen thuộc với cấp bậc đó rồi sao?
Khi sắp kết thúc cuộc nói chuyện, Hoàng ba ba lấy ra danh thϊếp, “Cha Nguyễn Trà chúng ta kết bạn đi, nhà tôi kinh doanh vật liệu xây dựng, sau này có việc cần nhờ cứ nói.”
Nguyễn Chính Phi nhìn tấm danh thϊếp lạnh trong tay, tiếp tục trầm mặc.
Có phải tất cả các đại lý kinh doanh vật liệu xây dựng đều xây nhà bán thời gian không? Các tòa nhà dưới tên ông già dường như được xây dựng bởi công ty trên danh thϊếp… …
Có phụ huynh nhìn thấy, liền lấy ra danh thϊếp của mình, “Cha Nguyễn Trà tương lai có tính toán gì không? ”
Theo như tuyên bố của Lương Thiến Linh, hầu hết mọi người trong vòng kết nối đều nghe qua con rễ mới trở về của nhà họ Lương thất nghiệp ở nhà, bọn họ cũng không đến mức nghe lời của Lương Thiến Linh nói, nhưng chuyện thất nghiệp ở nhà cũng không phải là giả.
Đương nhiên, sau khi gặp được người thật, cũng có thể nhìn ra, Nguyễn Chính Phi cũng không như Lương Thiến Linh nói là mang khí chất của con nhà bình dân, hỏi về tương lai, cũng xem như khiến Nguyễn Chính Phi ở trong vòng kết nối này chứng minh, miễn cho suốt ngày đeo theo cái chức vụ thất nghiệp ở nhà.
Nguyễn Chính Phi: Thật ra mục tiêu của tôi chính là thất nghiệp ở nhà làm con cá muối ( chỉ người không có ước mơ, lý tưởng)
Khi Lương Thiến Linh mắc kẹt trong bận rộn đến, lắng nghe có người hỏi dự tính của Nguyễn Chính Phi, chuẩn bị mở miệng chế nhạo một hai câu, tầm mắt vừa dời đi, trực tiếp đυ.ng phải gương mặt của Úc Chinh, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Úc, Úc đại sư?
Sau khi nhận ra người, thế giới quan của Lương Thiến Linh bỗng chốc sụp đổ.
Thì ra…
Người làm đại sư cũng phải đến họp cho con? Hơn nữa con mình lại còn là một đứa học tra?
Lương Thiến Linh đóng cọc ở phía trước, các vị phụ huynh đều nhìn thấy, nhưng cũng chẳng ai tiến lên nói chuyện, hôm qua, tin tức mới bùng lên về tác hại của sản phẩm chăm sóc da do công ty nhà họ Tống làm ra, nghiêm trọng đến mức bị người kiện cáo.
Bọn họ cũng không tới mức sụp đổ, nhưng trước mắt vẫn không thể qua lại thân thiết được, suy cho cùng, khi nhà của mình bị kéo vào thì sẽ rất phiền phức, không thể không nói, ở trong vòng kết nối này, tình cảm lạnh lùng ấm áp của con người đều có thể phân biệt rõ được.
Nguyễn Chính Phi nhìn mấy tấm danh thϊếp nắm trong tay, lại ngước mắt nhìn những phụ huynh vừa mới quen biết, suy nghĩ một lúc, “Dự tính? Chắc là lại thu vài căn tiền nhà?”
Thu, thu tiền ?
Nghe vậy, một số phụ huynh bao gồm cả cha Hoàng đều không khỏi ngạc nhiên trong giây lát.
Không thể nói việc thu tiền nhà khiến người ta xem thường, nhưng so với việc mở công ty, tiền thuê nhà tuy rằng có chút ít ỏi nhưng đây là cách kiếm tiền ung dung thoải mái, thật sự là quá có căn cứ.
Nguyễn Chính Phi thấy mọi người không nói chuyện nữa, khẻ thở dài.
Ông có thể hiểu được khuê nữ nhà mình ở trường đã gặp phải những chuyện gì, ai dám nói mình và bạn học của Trà Trà không hợp nhau chứ.
Nhà người ta mở công ty chơi cổ phiếu, nhà mình thu tiền nhà kiểm tra phòng ốc, nghe ra cũng chẳng có gì cao cả hết.
Nguyễn Chính Phi gục vai chán nản, Trà Trà ở trường học đúng là không dễ dàng gì.
_ _
Còn Nguyễn Trà, hoàn toàn không biết được sự khổ não của Nguyễn Chính Phi, vừa ra khỏi tòa dạy học, lập tức bị Hoàng Giai Giai kéo đi xem thi đấu bóng rổ, nhìn những cái đầu đen trên sân, Nguyễn Trà trong phút chốc có chút do dự, “Giai Giai, chúng ta chỉ đơn giản là xem thi đấu bóng rổ hả?”
Hoành tráng như một sự kiện ký tặng của người nổi tiếng.
Có thể nói thời gian ở trường cấp ba quốc tế được sắp xếp một cách rất kỳ diệu, nếu trận đấu bóng rổ được sắp xếp ở một thời gian khác, khó tránh phải việc phải lấn sang các tiết học, nhưng hiện giờ, đang mở họp phụ huynh trong lớp học, không lợi dụng thời gian này thì thật là đáng tiếc.
Hoàng Giai Giai đem một lá cờ đỏ nhỏ có gắn chữ “Lớp 10 tất thắng” đưa cho Nguyễn Trà, “Lớp chúng ta có Từ Thâm nha, mặc dù mắt nhìn người có hơi mù quáng, nhưng cậu ấy ở trong trường được rất nhiều người hoan nghênh nha.”
Nghe đến tên Từ Thâm, Nguyễn Trà lại nhìn lá cờ đỏ nhỏ trong tay mình, bất chợt ánh mắt ánh lên một chút sự ghét bỏ.
Hoàng Giai Giai không chú ý đến, tiếp tục giải thích, “Với lại trước lớp chúng ta, còn có trận thi đấu của lớp 1-2 nữa, lớp 1 có Phó Thầm, lớp 2 có Lục Nhiên, bọn đều là những nhân vật có thể làm mưa làm gió, nhân khí cao, có nhiều bạn học vây xem là chuyện bình thường.”
“Phó Thầm cũng tham gia đấu bóng rổ sao?”
Nghe Hoàng Giai Giai giải thích xong, Nguyễn Trà thật có chút kinh ngạc, suy cho cùng Phó Thầm tham gia câu lạc bộ tiếng Anh, không có báo danh các lớp thể dục vận động, cô nghĩ đây không phải là sở trường của anh --
Không đúng, Nguyễn Trà đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lúc đó ở trong câu lạc bộ tiếng Anh chuẩn bị tiết mục văn nghệ, Phó Thầm từng nói dạy mình chơi bóng rổ, sau đó do bản thân mình quá không có chí tiến thủ, bỏ mặc chuyện đó một bên.
Nguyễn Trà: … …
Nói đến Phó Thầm, Hoàng Giai Giai cười haha vẫy tay, “Bóng rổ của lớp 1 thật sự rất lợi hại, còn về Phó Thầm thì, thuộc về dạng hậu vệ đặc biệt dịu dàng, đơn thuần chỉ là bị các bạn ở lớp 1 kéo đến cho đủ số lượng, làm linh vật cho đội thôi.”
Hoàng Giai Giai nói xong, đang còn muốn tiếp tục, quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Trà đang cúi đầu chăm chú điều chỉnh lá cờ đỏ nhỏ, không đợi hỏi, mấy giây sau, cô tận mắt thấy là cờ đỏ nhỏ của số 2 ra lò.
Ban đầu lá cờ có hai chữ, “Lớp 10” thuần khiết, bị Nguyễn Trà xé dọc, chỉ còn lại nét ngang.
(Các bạn có thể hiểu theo tiếng Việt là số 10 bỏ số 0 thì thành số 1, còn theo tiếng Trung, số 10 là +, xé dọc là bỏ nét thẳng đứng đi, còn mỗi thanh ngang -, là số 1)
Lớp 10 => Lớp 1
Hoàng Giai Giai: ? ? ?
Nguyễn Trà làm xong ‘việc thất đức’ , ngẩng đầu nhìn lên Hoàng Giai Giai, ngây thơ mà nháy mắt, “Giai Giai tôi sắp chuyển qua lớp 1 rồi, phải kết thân với các bạn học tương lai, cậu thấy có đúng không?”
Lần 1 rồi lần 2, Nguyễn Trà không muốn dính líu với Từ Thâm nữa, một khi bản thân mình cầm lá cờ nhỏ ngồi ở đó cổ vũ hò hét, thì tên não tàn Từ Thâm sẽ nghĩ như thế nào?
“Hơn nữa, Phó Thầm hiện giờ cũng xem như là thành viên trong nhóm của tôi, thân là tổ trưởng, không thể khiến tổ viên của mình đơn độc chiến đấu, không phải sao?”
Mặt của Hoàng Giai Giai lạnh lùng không biểu tình, chỉ về hướng vị trí của lớp 1, giả vờ tức giận nói, “Cậu là đồ không có lương tâm, có mới nới cũ, lập tức trong tầm mắt của tôi, sạch sẽ biến mất.”
Như nhìn thấy có điều chẳng lành, Nguyễn Trà đứng lên kính lễ nói, “Vâng, thưa quý bà”
Hoàng Giai Giai: “... …”
Thật buồn bực, bản thân mình cũng muốn đến lớp 1, mẹ nó.
Lúc Nguyễn Trà sắp rời đi, dùng lá cờ đỏ nhỏ chọc vào gương mặt phồng lên như bánh bao của Hoàng Giai Giai, “Tôi không cổ vũ, không vẫy cờ, chỉ ngồi xem thôi, ‘moah!’, yêu cậu mà!”
Cho tới khi Nguyễn Trà rời đi, không còn nhìn thấy người nữa, trên mặt Hoàng Giai Giai liền lộ ra nụ cười.
Chẳng phải là chỉ sợ cùng Từ Thâm quan hệ không rõ sao, tương lai có rắc rối thôi sao, chính bản thân cô ấy cũng chẳng cảm thấy tức giận gì, ‘moah’ cái gì mà ‘moah’, thật khiến người khác ngại ngùng.
Nguyễn Trà, vừa vào đến lớp 1, liền bị Hứa Nam bắt được, “Trà Trà, cậu không ở đó cổ vũ cho lớp 10 hả?”
Nhìn thấy Hứa Nam với đôi má đỏ bừng trước mặt, lại nghĩ đến Hoàng Giai Giai vừa bị mình ‘moah’ hun một cái, Nguyễn Trà hiếm khi suy tư một chút, bản thân dường như đã biến thành tra nữ rồi.
Hứa Nam thấy Nguyễn Trà thất thần, vươn tay trước mặt Nguyễn Trà đưa qua đưa lại, “Trà Trà?”
“Hả?”, Nguyễn Trà lấy lại tập trung, vội đưa lá cờ đỏ trong tay lên, “Cậu xem Phó Thầm đang thi đấu, tôi đến để cổ vũ cho Phó Thầm, dù sao chúng ta cũng là tổ ㅡㅡ ” viên.
Vừa nói xong, lá cờ đỏ nhỏ đã bị người lấy đi rồi.
Nguyễn Trà vừa quay đầu, liền nhìn thấy Phó Thầm cầm lấy lá cờ đỏ nhỏ của mình, đứng ở nơi đó.
Phó Thầm đưa mắt nhìn xuống dòng chữ ‘lớp 1’ có chút xấu xí trên lá cờ đỏ, đáy mắt hiện lên nụ cười, “Đến cổ vũ cho anh sao?”
Lời vừa nói xong, Nguyễn Trà chân thành gật đầu, “Đúng thế, anh không phải học ở lớp 1 sao, không nói đến việc chúng ta sắp thành bạn cùng lớp, chỉ nói đến việc chúng ta học tập cùng nhóm, em không thể để anh một mình đơn độc chiến đấu.”
“Hơn nữa em nhìn thấy rồi, huy chương vàng khá là đẹp đó, dùng làm vật bảo cho nhóm của chúng ta cũng tốt”
Người vội vã đến cùng Phó Thầm Quý Phi Dương: “... …”
Cậu xem bóng rổ và quần vợt giống nhau sao? Cái gì mà đơn độc chiến đấu chứ?
Phó Thầm ngược lại chẳng để ý đến Nguyễn Trà nói cái gì mà đơn độc chiến đấu, đem lá cờ nhỏ trả về xong, lại vươn tay nhẹ nhàng mà sờ đầu Nguyễn Trà, “Được, mang hạng nhất về cho em.”
Nguyễn Trà: ? ? ?
Các người làm anh, đều thích sờ đầu người khác sao?
Hai trận đấu bóng rổ kết thúc, những học sinh vây xem thì sững sờ nhìn lớp 1 lấy về hạng nhất, có một số người còn chưa kịp phản ứng lại.
Mọi người không phải nói Phó Thầm ở lớp 1 làm vật cát tường trấn bảo sao?
Linh vật sử thi nhà ai mà có thể 3 điểm bóng rổ đẩy cái nào trúng cái đó chứ?
Giây tiếp theo, các bạn học lớp 1 đang không ngừng hoan hô, kinh ngạc nhìn thấy lúc nảy trên sân bóng áp lực hơn người Từ Thâm và người ghi được nhiều điểm nhất Phó Thầm, đem huy chương vừa cầm vào tay thậm chí còn chưa kịp nóng, nhét vào tay Nguyễn Trà đang đứng hỗn loạn trong đội ngũ.
Phó Thầm dùng khăn lau đi mồ hôi sức trên trán, giọng nói rõ ràng lộ vẻ tươi cười, “Cầm lấy đem đi chơi đi.”
Mọi người: “... …”
Trong một khoảnh khắc nào đó, mọi người có cảm giác não hơi đầy, đây là ảo giác sao?