Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
[nhất thời trượt tay]

Phó Thầm mặt mày cứng nhắc nhìn chằm chằm bốn chữ trong khung chat WeChat.

Anh lần đầu tiên trong cuộc đời lật xe không nói, đã vậy ở trước mặt cô lật một cách chính xác không nhầm lẫn, lại có khả năng nói một câu không hề khiêm tốn.

(“翻车” Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chủ yếu biểu thị tình huống khiến người bị 翻车 lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu (kiểu muốn đội quần).)

Anh rũ mắt nhìn xuống sáu bảy cái [Nguyễn Trà· Gói biểu cảm] vừa được lưu từ nhóm WeChat của hội học sinh trên điện thoại. lại nhìn WeChat như bị nhấn nút tạm dừng trả lời, tức khắc, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

‘Nhất thời trượt tay’, ai mà tin?

Nhưng anh thật sự trượt tay!

Sau khi《 Thân ái sinh hoạt 》 được phát sóng, Tạ Trường An cùng Hoàng Giai Giai của lớp mười là hai người có nhiều gói biểu cảm nhất, dẫn đầu các bạn học gửi các gói biểu cảm đầy trong nhóm WeChat, không đợi mấy cái gói biểu cảm của lớp mười lan truyền đến cả khối, Quý Phi Dương có tiếng là nhiều chuyện nhất trong khối cũng tham gia tạo gói biểu cảm, sau đó, các gói biểu cảm được một mình Quý Phi Dương tạo ra đã xuất hiện trong nhóm nội bộ WeChat của hội học sinh.

Về phần chữ trên gói biểu cảm, hoàn toàn do Phó Thầm tự mình lấy linh cảm tự mình viết lên.

Một lúc sau, màn hình yên lặng lại xuất hiện một câu trả lời mới.

[Nguyễn Trà: được rồi, [ thân là một tiên nữ em sẽ không cùng anh so đo.jpg].]

Khuôn mặt của Nguyễn Trà trong gói biểu cảm rất quen thuộc, Phó Thầm liếc mắt một cái thôi liền nhận ra, trong game show "Thân ái sinh hoạt", khi Nguyễn Trà giúp Lương Tồn Cẩn quét sạch người chơi, khuôn mặt phúng phính với dáng vẻ đắc thắng, được gắn cho cái Filter với ba chữ “tiểu tiên nữ”, thật là danh xứng với thực.

Không đợi anh thở phào nhẹ nhõm, tin nhắn WeChat thứ hai lại đến.

Sau khi thấy rõ nội dung, Phó Thầm không nhịn được cười một tiếng, toàn bộ không khí trong thư phòng cũng lắc lư theo tiếng cười trầm thấp vui vẻ, mang theo những gợn sóng lăn tăn.

[Nguyễn Trà: gói biểu cảm anh vừa mới gửi, em không có, anh có thể gửi lại cho em được không?]

Ngay sau đó, một gói biểu cảm mới tinh xuất hiện trong khung chat của hai người.

[Phó ưu tú · không cá muối · có mắt nhìn: [ tiên nữ vốn mặn.jpg].]

Nguyễn Trà nhanh chóng nhận được gói biểu cảm, trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười mãn nguyện, cô có thể bình tĩnh giao tiếp với Phó Thầm bằng cách sử dụng [Nguyễn Trà · gói biểu cảm], lợi hại quá đi thôi ~

Hơn nữa ——

Nguyễn Trà nhìn bốn chữ trên biểu tượng cảm xúc, trong mắt loét lên hy vọng, người này biết rõ cô như vậy, ước mơ của cô không phải muốn sống như một con cá muối nhỏ đầy tiên khí sao!

——

Lương Tồn Cẩn đồng ý tham gia gameshow "Thân ái sinh hoạt", mục đích là giới thiệu ba thành viên họ Nguyễn của nhà anh, hy vọng mọi người trong vòng có thể nhận ra, nhà họ Lương vẫn luôn coi ba người nhà họ Nguyễn như người một nhà, chưa bao giờ bởi vì bọn họ sống ở trấn nhỏ hơn bốn chục năm mà coi thường, cũng muốn nói cho một số người, sau này khi họ nhìn thấy ba người nhà họ Nguyễn, nên chú ý đến lời nói của mình.

Nhưng mà độ nổi tiếng vượt ngoài mong đợi của Lương Tồn Cẩn.

Ba người Nguyễn Trà, cha Nguyễn , mẹ Nguyễn, dựa vào những cái mác như sự dễ thương, thẳng thắn, một nhà rải cẩu lương chuyên nghiệp v.v. mà trở nên nổi tiếng, nằm ở vị trí cao trong danh sách hot search thậm chí không thua kém đỉnh lưu hàng đầu Lương Tồn Cẩn.

Vào đêm game show phát sóng, người đại diện Xán Xán đã gọi cho Lương Tồn Cẩn, kêu anh lần sau khi thu hình, ngàn vạn phải mang theo một nhà ba người Nguyễn Trà, anh có mặt hay không có đều được.

Anh vừa mừng vừa tủi ... Lương Tồn Cẩn cúp điện thoại, trong lòng oán thầm.

Sáng sớm thứ ba.

Trước bàn ăn làm từ gỗ Bahua ( Gỗ Cẩm Bubinga Châu Phi), Lương Tồn Cẩn một tay lướt Weibo, đồng thời cùng mọi người trong nhà đọc những bình luận khen ngợi ba người nhà họ Nguyễn trên mạng, đọc đến câu chuyện cẩu lương nhỏ mà một nhóm cư dân mạng tự tưởng tượng viết ra khiến khuôn mặt của hai người cha Nguyễn mẹ Nguyễn đỏ cả lên, đến nỗi không được tự nhiên.

Cha Nguyễn & mẹ Nguyễn: Dù da mặt có dày đến đâu thì chắc chắn không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng khi nghe những lời khen yy quá ngọt của cư dân mạng ~

So với cha mẹ, Nguyễn Trà có vẻ bình tĩnh hơn, cô thường xuyên tự xưng mình là tiểu tiên nữ, được người khác khen vài câu đáng yêu, cũng là điều bình thường thôi.

Điều duy nhất không thoải mái là……gói biểu cảm của cô từ phổ biến khắp cả lớp biến thành phổ biến khắp cả khối.

Vào thứ hai ở trường cô thường thường gặp phải các học tỷ khóa trên trên trường, không chờ Nguyễn Trà phản ứng, ngay sau đó đã bị ôm chặt vào vòng tay thơm thơm.

Thật sự vừa hạnh phúc vừa âu sầu.

Hạnh phúc ở chỗ được ôm rất nhiều tiểu tỷ tỷ, âu sầu ở chỗ——

Nguyễn Trà chống mặt bằng một tay, sầu vì cô chỉ có một, không thể cùng lúc ôm hết các tiểu tỷ tỷ, thật không nỡ buông ai ra, haizzz, quá khó để bắt cá nhiều tay mà không thiên vị một ai.

↑ nỗi buồn phiền của một người bị bệnh tự luyến nặng.

“Trà Trà, anh hỏi em một câu giúp cư dân mạng.”

Lương Tồn Cẩn đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của cả nhà, quay sang nhìn bình luận có số lượt thích cao nhất trong khu bình luận trong Weibo của mình, nghiêm túc hỏi, “Em có dự định trở thành một diễn viên trong tương lai không??”

Nếu cô thực sự thích làm cũng được thôi, dù sao có anh ta ở trong giới, tuyệt đối có thể để Nguyễn Trà không bị quấy rầy bởi bất kỳ chuyện dơ bẩn nào.

Nguyễn Trà nuốt ngụm cháo, nhìn Lương Tồn Cẩn với ánh mắt chân thành, nhanh chóng lấy cớ mà chính cô cũng cho là thật nói , “Không làm diễn viên, em tha thiết thích việc học tập, phát điên vì học tập, phát khùng vì học tập, em vì học tập mà đập vỡ mọi rào cản biubiubiu.”

Làm diễn viên, sống mệt chết mệt giống như anh họ, quá xúc phạm một con cá muối rồi.

Nghe vậy, các trưởng bối nhà họ Lương gật đầu nhẹ nhõm, cha Nguyễn mẹ Nguyễn không còn ngại ngùng nữa, mà thay bằng vẻ mặt nặng trĩu.

Ở trong mắt hai người, con gái của bọn họ nói yêu thích học tập, thực chất cũng giống như bọn họ nói yêu thích dựa vào lao động kiếm tiền, nhưng một nhà ba người làm cá muối, ai mà không hiểu ai?

Cho đến khi Nguyễn Trà ra cửa đến trường, cha Nguyễn mẹ Nguyễn đều mang dáng vẻ nuốt không trôi, ông nội Lương nhìn thấy, tưởng rằng hai người có chuyện gì nên, vội hỏi,“Hai người các con gặp phải chuyện gì phiền phúc à?”

Cha Nguyễn: “Trà Trà thế mà lại yêu thích học tập.”

Mẹ Nguyễn : “Trà Trà chịu bao nhiêu oan ức a.”

Những người khác:……

Có sự kết nối tương thông giữa hai người hả???

Sau khi Nguyễn Trà ngồi xe tư gia tới trường học, cũng không có đi vào lớp mười, mang cặp sách, cầm cuốn sổ nhỏ ghi những điểm trọng yếu lên tầng ba, lần đầu tiên trong đời, đi đến phòng học của lớp một.

Thi giữa kỳ, các phòng thi được bố trí theo điểm kiểm tra hàng tháng của học sinh, 20 thí sinh đứng đầu khối đều ở chung một phòng thi.

Sau khi Nguyễn Trà nhìn thấy vị trí của mình trên bảng đen sơ đồ chỗ ngồi, quay đầu quét một vòng khắp phòng học, trong số những bạn học xa lạ, vậy mà lại nhìn thấy một vài người mà cô biết.

Phó Thầm, Tạ Tuy, Quý Phi Dương, Hứa Nam cùng với Đường Nhược Băng.

Nghĩ đến việc cô ở lớp một, không chỉ Nhâm Khinh Khinh, mà Từ Thâm cũng không thấy, trên khuôn mặt của Nguyễn Trà đột nhiên nở một nụ cười, tươi đẹp mà lại rực rỡ, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp.

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên Đường Nhược Băng nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Trà, định nói gì đó, nhưng lại không được tự nhiên quay mặt đi, hóa ra Nguyễn Trà thật sự đơn thuần, thậm chí đơn thuần có chút ngốc.

Nhìn biểu hiện của cô trong《 Thân ái sinh hoạt 》, liếc đôi mắt đều có thể nhìn ra ,Tống Mạnh Vũ một bụng toàn ý nghĩ xấu xa khiến Nguyễn Trà sử dụng kem dưỡng ẩm kém chất lượng, Nguyễn Trà vậy mà thật tin rằng Tống Mạnh Vũ có ý định hòa giải?

Đương nhiên, tuy rằng đơn thuần, nhưng rất biết nghe lời, hiểu rằng không phải thứ gì cũng bôi lên trên mặt được, nếu không thì bây giờ không chừng chỉ có thể đến trường với khuôn mặt sưng đỏ.

Đường Nhược Băng nghĩ xong, đột nhiên vẻ mặt sửng sốt, cô có phải điên rồi không? Không tiếp tục đề phòng Nguyễn Trà, lại sợ rằng cô ta sẽ bị Tống Mạnh Vũ tính kế???

“……”

Nhưng tiểu bạch hoa vốn dĩ luôn khiến cho người khác chướng mắt.

#bàn chuyện nàng tomboy & tiểu bạch hoa PK#

Ngồi ở hàng ghế sau Quý Phi Dương thấy Nguyễn Trà cười vui vẻ, lập tức cũng trở nên vui vẻ, không khỏi dò hỏi ra tiếng, “Nguyễn Trà , cậu mong chờ kỳ thi giữa kỳ lắm à? Cười cũng rực rõ quá rồi.”

“Chính xác nha, đặc biệt mong chờ luôn, tôi gấp tới không chờ nổi muốn đắm chìm trong vinh quang của bài thi rồi.” Nguyễn Trà nói xong, vẫy tay với một vài người bạn mà cô quen biết, liền cúi đầu đến trước bàn của Hứa Nam, “Nam Nam, tuần sau cậu có rảnh không? Tôi muốn mượn dùng phòng thí nghiệm..”

Hứa Nam nhìn thấy Nguyễn Trà, vội đem cây bút máy trong tay cắt vào hộp bút, đỏ mặt gật đầu, “Có rảnh có rảnh, đến lúc đó có gì không hiểu câu cứ trực tiếp hỏi tôi là được.”

Nguyễn Trà:……

Nếu cô không nhìn lầm thì, cây bút máy mà Hứa Nam vừa mới cất đi, hình như là bút máy mà anh họ tự mình thiết kế để cảm ơn fans mà? Chỉ có fan cứng đời đầu mới có được đãi ngộ này.

Nguyễn Trà rũ mắt đánh giá khuôn mặt đó từ tai đến cổ của Hứa Nam, trực giác đã cho cô phát hiện ra một bí mật lớn.

“Được rồi, cảm ơn cậu Nam Nam.”

Khi nói chuyện, Nguyễn Trà mặt mày cười cười, giả vờ như không nhìn thấy cây bút máy, bất kể Hứa Nam thích ai, là quyền riêng tư của cô ấy, cô chỉ cần im lặng, Hứa Nam không nói thì cô sẽ không hỏi.

Hứa Nam thấy Nguyễn Trà dường như không để ý đến, trong lòng khẽ buông lỏng, nhẹ lắc đầu, “Không có gì.”

Thời gian kiểm tra giữa kì có hơi khác một chút, không có lý luận tổng hợp, chỉ có ba môn riêng biệt là sinh học, vật lý và hóa học, buổi sáng ngày đầu tiên thi ngữ văn, buổi chiều thi tiếng Anh và hóa học, buổi sáng ngày hôm sau thi toán học, buổi chiều thi vật lý và sinh vật, toàn bộ khối hai của trường cấp ba, có tổng cộng hai ngày để hoàn thành kỳ thi.

Nhâm Khinh Khinh không có ở phòng thi lớp một, so với kỳ thi tháng thì thể xác và tinh thần của Nguyễn Trà cũng thoải mái, lại có một tháng để ôn tập và củng cố, một lần nữa đối mặt với bài thi ngữ văn, quả thật câu từ phun ra như nước, cả bài thuyết minh được viết xong một cách lưu loát mạch lạc.

Còn hơn nửa tiếng, Nguyễn Trà đã viết xong bài thi ngữ văn, mà khiến Nguyễn Trà kinh ngạc chính là, lớp một, ngoại trừ cô, tổng cộng có 19 người, nhưng không ai trong số họ nộp bài sớm cả!

Nguyễn Trà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tuy đang ngồi trước mặt mình, cậu ta được mệnh danh là Bao Ngủ, vậy mà lúc thi, luôn giữ mình tỉnh táo thì không nói, làm xong bài thi cũng không ngủ, ngược lại cẩn thận kiểm tra lại bài.

Nguyễn Trà: “……”

Tưởng làm bài xong thì cô có thể nộp bài, nhưng thật không được thích hợp lắm.

Bởi vì các bạn học lớp một, quá tôn trọng kỷ luật của phòng thi, cho nên Nguyễn Trà không thể làm chuyện khác người, sau khi làm xong bài ngữ văn, cũng không nộp bài thi, mà ngồi yên ở chỗ thành thành thật thật kiểm tra lại bài, cho đến khi tiếng chuông reo lên, đem bài thi đã hoàn thành giao cho bạn học ngồi cuối cùng trong dãy.

Hứa Nam thu dọn sách vở xong, nhìn Nguyễn Trà, trên mặt có chút do dự, rồi sau đó, nổi lên một chút dũng khí, bước lên phía trước, “Trà Trà, cậu tí nữa có có đợi ai không ?”

“Không có, lát nữa tôi đi thẳng đến nhà ăn luôn.” Nguyễn Trà nói xong ngẩn ra, lại nghĩ đến tính tình của Hứa Nam, sau khi ngừng lời nói, trên mặt mang ra vài phần ngượng ngùng, “Nam Nam, cậu có ngại cùng tôi đi nhà ăn ăn cơm không? Một mình quá nhàm chán.”

Hứa Nam thấy Nguyễn Trà nói đúng ý mình, vẻ mặt cô ấy không khỏi thả lỏng, hai tay đang xoa quần áo buông lỏng nhẹ giọng nói, hai má ửng hồng thì thào nói: “Đương nhiên không ngại, tôi cũng chỉ có một mình.”

Quý Phi Dương thấy Hứa Nam cùng Nguyễn Trà nói chuyện, mặt lộ vẻ kinh ngạc, ở lớp một, cả Hứa Nam cùng Bao Ngủ đều là những con người phi thường , nếu nói Bao Ngủ cực kỳ có thiên phú trong các cuộc thi vật lý hóa học, thì Hứa Nam lại rất có thiên phú trong các cuộc thí nghiệm.

Nhưng một người thì thích ngủ, một người thì hướng nội có chứng ngại giao tiếp xã hội.

Bây giờ, thực sự đáng kinh ngạc khi Hứa Nam, vốn sợ hãi xã hội, lại chủ động nói chuyện với Nguyễn Trà.

Phó Thầm vốn tính hỏi Nguyễn Trà có muốn cùng nhau đến nhà ăn không, dù sao bốn người họ cũng biết nhau, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Nam, liền từ bỏ ý định của mình.

Không cần đoán cũng có thể nhận ra, Hứa Nam đã dùng rất nhiều dũng khí mới có thể nói chuyện với Nguyễn Trà, nếu có bọn họ, lúc ăn cơm Hứa Nam có lẽ sẽ không thể ăn ngon miệng.

Nguyễn Trà rất quen thuộc nắm lấy cánh tay Hứa Nam, đi theo dòng người đến nhà ăn, “Nam Nam, tôi có chuyện rất tò mò, tại sao ở phòng thi, tại sao lại không có ai nộp bài trước?”

“Ban đầu có.” Hứa Nam nói ra từng chữ một cách nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cánh tay bị Nguyễn Trà nắm lấy, thẹn thùng nhấp nhấp môi, “Nhưng sau năm lớp 10, mọi người phát hiện, Phó Thầm, người luôn đứng nhất, chưa bao giờ nộp bài sớm mà nghiêm túc kiểm tra bài cẩn thận cho đến khi kết thúc bài thi, nên đối với việc nộp bài sớm rất ngượng ngùng.”

Có thể ở trong phòng thi của lớp một, ngoại trừ Nguyễn Trà, đều là các bạn học lớp một lớp hai, trong đó các bạn lớp một chiếm đa số, mọi người đều học rất tốt, ai cũng không phục ai, đương nhiên không muốn lúc nào cũng bị Phó Thầm lấn át.

Nếu Phó Thầm không nộp bài thi, bọn họ lại nộp trước, vậy chẳng phải họ sẽ có ít thời gian kiểm tra hơn Phó Thầm sao? Sau khi nghĩ kỹ, trong phòng thi lớp một liền không còn ai nộp bài thi sớm.

Nguyễn Trà nghe xong lời Hứa Nam nói, mặt đầy kính nể, cô chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa làm một con cá muối, nhưng Phó Thầm, vừa là lớp trưởng vừa là hội trưởng Hội Học Sinh thì không nói, đã vậy có thể khiến cả khối dốc lòng học tập, người bình thường có thể làm được chắc?

Dọc theo đường đi, hai người tùy ý nói chuyện, nhưng trong mắt vài người thì lại chói mắt cực kỳ.

Bởi vì nộp bài thi sớm, Nhâm Khinh Khinh đã ăn cơm xong, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn Nguyễn Trà, nghĩ đến cô phải dùng tích phân để mới có thể mô phỏng bài thi, nỗi oán hận trong lòng như thủy triều, cả người uất ức không khỏi tức giận.

Nếu giá trị trí lực của Nhâm Khinh Khinh không bị trừ đi thì nghiêm túc chăm chỉ chuẩn bị hai tuần, có lẽ có cơ hội lọt vào top 20, sau khi bị trừ 2 điểm giá trị trí lực, Nhâm Khinh Khinh có tự tin đến mấy, cũng không dám nói mình có thể lọt vào top 20, không nói đến top 20, thậm chí có thể bị đuổi khỏi lớp hai.

Bất đắc dĩ, Nhâm Khinh Khinh chỉ có thể lấy tích phân đổi lấy đáp án ba môn học từ hệ thống rồi bắt chước chép vào bài thi, sau đó dành thời gian để ôn tập ba môn học còn lại.

Nhâm Khinh Khinh nhìn Nguyễn Trà cùng Hứa Nam đã đi xa, hai mắt tối sầm lại, “Hệ thống, người vừa xuất hiện cùng Nguyễn Trà, tên là gì?”

【 Lớp một, Hứa Nam, được điểm cao cả năm, học hóa học cùng sinh vật có 90% xác lấy được điểm tuyệt đối, rất có thiên phú trong việc thực nghiệm hóa học cùng sinh vật. 】

“Lớp một à.”

Nhâm Khinh Khinh tự thì thầm, thành thật mà nói, cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình sai, Úc tiên sinh chỉ cho cô thời gian một năm để đánh thắng Nguyễn Trà.

Nếu làm nhiệm vụ A, cô ta hoàn thành 10 nhiệm vụ trong hai tháng, mới có thể lấy được 1 điểm giá trị trí lực hoặc giá trị mỹ mạo, một năm chỉ lấy được 6 điểm, nhưng làm nhiệm vụ B thì nếu nhanh làm ba nhiệm vụ liền có thể, thậm chí còn không đến nửa tháng.

Nhất là khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Từ Thâm nhìn về phía Nguyễn Trà, sự ghen tị giống như cỏ dại, mọc lên đầy trong lòng cô ta.

Hai mắt Nhâm Khinh Khinh tối sầm lại, cô ta đã ở trên vách núi rồi, sau khi trừ đi 2 điểm giá trị trí lực, rất có khả năng nhiệm vụ A không hoàn thành nổi, đối mặt với việc bị cả khối cười nhạo? Không được, cô ta không cho phép.

Cô ta không thể trở về ngôi nhà giống như địa ngục đó được, không thể lại bị người khác khinh thường, không thể đem tương lai giao cho một ông già béo phị, người đầy mỡ.

Giáo hoa, học bá, bao gồm Từ Thâm, đều chỉ có thể thuộc về cô!

Nhâm Khinh Khinh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về hướng nhà ăn, nụ cười trong mắt nhiễm vài phần quỷ quái, “Xin lỗi nha, bạn học Hứa Nam.”

Nhìn dáng vẻ của ký chủ, một tia sáng đỏ lại lóe lên trong hệ thống, một chuỗi thông tin biến mất, nhưng ngay sau đó, sau khi tia sáng đỏ biết mất, những chấm sáng trắng xuất hiện, ngay sau đó, lại lần nữa biến mất, ẩn chứa vô số dấu hiệu bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »